Lọc Truyện

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Trung tâm cổ thành.

Phương hướng tế đàn.

Hư ảnh lại xuất hiện.

“Tại sao lại bị đánh ngất? Lại còn bị đem đi?”

Hư ảnh tự thì thầm.

Trên mặt hiện rõ biểu cảm không hài lòng.

Lần đầu tiên phái tên Hoàng Viễn Phương này đi làm có chút việc.

Kết quả lại hỏng bét thế này.

Tuy là chân thần đỉnh phong trong mắt ông ta chả là gì nhưng dù sao cũng được ông ta bồi dưỡng nên, đối mặt với một chân thần trung kỳ, dù có đánh không lại được cũng không đến nỗi chạy không thoát chứ, còn bị người khác đánh ngất đem đi.

Thế nhưng, Hư ảnh không do dự lâu.

Thiên phú của tên Hoàng Viễn Phương này chỉ thuộc dạng tàm tạm.

Hiển nhiên ông ta cũng có thể nhận thấy từ lần đầu tiên, dù là ý chí chiến đấu hay kinh nghiệm của Hoàng Viễn Phương đều không thể so với đại thành kim thân trẻ trung kia.

Thua bởi đối phương.

Cũng không phải là chuyện không thể.

Nhưng, điều này thật sự làm cho Hư ảnh không vừa ý.

Dù sao Hoàng Viễn Phương cũng là do ông ta bồi dưỡng ra.

Ra nước cờ này.

Còn chưa có được tác dụng gì.

Kết quả lại mất cả người luôn!

Lúc này, hai vị Thần Vương lại đang ở gần ngay trước mắt.

Hư ảnh nhìn về phương hướng của Lâm Bình.

“Quay lại.”

Hư ảnh còn chưa kịp lên tiếng nhưng trong bóng tối đã có một tiếng nói truyền về phía Huyết Hồn Thụ.

Sau đó, Hư ảnh ấy cũng tan biến vào không trung trên tế đàn.

...

Khi nhìn thấy Hoàng Viễn Phương đánh không lại Lâm Bình, Huyết Hồn Thụ liền lập tức biến thành một huyết ảnh nhằm chạy trốn.

Thế nhưng Lâm Bình vừa mới truyền âm cho đám người Tần Kiều.

Bọn họ thấy Lâm Bình có khả năng chiến đấu ngang tài ngang sức với Hoàng Viễn Phương, sau đó thậm chí còn có phần chiếm lấy thế thượng phong liền hoàn toàn yên tâm.

Sau khi đợi được lời truyền âm của Lâm Bình để bọn họ đi bắt Huyết Hồn Thụ.

Đám người Tần Kiều đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đặc biệt là Tần Kiều đã dùng hết tất cả bản lĩnh của mình, ngay từ đầu đã bố trí sẵn sàng tầng tầng lớp lớp dây leo trên mặt đất, trông như từng lớp lưới ngăn chặn Huyết Hồn Thụ xuyên đất trốn thoát.

Đám người Tần Kiều tản ra bốn hướng, chặn Huyết Hồn Thụ ở ngay chính giữa.

Diệp Hiên có sở trường tập kích, dùng thân hình kỳ lạ và tốc độ nhanh như chớp triển khai một loại bí kíp tốc độ, nhanh chóng phóng đến bên Huyết Hồn Thụ.

Tuy nhiên, lần này Huyết Hồn Thụ lại không lập tức bỏ chạy như lúc Lâm Bình bắt nó.

Nó lại đứng yên một chỗ, vài chiếc lá có màu của máu cứ thế đung đưa.

Cứ như đang chờ đợi Diệp Hiên.

“Bắt được mày rồi!”

Diệp Hiên nhào đến liền lập tức đưa tay gần như bắt lấy được Huyết Hồn Thụ.

Diệp Hiên vui mừng khôn xiết.

Nhưng lúc này, Huyết Hồn Thụ đột nhiên tránh đi, tốc độ của nó nhanh đến kỳ lạ.

Lại có thể né tránh được đôi tay của Diệp Hiên đang hướng đến nó.

Ngay phút kế tiếp.

Huyết Hồn Thụ liền xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Diệp Hiên, những cành rễ màu đỏ của Huyết Hồn Thụ cứ như các tua của bạch tuộc vô cùng linh hoạt mà đạp một cái lên đầu Diệp Hiên.

“...”

Diệp Hiên đang nhào tới liền lập tức té ào xuống mặt đất với tư thế không thể xấu hơn.

Thế nhưng phản ứng của Diệp Hiên cũng khá lanh lẹ.

Ngay khi Huyết Hồn Thụ lại muốn đạp lên đầu anh thêm mấy cái, thân thể Diệp Hiên liền lập tức ngửa lại và lăn ra xa tầm mười mét.

Sau đó đứng dậy.

Trên mặt có chút tức giận.

Mới vừa nãy anh ta đã bị cái cây non kia ức hiếp ư?

Đám người Tần Kiều cũng nhìn về phía Huyết Hồn Thụ một cách kỳ lạ.

Huyết Hồn Thụ này chẳng lẽ đã thành tinh rồi sao?

Sau khi Lâm Bình bắt Hoàng Viễn Phương đi, ánh mắt cũng nhìn về phía Huyết Hồn Thụ này.

Trước đó Huyết Hồn Thụ cứ như một đứa trẻ nghịch ngợm chỉ thích “ức hiếp” Diệp Hiên, sau khi phát hiện ánh mắt dò xét từ Lâm Bình, Huyết Hồn Thụ liền lập tức muốn bỏ trốn.

“Tôi không có ác ý!”

Lâm Bình không đuổi theo Huyết Hồn Thụ và mở miệng nói.

Thế nhưng.

Huyết Hồn Thụ cơ bản không chịu nghe những lời của Lâm Bình.

Bàn Tay Sắt là người ở gần nhất với phương hướng mà Huyết Hồn Thụ định bỏ trốn, anh ta lập tức ra tay muốn chặn Huyết Hồn Thụ lại.

Chỉ là, tốc độ của Bàn Tay Sắt thua cả Diệp Hiên, nếu thật sự chiến đấu, nấm đấm mạnh mẽ và cứng rắn như sắt của Bàn Tay Sắt lại có khả năng bùng phát ra sức mạnh tương đương hai trăm nghìn cân, vô cùng dũng mãnh.

Nhưng nếu muốn bắt được Huyết Hồn Thụ vẫn còn không đủ nhanh.

Nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng ngăn chặn, khiến Huyết Hồn Thụ không cách nào trốn thoát một cách dễ dàng mà thôi.

“Chẳng lẽ cậu cứ muốn sống trong cổ thành không chút hơi người này sao? Không muốn ra thế giới bên ngoài mở mang tầm mắt sao?”

“Thế giới bên ngoài có rất nhiều câu chuyện mới mẻ và thú vị, thế giới ấy đẹp đẽ và rộng lớn đến mức cậu tưởng tượng không nổi đâu.”

Lâm Bình lập tức nói.

Vừa lúc nãy trước khi Hoàng Viễn Phương bị thu vào không gian Huyền Vũ Giáp, ở ngay trước cửa không gian đã nói với Lâm Bình vài lời.

Rằng Huyết Hồn Thụ có thần trí.

Trông như một đứa trẻ con nghịch ngợm.

Nhưng Huyết Hồn Thụ rất thích nghe kể truyện.

Trước đó sau khi nó đột nhập vào không gian này, Hư ảnh trên tế đàn có thể giữ chân nó lại, một trong những nguyên nhân chính là vì ông ta đạt được sự công nhận của Huyết Hồn Thụ.

Lúc Lâm Bình đến nơi này, anh phát hiện Hoàng Viễn Phương đang ở cùng rất nhiều oán linh vây quanh Huyết Hồn Thụ, lúc ấy cũng là thời điểm Hoàng Viễn Phương tìm được Huyết Hồn Thụ và đang chuẩn bị kể truyện cho Huyết Hồn Thụ nghe, sau đó đem nó đến bên tế đàn.

Chỉ có điều, câu chuyện vừa mới bắt đầu.

Đã bị Lâm Bình làm gián đoạn.

Do đó, Lâm Bình liền mở lời dụ dỗ Huyết Hồn Thụ.

Đương nhiên, tất cả những thứ khác đều là giả, để đạt được hiệu quả, câu nói “có rất nhiều câu chuyện” mới là việc chính mà anh muốn nói cho Huyết Hồn Thụ nghe.

Dù thầy đã từng nói đến sự tồn tại khủng khiếp của vị kia, liệu vị kia có thể thấy được mấy chiêu trò này không?

Thì diễn kịch cũng phải diễn cho tròn vai.

Nói không chừng cũng không bị phát hiện đâu cũng nên.

“Hở?”

Sau khi Huyết Hồn Thụ nghe thấy câu này của Lâm Bình, đột nhiên dừng lại và quay lại, nửa người cứ như một con người thực thụ, mấy tán lá cũng thuận theo ấy như đang quay lại nhìn lấy Lâm Bình.

“Tôi không có ác ý, cậu đừng lo lắng.”

Vì không để rút dây động rừng, Lâm Bình không còn động tĩnh nữa, đồng thời cũng ra hiệu cho đám người Tần Kiều đừng manh động.

“Vậy đi, nếu cậu vẫn không tin, tôi sẽ kể cho cậu nghe về thế giới bên ngoài ra sao trước, thế nào?”

Lâm Bình lại tiếp tục nói.

Huyết Hồn Thụ không có động tĩnh gì.

Ừm.

Không có bỏ chạy tức là mục đích của mình đã đạt được rồi.

“Ngoại trừ không gian mà cậu đang sống đây, bên ngoài còn có cả một thế giới rộng lớn bao la, ngôi cổ thành này thuộc về mảnh không gian này, thế nhưng so với bên ngoài cũng chỉ là hạt cát giữa biển khơi.”

“Còn thế giới bên ngoài có cả hàng nghìn hàng vạn chủng tộc...”

Lâm Bình bắt đầu kể vài chuyện linh tinh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!