Lọc Truyện

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Đông Bá Duẩn báo cáo xong sự việc, sau khi Đông Bá Vương hừ mũi, mọi người không nghe thấy giọng của Đông Bá Vương nữa.

Lâm Bình nhìn lên.

Anh thấy Đông Bá Vương và Kỳ Vương đang nhìn chằm chằm về hướng thành cổ, như thể họ đang thảo luận điều gì đó.

Nhưng không có bất cứ âm thanh gì được phát ra từ hai người họ.

Lâm Bình có chút tò mò.

Anh muốn thông qua việc đọc khẩu hình để thử đoán xem hai người họ đang nói gì.

Nhưng, ngay khi Lâm Bình có ý định này và đang bí mật quan sát họ thì Đông Bá Vương đột nhiên quay đầu lại và liếc nhẹ về phía Lâm Bình.

Đột nhiên, Lâm Bình cảm thấy lạnh toát cả người.

"Hỏng mẹ rồi!”

Lâm Bình chợt có linh cảm không tốt.

Có lẽ là anh đã bị Đông Bá Vương phát hiện ra việc đang lén nhìn trộm và muốn quan sát khẩu hình của hai người họ rồi.

Nhưng thật may mắn, Đông Bá Vương chỉ liếc nhìn Lâm Bình một cái, sau đó lại thu hồi ánh mắt, nhìn về hướng thành cổ, như thể không hề có ý định quan tâm đến anh.

Nhưng Lâm Bình cũng không dám nhìn lén và thử đọc khẩu hình của họ nữa.

Cảm giác của thần vương quả nhiên là nhạy cảm.

Nói cách khác, lực tinh thần của họ quá mạnh.

Vào lúc này, Lâm Bình đã hiểu tại sao Diệp Hiên lại nhắc nhở anh không được nói bất cứ điều gì bất kính hoặc tỏ thái độ bất kính với thần vương.

Nếu làm như vậy, có lẽ thần vương sẽ thực sự biết được điều đó.

Đông Bá Vương nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Bình, sau khi thu hồi ánh mắt, bên cạnh vẫn còn lưu lại dấu vết uy phong, nhưng trong mắt Kỳ Vương lại hiện lên vẻ hung ác, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt không mấy vui vẻ: “Thằng nhóc đó dám theo dõi chúng ta, lá gan không nhỏ đâu!”

"Khi tôi nhìn cậu ta, cậu ta đang cố gắng xem khẩu hình miệng những gì chúng ta đang nói. Cậu ta thực sự rất can đảm."

Tuy nhiên, cuộc thảo luận giữa hai người về Lâm Bình cũng chỉ có vậy.

"Đối mặt với tòa thành cổ này, tôi có một mong muốn được đi vào và khám phá nó một phen cho thỏa lòng!"

"Mà ham muốn này không phải là vì muốn giải quyết hậu họa của nơi đây, mà chỉ là trong lòng muốn tìm hiểu đến tận gốc rễ, giống như thể trong tòa thành cổ này có một thứ gì đó đang thu hút sự chú của tôi, hút tôi vào nó, rất kỳ lạ!”

Sau đó, Đông Bá Vương lại nói về chủ đề cũ.

“Ta cũng có cảm giác này!” Kỳ Vương nhíu mày: "Trong thành cổ này, hoặc là thật sự có bảo vật vô song nào đó thu hút chúng ta đi tới, hoặc là có chuyện lớn ác độc nào đó. Nó có thể ảnh hưởng một chút đến tâm trí của chúng ta và cám dỗ chúng ta đi vào!"

"Đừng mạo hiểm!"

Đông Bá Vương khẽ lắc đầu…

Đám người Lâm Bình tiếp tục chờ đợi.

Sau khi hai vị thần vương đến, bên ngoài thành cổ cũng im ắng trở lại.

Mọi người thậm chí còn không dám thở mạnh.

Sự hoang vắng và tĩnh lặng trong tòa thành cổ này cũng hình thành một bầu không khí tĩnh lặng tương tự như vậy.

Sau thời gian nửa tách trà, Đông Bá Vương rời ánh mắt đang nhìn thành cổ, quay trở lại liếc qua đám đông.

"Sau khi bổn vương và Kỳ Vương thương lượng, chúng ta nhất trí phái một lực lượng tiên phong tiến vào cổ thành thăm dò trước!"

Đông Bá Vương bình tĩnh nói, âm thanh truyền đi khắp bốn phương tám hướng như thể đang vang lên ngay bên cạnh tai mỗi người.

Nghe vậy, mười gia tộc lớn, ba vùng đất cổ đại, và liên minh thợ khai thác mỏ đều rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Đặc biệt là liên minh thợ khai thác ở hầm mỏ.

Nhiều nô lệ của mỏ đang rất lo lắng, hai vị thần đã nói vậy rồi, có khi nào vì để phòng ngừa trường hợp mười gia tộc lớn và ba vùng đất cổ đi vào khám phá thành cổ mà xảy ra chuyện gì bất trắc, mà bắt bọn họ vào làm quân tiên phong không?

Hơn nữa, càng nghĩ họ càng cảm thấy điều đó rất có khả năng.

Nhất là những chân thần trong liên minh thợ mỏ, trong lòng họ càng thêm lo lắng hơn.

Dù sao nếu đúng như vậy, Đông Bá Vương và Kỳ Vương hẳn là sẽ chỉ định Chân Thần trong số các thợ của mỏ để thăm dò đường đi.

Họ không muốn trở thành bia đỡ đạn!

Tuy nhiên, nếu Đông Bá Vương hoặc Kỳ Vương lên tiếng, mấy người bọn họ có thể từ chối được không?

Không thể!

Từ chối thần vương tương đương với cái chết!

Đối mặt với sức mạnh của thần vương, khó có ai có thể chạy thoát được.

Nhiều chân thần trong số thợ khai thác mỏ chỉ có thể đặt hy vọng, ngay cả khi họ là chân thần, những người có khả năng bị chỉ định làm quân tiên phong nhất thì cũng không thể không đặt một chút hi vọng vào sự may mắn nhỏ nhoi có thể còn sót lại của mình.

Đó chỉ là một chút hy vọng.

Họ vẫn còn hy vọng, không bị coi như bia đỡ đạn trong đợt đầu.

"Để tránh thương vong không đáng có, đội đầu tiên khám phá thành cổ sẽ không quá hai mươi người."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!