Lọc Truyện

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

"Trong thành cổ này, dường như có thứ gì đó đang thu hút tôi, khiến trong lòng tôi nảy sinh ý nghĩ muốn vào thành cổ!"

"Tôi đoán, đó không phải may mắn lớn thì là hiểm họa lớn!"

"Nếu may mắn, ta chờ người đầu tiên đi vào, tự nhiên sẽ có cơ hội lớn hơn so với những người khác!"

"Tuy nhiên, nếu đó là hiểm họa lớn, nhóm chúng ta đi đợt đầu tiên, tính mạo hiểm ngược lại có thể còn nhỏ hơn!"

Lâm Bình trầm giọng nói.

"Tại sao?"

Tống Dương và Bàn Tay Sắt đều nhìn Lâm Bình.

Diệp Hiên có chút đăm chiêu.

Chị Kiều nhíu mày lại sau đó lập tức duỗi ra: "Ý của anh là... nếu thật sự có nguy hiểm gì ở thành cổ này, nó rõ ràng là âm thầm ở trong bóng tối, ngấm ngầm lung lạc ý chí của chúng ta, làm chúng ta vô tình nảy ra ý định muốn vào thành. Mối họa lớn ở thành cổ này có thể đáng sợ hơn chúng ta tưởng, nhưng chính vì vậy, để có thể thu hút nhiều người sau vào thành phố hơn, nó ngược lại sẽ không làm tổn thương nhóm người đầu tiên vào thành sao?"

"Không sai, chính là ý này."

Lâm Bình gật đầu.

Đồng thời anh cũng khá kinh ngạc mà nhìn Tần Kiều.

Lâm Bình không ngờ rằng người thiếu phụ trông quyến rũ và đầy vẻ đẹp hoang dại ngỗ ngược này lại thông minh nhạy bén đến vậy, nói một chút liền có thể nhìn thấu.

"Nhưng mà, nếu thật sự là trường hợp sau, cũng chưa chắc nó sẽ không làm hại nhóm người đầu tiên tiến vào thành cổ, nhưng nhất định sẽ không phải là tuyệt đường sống, để làm đám người ở ngoài biết tuy nguy hiểm nhưng không phải mạng cũng không còn.”

"Bên cạnh đó, có lẽ nhóm người đầu tiên đi vào sẽ có được một số cơ duyên dễ dàng hơn để thu hút đội quân lớn bên ngoài thành cổ và kích thích họ!"

"Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ là phỏng đoán của tôi. Tôi e rằng tình hình thực sự ra sao phải vào mới biết được."

Lâm Bình nói thêm.

"Thì ra là thế."

Tống Dương khẽ gật đầu, Bàn Tay Sắt cũng là dáng vẻ đã bừng tỉnh giác ngộ.

Rõ ràng, cho dù Lâm Bình nói những điều đó chỉ là suy đoán của anh, trong mắt Tống Dương và Bàn Tay Sắt, khả năng đúng như vậy cũng phải tám chín phần mười.

"Nghe anh nói như vậy, tôi thực sự cảm thấy khả năng có nguy hiểm lớn trong thành cổ này, cao tới 90%!"

Diệp Hiên cũng sờ sờ mũi, trên mặt lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.

"Rủi ro và cơ hội luôn cùng tồn tại. Tôi đã lên kế hoạch tham gia đợt đầu tiên. Bây giờ nghe những gì Lâm Bình nói, lại càng củng cố suy nghĩ của tôi hơn."

Ánh mắt của Tần Kiều nhìn Lâm Bình Thần cũng lóe lên một tia sáng, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười.

"Một khi đã như vậy, tôi đi báo danh ngay đây."

Sau đó, Tần Kiều nhìn lướt qua mọi người, đặc biệt là Tống Dương.

Rốt cuộc nếu nói ra, Tống Dương là người duy nhất bày tỏ thái độ không đồng ý vào thành đợt đầu cho lắm.

"Đồng ý."

Tống Dương gật đầu.

Diệp Hiên cũng làm một động tác "Được!”

Sau đó, Tần Kiều đối mặt hướng Đông Bá Vương và Kỳ Vương chủ động nói: "Thưa Đông Bá đại nhân, nhóm năm người chúng tôi nguyện ý đi cổ thành thăm dò đợt đầu!"

Khi Tần Kiều nói lời này, cô lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn về phía họ.

Dù sao thì trước đó, tất cả các nô lệ của quặng mỏ vẫn chưa ai dám mạnh dạn đưa ra quyết định.

Tần Kiều được coi là người đầu tiên lên tiếng trong số những nô lệ quặng mỏ.

"Năm người?"

Nhất thời mọi người cũng có chút tò mò.

Nhưng ngay sau đó, Nam Cung Tiên Nhi, Ngô Vũ Nhai, Hoắc Viễn Uy và những người khác đã nhìn thấy Lâm Bình trong số năm người nọ.

"Lâm Bình?"

Một số người hơi ngạc nhiên.

Tuy nhiên, họ cũng không quá bất ngờ.

Dù sao, họ đều biết rằng Lâm Bình đang tìm kiếm một người được gọi là "Hoàng Viễn Phương".

"Phê chuẩn!"

Đông Bá Vương gật đầu.

Nhìn thấy Lâm Bình lại muốn đi khám phá thành cổ trong đợt đầu, Nam Cung Tiên Nhi cau mày nhìn về hướng của thành cổ, rồi lại nhìn Lâm Bình, vẻ mặt cô ta có vẻ hơi đăm chiêu.

Cuối cùng Nam Cung Tiên Nhi lại nhìn Nam Cung Thịnh và Nam Cung Thanh Huyền, nói nhỏ xong, cô cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Đông Bá Vương: "Đông Bá Vương, tôi sẽ thay Nam Cung Điền, tham gia nhóm đầu tiên khám phá thành cổ."

Nam Cung Tiên Nhi vừa dứt lời, nháy mắt đã gây ra chấn động không nhỏ.

Nói cho cùng, mười đại thế gia và người của ba vùng đất cổ xưa đang bày tỏ thái độ muốn đi tiên phong cũng đều là chân thần, nhưng họ không phải là nhân vật cốt yếu nào trong gia tộc cả.

Về cơ bản, đi vào thành cổ thì chân thần sơ cấp mới là chính.

Đây coi như là luật bất thành văn của mười đại thế gia và ba vùng đất cổ xưa đặt ra.

Nhưng Nam Cung Tiên Nhi thì khác, tuy cô ta chỉ có sức mạnh của chân thần trung kỳ, nhưng người của mười đại thế gia và ba vùng đất cổ xưa ở biên giới Thương Lan, ai mà không biết thân phận của Nam Cung Tiên Nhi!

Không chỉ là con cháu của dòng chính gia tộc Nam Cung mà tài năng của cô ta cũng là ngàn năm hiếm gặp.

Cô ta là một trong những hậu duệ được gia tộc Nam Cung coi trọng nhất.

Thậm chí nói rằng đó là người quan trọng nhất trong thế hệ trẻ của dòng họ Nam Cung cũng không ngoa.

Nhưng bây giờ, Nam Cung Tiên Nhi thế mà lại nguyện ý là nhóm đầu tiên khám phá thành cổ, trở thành "bia đỡ đạn" ư?

Đông Bá Vương nhìn Nam Cung Tiên Nhi, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ hỏi lại: "Cô chắc chưa?"

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi."

Nam Cung Tiên Nhi gật đầu.

"Cho phép."

Đông Bá Vương không nói nữa, chỉ khẽ gật đầu.

Nhưng trong lòng Đông Bá Vương thầm quyết định rằng nếu gặp bất kỳ nguy hiểm nào, ông sẽ lập tức hành động để giải cứu Nam Cung Tiên Nhi.

Dù sao, ông cũng đánh giá cao tài năng của Nam Cung Tiên Nhi.

Đây là hy vọng cho tương lai của lục địa Di Lạc.

Miễn là không xảy ra chuyện gì, khả năng cao là cô ta sẽ trở thành cường giả cấp thần vương trong tương lai và trở thành lực lượng chiến đấu cấp cao của lục địa Di Lạc, cùng bọn họ chiến đấu, không thể để mất một tài năng như vậy được.

Nhìn thấy Nam Cung Tiên Nhi đã đăng ký tham gia đội đầu tiên khám phá thành cổ, Ngô Vũ Nhai và Hoắc Kiến Uy đưa mắt nhìn nhau.

Cả hai người họ đều nhìn thấy dấu vết của sự nghi ngờ trong mắt nhau.

Người bày tỏ muốn tham gia của gia tộc Nam Cung trước đó là Nam Cung Điền, một gã cấp chân thần sơ cấp, vậy mà hiện tại lại đổi thành Nam Cung Tiên Nhi.

Đây là tại sao?

Nam Cung Tiên Nhi phát hiện ra cái gì trong thành cổ?

Hay là... vì Lâm Bình?

Dù sao, Lâm Bình có đại thành kim thân cũng muốn đi thăm dò thành cổ ở đợt thứ nhất.

Điều này cũng khiến họ ngửi thấy một hơi thở bất thường từ đó.

Ngay lập tức, nhà họ Ngô và nhà họ Hoắc đã sắp xếp hai vị hậu kỳ chân thần cảnh, thay thế hai vị sơ kỳ chân thần cảnh, đi cùng đội đầu tiên khám phá thành cổ.

Không cần biết tại sao.

Nhưng vì Lâm Bình và Nam Cung Tiên Nhi đều sẵn sàng đi trong đợt đầu tiên, nên hai người họ cũng quyết định đi theo cùng.

Hậu kỳ chân thần cảnh, nếu ngã xuống sẽ khiến bọn họ vô cùng đau lòng, nhưng cũng không đến mức làm gia tộc bị tổn hại nặng nề.

Mà những cường giả ở hậu kỳ chân thần cảnh cũng sở hữu sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, nếu thực sự tìm được cơ hội nào đó, họ không thể so tài với Lâm Bình, thậm chí không thể cạnh tranh với Nam Cung Tiên Nhi, vậy thì họ còn sợ không đấu lại được với những người khác hay sao?

Đối với nhà họ Ngô và nhà họ Hoắc, bọn họ cũng lần lượt thay đổi người, người được đổi đều là chân thần hậu kỳ khiến Đông Bá Vương khẽ cau mày.

Rõ ràng, điều này không đúng với ý định ban đầu của ông.

Điều ông muốn chỉ là để một nhóm các chân thần sơ cấp yếu hơn đi thám hiểm, chứ không phải để một nhóm các cường giả chân thần có thực lực đi đợt đầu thế này.

"Đã nghĩ kỹ càng chưa?”

Đông Bá Vương liếc qua nhà họ Ngô và nhà họ Hoắc, hỏi lại.

"Thưa Đông Bác Vương, đã nghĩ kỹ rồi ạ!"

Ngô Vũ Nhai và Hoắc Kiến Uy đồng thanh.

"Đang có chuyện gì xảy ra vậy?”

Đầu tiên gia tộc Nam Cung thay người thành Nam Cung Tiên Nhi, gia tộc Ngô và Hoắc, sau đó thay thế chân thần sơ kỳ bằng hai chân thần hậu kỳ. Động thái này làm bảy gia tộc lớn khác và ba vùng đất cổ xưa có chút bối rối.

"Ba nhà Nam Cung, Ngô, và Hoắc liên tục thay đổi người hẳn phải có lý do gì đó."

"Hay là chúng ta cũng đổi người?"

"Nhưng mà, đừng nói đến thay đổi người, gia tộc Đông Bá còn chưa cả bố trí nhóm người đầu tiên đi thăm dò thành cổ. Nếu thật sự có lợi ích gì, Đông Bá Vương nhất định sẽ bí mật nhắc nhở nhà Đông Bá rồi chứ."

Đột nhiên, bảy gia tộc và ba vùng đất cổ xưa có chút do dự.

Chỉ có các thành viên của gia tộc Đông Bá là tương đối ổn định.

Bởi vì Đông Bá Duẩn biết rằng Đông Bá Vương là thần vương của gia tộc Đông Bá, cho dù là thần vương, vào lúc này cũng cần phải công bằng nhất có thể, nhưng nếu có cơ hội lớn thì nó hẳn phải về tay Đông Bá Vương hoặc Kỳ Vương.

Gia tộc Đông Bá của bọn họ không cần phải đi đầu trong vụ này.

Nói cách khác, Đông Bá Vương hẳn là phải nhắc nhở bọn họ cử một đội ngũ cường giả đi thăm dò thành cổ trong đợt đầu.

Tuy nhiên sau khi suy nghĩ một lát, Đông Bá Duẩn lại ngẩng đầu nhìn về phía Đông Bá Vương: "Thưa Đông Bá Vương, Đông Bá Viên Hải cũng có muốn tham gia đội đầu tiên khám phá thành cổ."

Đông Bá Viên Hải là một vị chân thần ở cấp trung kỳ.

Thực lực không quá thấp nhưng cũng không cao bằng Nam Cung Tiên Nhi và hai vị chân thần cấp hậu kỳ do Ngô gia và Hoắc gia phái tới.

Coi như là nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống không ai bằng mình đi!

Hơn nữa, nếu có nguy hiểm xảy ra, Đông Bá Duẩn tin tưởng Đông Bá Vương nhất định sẽ ra tay cứu giúp, sẽ không ngồi nhìn người của gia tộc Đông Bá nhà họ chết một cách vô ích.

"Cho phép!"

Đông Bá Vương nhìn thấu dụng ý của Đông Bá Duẩn trong nháy mắt, ông cũng không từ chối.

Gia tộc Đông Bá đã cử người đi.

Nhưng lại chỉ phái một vị chân thần cấp trung kỳ.

Sao lại như thế này?

Có ý gì đây?

Người của năm gia tộc còn lại và ba vùng đất cổ xưa có chút hoang mang về tình hình đang xảy ra.

Tuy nhiên, trước khi họ có thể đưa ra quyết định, Đông Bá Vương đã nói: "Chà, nhóm đầu tiên gồm hai mươi người khám phá thành cổ, danh sách đã đầy!"

Đến lúc này.

Nhà họ Hoa, một trong năm gia tộc lớn, và động Linh Khư, một trong ba vùng đất cổ xưa, trên gương mặt hai nhà đều lộ ra vẻ tiếc nuối.

Nhà họ Hoa và động Linh Khư, bởi vì các vị thần vương của mỗi gia tộc đều đã ngã xuống nên rất băn khoăn, đến bây giờ họ vẫn chưa có thời gian để quyết định có nên cử người đi hay không, hay cử người ở cấp độ nào tham gia đợt đầu tiên khám phá thành cổ.

Vậy mà giờ danh sách đã đầy!

Bọn họ muốn cử người đi thì cũng đã hết cách.

Mà Lâm Bình không ngờ rằng việc mình tham gia vào đội nhỏ của Diệp Hiên và mấy người kia, quyết định khám phá thành cổ ngay trong đợt đầu tiên lại ảnh hưởng trực tiếp hoặc gián tiếp đến quyết định của mười đại gia tộc và ba vùng đất cổ xưa!

Cuối cùng.

Nhóm thám hiểm thành cổ đầu tiên bao gồm 20 người, trong đó chín người thuộc mười đại gia tộc và ba vùng đất cổ xưa, mười một người còn lại đều thuộc nhóm nô lệ khai thác mỏ.

Trong số mười một người nô lệ khai thác mỏ, Lâm Bình và những người khác trong đội của mình chiếm tận 5 suất.

"Vào thành cổ!"

Tiếng ra lệnh vang lên.

Tổng cộng có hai mươi người bao gồm cả Lâm Bình và những người khác, rời khỏi khu vực bên ngoài thành cổ, tách khỏi đám đông toàn người đầy thế lực từ đủ mọi nơi hội lại kia, di chuyển chậm rãi về phía cánh cổng hùng vĩ của thành cổ.

Tất cả mọi người đều rất nghiêm túc cẩn thận.

Không dám liều lĩnh.

"Lâm Bình, tôi giỏi khống chế, Diệp Hiên giỏi ám sát bất ngờ, thể lực của Bàn Tay Sắt là khỏe nhất, Tống Dương giỏi phòng ngự, còn cậu thì sao?"

Khi hướng về thành cổ, Tần Kiều cũng lên tiếng hỏi Lâm Bình qua truyền âm.

Đương nhiên lúc này truyền âm của bọn họ không phải một với một mà là cả năm người đều có thể nghe được.

“Tôi ư?” Khi được hỏi câu này, Lâm Bình đột nhiên không biết trả lời như thế nào.

Vì sở hữu thân pháp Thiên Nhai Chỉ Xích cực nhanh, lại có Thang Thông Thiên và Hư Không Nộ Liên chân kinh, cả ba cùng phối hợp nên Lâm Bình rất giỏi trong cả việc tấn công bất ngờ lẫn trong việc chạy trốn.

Về sức mạnh, Lâm Bình có đại thành kim thân, sức mạnh còn hơn cả Bàn Tay Sắt.

Tương tự, vì có đại thành kim thân, khả năng phòng thủ của Lâm Bình cũng cực kỳ mạnh mẽ. Những người ở trong cảnh giới chân thần, gần như không thể phá vỡ đại thành kim thân của Lâm Bình, ngay cả khi đại thành kim thân của Lâm Bình bây giờ đang bị tổn hại và chưa được chữa trị hoàn toàn. Trong tình huống bình thường, chân thần ở hậu kỳ vẫn khó có thể gây ra uy hiếp cho anh.

Ngoài ra, Lâm Bình còn sở hữu Sách Thần và Huyền Vũ Giáp khiến khả năng phòng thủ của Lâm Bình trở nên vô cùng vững chắc.

Có thể nói, ngoại trừ khả năng khống chế bên ngoài, điểm mạnh của Diệp Hiên, của Bàn Tay Sắt, Lâm Bình cũng giỏi, thậm chí còn giỏi hơn bọn họ.

Mà cho dù là phương diện khống chế, Lâm Bình cũng không thể nói là yếu.

Dù sao, Lâm Bình còn có cả Thực Ti Nguyên Kình Khí.

Thực Ti Nguyên Kình Khí mà anh nuôi dưỡng bấy lâu nay vô cùng cứng rắn, chỉ với sức mạnh của Thực Ti Nguyên Kình Khí, anh có thể khống chế chân thần ở cấp trung kỳ, cái này Lâm Bình tự tin không có vấn đề gì.

Hơn nữa, Lâm Bình còn sở hữu một chiếc Định Không Bát, ở một mức độ nhất định có thể hạn chế hành động của chân thần, đồng thời, việc che trời, che nắng cũng có thể đóng phát huy tác dụng.

"Tôi giỏi cận chiến!"

Cuối cùng, Lâm Bình đưa ra một câu trả lời.

Trong quá trình đối đầu với kẻ thù, anh quả thực thường dùng cận chiến là chính.

Câu trả lời của Lâm Bình có thể coi là điều mà Tần Kiều, Diệp Hiên và những người khác đoán trước được.

Xét cho cùng, Lâm Bình trước đây thi đấu với Bàn Tay Sắt, Bàn Tay Sắt sức lực mạnh như vậy cũng phải chịu thua, điều này đủ chứng minh Lâm Bình cũng rất mạnh, cận chiến giỏi, cũng có lý.

"Tốt lắm, nếu vào thành, gặp phải nguy hiểm gì, năm người chúng ta có thể phối hợp với nhau, tôi sẽ tìm cách khống chế đối phương. Diệp Hiên tìm cơ hội ám sát, Lâm Bình và Tay Sắt, hai người hợp tác với nhau và đối đầu trực diện với kẻ thù!"

Ngay sau đó, Tần Kiều mở miệng nói.

Lâm Bình gật đầu, không phản bác.

Kể từ khi gia nhập đội của Tần Kiều và Diệp Hiên, Lâm Bình đã biết rằng mặc dù đội của họ không có người lãnh đạo rõ ràng, nhưng gần như là do Tần Kiều lên kế hoạch.

Cho dù là Diệp Hiên, Bàn Tay Sắt, hay là Tống Dương, bọn họ đều nghe theo Tần Kiều hết.

"Mặc dù tôi dùng thuật thiên cơ để cảm nhận Lâm Bình không phải là người xấu xa, cũng không có ác ý với chúng ta, nhưng dù sao cũng là mới quen, tâm hại người có thể không có nhưng tâm phòng người vẫn phải có, mọi người cũng nên có một chút cảnh giác.”

Sau đó, vẻ mặt của Tần Kiều vẫn không thay đổi, nhưng lại ngấm ngầm truyền âm cho Diệp Hiên, Tay Sắt và Tống Dương.

Lý do Diệp Hiên mời Lâm Bình tham gia là do thực lực của Lâm Bình mạnh mẽ, nhưng lý do thực sự khiến Lâm Bình được Tần Kiều chấp nhận cho anh gia nhập đội của họ là do Tần Kiều đã luyện tập với những bí kíp cấp cao nhất của thuật thiên cơ. Ở một mức độ nào đó, có thể suy ra tốt xấu, nhìn thấu lòng người.

Đây là lý do tại sao Tần Kiều có thể hiểu ngay ý Lâm Bình khi Lâm Bình suy đoán về cơ duyên và hiểm họa có trong thành cổ.

Mà khi Tần Kiều bí mật truyền âm cho Diệp Hiên, Tay Sắt và Tống Dương, Lâm Bình cũng có chút suy nghĩ trong lòng.

Anh liếc nhìn Tần Kiều và đội nhỏ của bọn họ một cái.

Cấu hình của đội này khá hoàn chỉnh.

Ai cũng có sở trường riêng.

Không hổ là xuất thân từ chiến trường ra.

Phối hợp lại cũng là thuận buồm xuôi gió.

Chẳng trách Diệp Hiên lúc trước nói với anh rằng nếu có anh gia nhập, có gặp phải chân thần ở cấp hậu kỳ cũng có thể xử lý, cũng không phải không có lý.

Điều này khiến Lâm Bình rất hứng thú.

Lâm Bình đã nghĩ đến kỹ thuật tấn công kết hợp của Cửu Thần Vệ.

"Tuy nhiên, vì bọn họ đều là chiến hữu từ chiến trường mà ra, bọn họ nhất định không phải dạng người nhẹ dạ lành tính. Mình sợ rằng trong lòng bọn họ đã quá đề phòng mình."

Mặc dù Lâm Bình không biết Tần Kiều đang nói chuyện với Diệp Hiên và những người khác, Lâm Bình cũng đoán được rằng bốn người họ có cảnh giác với mình.

Dù sao anh cũng là người mới, còn chưa rõ gốc gác, nếu thật sự tin tưởng anh hoàn toàn thì là có quỷ.

Tất nhiên, điều này cũng hợp tình hợp lý.

Giống như Lâm Bình có một sự đồng cảm nhất định với họ, một đội đã từng phục vụ trong quân đội biên cương, nhưng điều đó cũng không ngăn được Lâm Bình có cảnh giác với họ.

"Rắc!"

Khi Lâm Bình và những người khác đang đến gần cổng thành cổ một cách thận trọng, họ giẫm phải một số mảnh xương trên mặt đất, những mảnh xương vỡ vụn, những tiếng nổ vang lên, nghe chói tai và dọa người.

"Trên tường thành có cấm chế, không được nhảy lên tường thành!"

Lúc này, giọng nói của Đông Bá Vương lại vang lên nhắc nhở.

Nghe vậy.

Bên ngoài thành cổ, nhiều người chợt nhận ra.

Chẳng trách bên ngoài thành cổ này dường như còn có một ít máu và xương mới.

Xem ra lúc trước có người muốn nhảy tường, bị cấm chế giết chết.

"Có cần nhắc nhở bọn họ sau khi vào thành thì cố gắng không dùng thuật ngự không không?"

Nhìn thấy đám người Lâm Bình tiến gần đến thành cổ, Kỳ Vương với dáng vẻ phong tình thướt tha nhẹ giọng hỏi.

Sau khi biết về những biến đổi của biên giới Thương Lan, cô và Đông Bá Vương được lệnh phải điều tra những thay đổi ở đây, nhưng vì nơi này là biên giới Thương Lan, mà Đông Bá Vương là thần vương của biên giới Thương Lan, cộng thêm tuổi của Đông Bá Vương lớn tuổi hơn cô ấy, thực lực cũng mạnh mẽ hơn cô một chút, vì vậy Kỳ Vương dựa trên ý kiến Đông Bá Vương là chính.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!