Lọc Truyện

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

"Vút!"

Chính vào lúc Lâm Bình phát hiện ra bóng người kia giống anh như đúc, một tiếng xé gió bỗng nhiên đánh úp lại.

Chỉ thấy bóng người kia trực tiếp bổ nhào về phía Lâm Bình.

Không chỉ có vậy.

Ở phía sau nó còn có hơn mười bóng hình khác liên tiếp loé lên.

"Đây là...?"

Đúng lúc này, sắc mặt bốn người Tần Kiều, Diệp Hiên, Bàn Tay Sắt và Tống Dương cũng biến thành hoảng sợ.

Bọn họ đều nhìn thấy, thậm chí có vài bóng người giống hệt bọn họ, đang hung dữ đánh về phía bọn họ.

Hơn nữa, tất cả đều mang theo khí thế mãnh liệt.

Sát khí dày đặc.

Khiến cho bọn họ cảm thấy, nhiệt độ xung quanh thoáng chốc đột ngột giảm xuống.

Ngay cả không gian khởi nguyên dường như cũng bị đóng băng lại.

"Ra tay!"

Theo một tiếng quát khẽ của Tần Kiều, nháy mắt, mấy gốc dây leo màu xanh rít gào bay về phía những oán linh kia, cùng lúc đó, trong tay Diệp Hiên liên tiếp bắn ra ba luồng ánh sáng bạc, xuyên thẳng vào đầu đám oán linh lúc chúng bị dây leo xanh khống chế.

Phản ứng ngay trong chớp mắt.

Tốc độ cực nhanh.

Nhưng mà, sau khi phi tiêu của Diệp Hiên xuyên thủng đầu đối phương, vẫn không giết chết được đối phương.

Cùng lúc đó, Bàn Tay Sắt cũng đã phát hiện, anh ta tung ra đồng thời hai đấm, sức mạnh của nắm đấm ầm vang đánh nát đối phương trong không trung.

Có điều một hai giây sau đó, những bóng người kia lại ngưng tụ thành hình, tiếp tục vọt tới bọn họ.

Chỉ khi kích hoạt khiên chắn, mới có thể chống lại làn sóng xung kích đầu tiên của đối phương.

"Xem ra, những thứ này chắc chỉ là một vài oán linh cấp thấp thôi?"

Lâm Bình thầm nghĩ.

"Hoàng Viễn Phương" mà trước đó đám người Ngô Vũ Nhai đuổi bắt kia, xem ra cũng không khác gì nhân loại bình thường.

Mà những oán linh trước mắt này vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành thực thể, chúng càng giống một đoàn sát khí hợp thành hơn.

Còn công kích của đám người Diệp Hiên và Bàn Tay Sắt chỉ có thể đánh tan đối phương khiến chúng biến thành sát khí, nhưng rất nhanh sau đó chúng lại ngưng tụ thành hình.

"Cũng không phải là không giết chết được mấy thứ này, mỗi lần đánh tan bọn chúng đều sẽ khiến cho thực lực của bọn chúng yếu đi một phần."

Tần Kiều nhanh chóng phát hiện ra đặc điểm của những oán linh này.

"Để tôi."

Lâm Bình trước đó vẫn chưa ra tay, lúc này lại nói.

"Thần Phạt Lôi Đình!"

Lúc này Lâm Bình thi triển thuật Thần Phạt Lôi Đình.

Nháy mắt, vô số sấm sét nổ xuống.

Mà mỗi đạo sấm sét đều được Lâm Bình thêm vào một giọt máu vàng vào trong đó, lúc sấm sét vừa lóe lên, căn bản không phát hiện ra manh mối.

Nhưng những đạo sấm sét có chứa máu vàng này oanh tạc lên người đám oán linh.

"Uỳnh uỳnh!"

"Uỳnh uỳnh!"

"Uỳnh uỳnh!"

Tất cả oán linh đều nổ tung.

Hoàn toàn tan thành mây khói.

Sau cùng, chỉ còn lại duy nhất một oán linh.

"Đây là..."

Một chiêu này của Lâm Bình gần như đã tiêu diệt toàn bộ đám oán linh, khiến đám người Tần Kiều, Diệp Hiên vô cùng chấn động.

Oán linh duy nhất còn lại kia lập tức muốn chuồn.

Nhưng nó đâu có thể là đối thủ của Lâm Bình, cuối cùng vẫn bị Lâm Bình bắt lấy, không ngừng vùng vẫy.

Nhưng có vùng vẫy thế nào cũng vô dụng.

"Lâm Bình, đây là thứ gì thế?"

Diệp Hiên đi tới gần, lên tiếng hỏi.

Lúc này, trên mặt anh ta vẫn còn sót lại vẻ giật mình.

Thật ra anh ta cũng không e ngại mấy thứ này, nhưng trước đó chúng nó vậy mà có thể hóa thành dáng vẻ của anh ta, đây mới là điều thật sự khiến cho Diệp Hiên bị dọa cho nhảy dựng lên.

"Không nói rõ được, chắc là oán khí tại nơi này rất nặng nên mới hình thành lên sự tồn tại đặc biệt này!"

Lâm Bình nhớ tới lời của Nam Cung Tiên Nhi thì giải thích một phen.

Đám người Tần Kiều có vẻ đăm chiêu.

Sau khi Lâm Bình phát hiện ra oán linh cuối cùng kia chỉ vùng vẫy theo bản năng chứ không còn chút thần trí nào, Lâm Bình không chút do dự mà tiêu diệt nó luôn.

"Trước đó chúng nó đều tụ tập tại đó, liệu có phải nơi đó tồn tại bảo vật gì không?"

Bỗng nhiên, Diệp Hiên chỉ vào nơi xuất hiện oán linh mà nói.

Sau khi nói xong, mấy người nhanh chóng đến gần nơi trước đó oán linh xuất hiện.

"Nơi này lại có một hồ máu!"

Sau khi đến gần, trong hai mắt Bàn Tay Sắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.

"Đây đâu thể coi là một cái hồ máu đâu? Cùng lắm cũng chỉ được coi là một vũng nước mà thôi, không đúng, là máu thật..."

Diệp Hiên trợn trắng mắt.

Tuy nói là vậy nhưng Diệp Hiên vẫn không dám đến gần.

Bởi vì trong vũng máu nhỏ kia, tản mát ra vô tận sát khí.

Lâm Bình ngước mắt nhìn thử, dưới mắt thần cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt, nó chỉ là một vũng máu bình thường mà thôi.

"Vũng máu này không đơn giản, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn tồn tại, lại còn có thể sinh ra mấy thứ đồ chơi vừa rồi, vậy là đủ để thấy, có lẽ nó chính là máu của cường giả siêu cấp khủng bố nào đó vào năm đó!"

Tần Kiều nhíu mày, mở miệng nói.

"Máu của Thần Vương có thể không biến đổi qua trăm năm, ngàn năm sao?"

Sắc mặt Lâm Bình hơi trầm xuống, nhìn Tần Kiều.

Tần Kiều là người biết nhiều nhất trong đám người bọn họ.

"Không biết."

Tần Kiều lắc đầu.

"Nhưng trên chiến trường, từ xa chúng ta đã nhìn thấy Thần Vương bị thương, máu tươi rơi xuống từ trên trời xanh, tôi đoán, cho dù có là máu tươi mà Thần Vương lưu lại, cũng không chắc có thể sinh ra sát khí dày đặc như vậy, thậm chí còn đến mức từ một cũng máu có thể hình thành lên những oán linh kia!"

Sau đó, Tần Kiều lại bổ sung một câu.

"Chẳng lẽ máu này là máu do cường giả trên cả cấp bậc của Thần Vương lưu lại?"

Trong lòng Lâm Bình chấn động.

Nếu là cấp bậc trên Thần Vương, vậy phải khủng bố đến mức nào đây?

Yêu Yêu và Hắc Ách thuộc loại cường giả cấp bậc này sao?

Yêu Yêu là cường giả cấp bậc nào, Lâm Bình không hề biết.

Nhưng Lâm Bình biết, Hắc Ách từng được gọi là Đế Tôn Hắc Ách.

Có điều, Lâm Bình cũng từng hỏi Ba Đen, trên Thần Vương là cảnh giới gì.

Nhưng, Ba Đen lại trả lời là không phải Đế Tôn!

Ba Đen chỉ nói một chữ!

Tôn!

Nhưng không có chữ "Đế" kia.

"Các anh muốn số máu này sao?"

Lâm Bình không nghĩ nhiều nữa, ánh mắt nhìn về phía đám người Diệp Hiên, Tần Kiều xung quanh, hỏi.

"Muốn cái thứ này để làm gì?"

Bàn Tay Sắt lắc đầu, hiển nhiên anh ta không cần, cũng không muốn.

Theo ý anh ta, đây là vật mang điềm xấu.

Hai người Diệp Hiên và Tống Dương cũng liên tiếp lắc đầu.

Nếu đổi thành những bảo vật khác, có lẽ bọn họ còn có thể thương lượng một chút, xem nên chia chác thế nào, nhưng vũng máu này đối với bọn họ mà nói căn bản không có tác dụng gì, bọn họ cũng không tu luyện loại tà pháp này, cần gì phải thu gom máu của các cường giả đâu.

"Tôi cũng không cần."

Tần Kiều thấy ánh mắt Lâm Bình có chút đăm chiêu, nhưng vẫn cười khẽ rồi lắc đầu.

"Thế tôi đây sẽ không khách khí nhé."

Lâm Bình cũng không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào.

Trực tiếp đào đất, khoét một khoảnh đất xung quanh vũng máu kia để đảm bảo số máu trong đó không bị rơi mất giọt nào.

Sau đó cho nó vào không gian khởi nguyên của mình.

Mà sau khi đào đất xong, Lâm Bình phát hiện, đống đất phía dưới đều bị máu thấm nhuần, mang theo sát khí dày đặc.

Lâm Bình do dự rất lâu.

Căn cứ vào cách nghĩ không nên để lãng phí một phần nào.

Lâm Bình đào nốt số đất còn lại.

Phải đào sâu tận đến ba trượng mới dừng lại.

Anh thu tất cả số đất đó vào trong không gian khởi nguyên của mình.

Lâm Bình nhanh chóng cảm nhận được Vạn Linh Huyết Châu tựa như đang vui mừng, vậy mà lại không hề e ngại số máu mang theo sát khí dày đặc này, ngược lại còn giống như một đứa trẻ nhìn thấy đồ ăn vặt, trực tiếp nhào tới đánh chén.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!