Lọc Truyện

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Ngay khi Lâm Bình nói ra lời này, ánh mắt của tất cả mọi người trong nháy mắt một lần nữa rơi vào trên người Lâm Bình.

Người này vậy mà lại trung thành đến thế?

Vì sự an toàn của tộc trưởng, ngay cả tính mạng của chính mình cũng không cần, chỉ để loại bỏ một chút nguy hiểm tiềm ẩn đó?

Ánh mắt mọi người có một chút kinh ngạc, một chút sửng sốt, đồng thời cũng có chút hoài nghi.

"Đương nhiên, nếu may mắn không chết, giữ được tính mạng của mình, chúng tôi cũng sẽ có cơ hội trở thành đối tượng được huấn luyện trọng điểm trong tộc, cũng có hy vọng có một ngày có thể bước vào cảnh giới Chân Thần." Ngay sau đó, Lâm Bình bổ sung thêm.

Nghe thế, tất cả mọi người đều sáng tỏ. Xem ra đây mới là mục đích thực sự khiến hai người chủ động mạo hiểm. Nhưng cho dù như vậy, cũng không có ai xem thường Lâm Bình và Hoắc Đại Lý. Ngược lại đa số còn có chút hâm mộ. Nếu đổi thành bọn họ, bọn họ thật sự không dám.

Đừng nói là dám mạo hiểm tính mạng, dùng thân thể Thần Cảnh thân này đi thám thính động phủ đó. Lại còn ở trước mặt tộc trưởng, trước mặt nhiều vị Chân Thần như thế có thể nói ra lời này, cũng đã đủ khiến người ta phải lau mắt nhìn lại.

"Nhóc con, đây mới chính là mục đích thực sự của hai người các cậu đúng không?" Trong mắt Hoắc Viễn Uy hiện lên một tia sáng, ánh mắt quét qua người Lâm Bình và Hoắc Đại Lý.

Đối diện với ánh mắt của Hoắc Viễn Uy, Hoắc Đại Lý có chút run rẩy, Lâm Bình tuy rằng trong lòng vô cùng bình tĩnh nhưng trên mặt lại cố tình lộ ra vẻ sợ hãi, cùng Hoắc Đại Lý hai người nhìn nhau nói:

"Không dám."

Có chút hoảng sợ không dám!

"Tôi luôn coi trọng những người can đảm. Đã như vậy, tôi sẽ cho hai cậu cơ hội này. Nếu hai cậu có thể sống sót, thì sẽ trở thành người được huấn luyện trọng điểm trong tộc." Tiếp đó, trên mặt Hoắc Viễn Uy lộ ra ý cười, cười lớn một tiếng.

Sau khi nói hai câu với Ngô Thiên Bằng và Nam Cung Tiên Nhi, liền vẫy tay để Lâm Bình và Hoắc Đại Lý vào trong trước.

Tiến hành thăm dò.

"Đi."

Lâm Bình kéo Hoắc Đại Lý vẫn đang có chút sững sờ bên cạnh đi, đây mới chỉ là đi vào cửa của động phủ mà thôi.

May mà, nhờ Khuy Thiên Kính mà bọn họ biết được tất cả mọi nơi trong động phủ, sau khi trận pháp ở những nơi đó bị bọn họ phá giải, Khuy Thiên Kính đã được thu lại, không tiếp tục đi càn quét dãy núi này nữa.

Nếu không, Lâm Bình căn bản sẽ không đưa ra lời đề nghị này. Dẫu sao, trong trường hợp đó, sau khi bị Khuy Thiên Kính chiếu qua, lớp ngụy trang của anh sẽ trực tiếp bị lộ, vô pháp ẩn dấu! Đương nhiên, Lâm Bình vẫn đề phòng Nam Cung Tiên Nhi như cũ.

Lâm Bình giả bộ có chút lo lắng, có chút sợ hãi, cũng có chút hạ quyết tâm đi tới cửa động.

Tuy nhiên, ngay khi Lâm Bình đang thận trọng chuẩn bị đi vào động phủ thì đột nhiên, Ngô Vũ Hải lại khởi động Khuy Thiên Kính.

Hoặc phải nói sớm đã chuẩn bị sẵn Khuy Thiên Kính, chỉ đợi Lâm Bình đi tới đó để xác minh thân phận của Lâm Bình.

"Không ổn." Lâm Bình thầm nói trong lòng.

Cũng may Lâm Bình cũng sớm đã có chuẩn bị. Dẫu sao Lâm Bình cũng không hoàn toàn cho rằng, những người này thật sự tin những lời anh nói.

Lâm Bình đã chuẩn bị sẵn sàng giải pháp để đối phó trong mọi tình huống.

Ngay tại lúc Khuy Thiên Kính được kích hoạt.

Đột nhiên, thân hình Lâm Bình đột ngột chuyển động, sau lưng anh trong nháy mắt xuất hiện đôi cánh bạc, cho dù hiện tại sức mạnh của Lâm Bình chỉ có thể sử dụng được khoảng bảy phần, nhưng Lâm Bình vẫn có thể bạo phát được tốc độ nhanh hơn gấp mười bốn lần tốc độ âm thanh.

Lâm Bình trực tiếp đưa tay, bắt lấy Khuy Thiên Kính.

"Cậu quả nhiên không bình thường." Mà lúc này, Hoắc Viễn Uy đột nhiên hừ lạnh một tiếng, cách khoảng không đánh một quyền về phía Lâm Bình.

Ngô Vũ Hải cũng đã sớm có chuẩn bị, tại thời điểm Lâm Bình cướp đoạt Khuy Thiên Kính, hắn ta cũng thu lại Khuy Thiên Kính, tiện thể phản kích đánh lại Lâm Bình.

Đám người Ngô Vũ Nhai, Nam Cung Tiên Nhi, Nam Cung Thanh Huyền, Hoắc Minh Nhật cũng đồng loạt ra tay. Tấn công về phía Lâm Bình.

Trong lúc nhất thời, Lâm Bình trực tiếp đối mặt với sự liên thủ tấn công của đám người Nam Cung Tiên Nhi bao gồm ba vị Chân Thần Đỉnh Phong, hai vị hậu kỳ Chân Thần Cảnh và một vị Chân Thần Trung Kỳ. Rơi vào tình cảnh sinh tử không rõ.

"Nếu không muốn chết, thì hãy nghe theo tôi." Nguy hiểm ập đến, Lâm Bình lập tức hướng về phía Hoắc Đại Lý hô to.

Xét đến cùng thì những người này ra tay đều không quan tâm đến sống chết của Hoắc Đại Lý. Nhưng Hoắc Đại Lý vì Lâm Bình mà chịu liên lụy, Lâm Bình không thể chú ý nhiều đến Hoắc Đại Lý, chỉ có thể đưa Hoắc Đại Lý nấp vào không gian bên trong Huyền Vũ Giáp.

Sau đó toàn thân Lâm Bình phát ra kim quang, hóa thân thành một kim sắc chiến thần. Đối mặt với cú đấm đầu tiên của Hoắc Viễn Uy, Lâm Bình cũng trực tiếp trả lại bằng một đấm ngang trời, đối kháng trực tiếp với Hoắc Viễn Uy.

"Bùm!"

Hoắc Viễn Uy trực tiếp bị ép lùi lại mấy bước, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Mà Lâm Bình cũng lợi dụng lực đạo để bay lên, tránh đi một kích của Ngô Vũ Hải, cũng tung ra một đấm với tộc trưởng nhà họ Ngô- Ngô Vũ Nhai, buộc Ngô Vũ Nhai phải thối lui, liên tiếp lùi về phía sau ba bước sau đó mới ổn định lại được thân hình. Hơn thế ở trên nắm tay của Ngô Vũ Nhai xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi chảy ròng ròng.

Ngô Vũ Nhai sắc mặt kinh hãi. Hắn vậy mà thực sự bị thương chỉ bởi một cú đấm?

Lâm Bình dùng một đấm khiến Ngô Vũ Nhai bị thương, nhưng lại không hề cảm thấy điều đó có gì đáng ngạc nhiên.

Rốt cuộc, mặc dù bây giờ Lâm Bình chỉ có thể phát huy được khoảng bảy phần sức mạnh của trình độ đỉnh phong, hơn thế nữa đại thành kim thân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Nhưng, khả năng kiểm soát Long Hổ Chi Lực của Lâm Bình đã đạt đến cảnh giới cao nhất.

Với sức mạnh của kim thân kết hợp với sự trợ giúp của Long Hổ Chi Lực. Cộng với việc Lâm Bình trực tiếp phô bày sức mạnh bổn nguyên kim thân chiến thần quyền.

Dưới sự bạo phát chồng chất như vậy, nếu Ngô Vũ Nhai không bị thương mới là một điều kỳ lạ.

Tất nhiên, cũng bởi vì tình trạng hiện tại của Lâm Bình chưa thể khôi phục đỉnh phong, nếu không, khi nãy Ngô Vũ Nhai chịu một đấm của Lâm Bình, ngay cả khi Ngô Vũ Nhai là Chân Thần Đỉnh Phong, Lâm Bình vẫn có đủ tự tin để khẳng định rằng, dưới Long Hổ Chi Lực cả cánh tay của Ngô Vũ Nhai sẽ bị nổ tung.

Dẫu sao trước đây, khi Lâm Bình đi tới tòa thánh, chỉ ngắn ngủi vài giây giao thủ, Lâm Bình đã có thể chặt đứt một ngón tay của Giáo Hoàng thuộc Chân Thần Đỉnh Phong.

Huống hồ, Lâm Bình bây giờ đã đạt đến cảnh giới cao nhất của Long Hổ.

"Kim thân!"

"Không ngờ anh ta lại là đại thành kim thân!"

Mà lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Tiên Nhi lộ ra biểu cảm khó tin.

Đương nhiên lúc này, Nam Cung Tiên Nhi đã nhận ra Lâm Bình.

Trước đây, khi Lâm Bình khiêu chiến với cô ta, anh có thể tiếp được một roi của cô ta, hơn nữa lúc đó trong lòng bàn tay Lâm Bình có ánh kim quang lóe sáng đã khiến Nam Cung Tiên Nhi có chút nghi ngờ rồi.

Vào lúc này, Nam Cung Tiên Nhi cuối cùng đã có thể xác định được Lâm Bình có đại thành kim thân. Nếu không thì làm sao anh có thể bắt được cây roi đã được cải tiến thành ngọc cốt của cô ta.

Tất nhiên, mặc dù vô cùng kinh ngạc vì Lâm Bình không chỉ có kim thân mà còn là đại thành kim thân, Nam Cung Tiên Nhi cũng không dừng tay.

Ngược lại, cô ta còn vô cùng tức giận. Rốt cuộc thì trong lòng cô ta đã đã sớm có ý định giết Lâm Bình rồi.

"Bùm!"

Trong nháy mắt, Lâm Bình một lần nữa tung ra một đấm, cùng Nam Cung Tiên Nhi oanh tạc sang một nơi khác.

Một trận chấn động có thể nhìn thấy bằng mắt thường trong nháy mắt bùng nổ ngay lập tức, khiến cho không gian phát nổ.

Hai người vừa va chạm vào liền tách ra.

Nam Cung Tiên Nhi cảm thấy trên đôi chân xinh đẹp của mình truyền tới từng đợt đau đớn.

Mà Lâm Bình cũng lắc lắc nắm đấm của mình, hiển nhiên cảm giác không được như khi giao đấu với Chân Thần Đỉnh Phong Ngô Vũ Nhai, da thịt trực tiếp va chạm mới đủ sảng khoái.

"Từ đã!"

Mà sau khi Lâm Bình lần lượt cùng đám người giao đấu lại không ai trong số ba vị Chân Thần Đỉnh Phong có bất kỳ động thái nào.

Cho dù là người duy nhất, vì Lâm Bình xuất ra toàn lực mà suýt bị nắm đấm của anh đánh nát cánh tay là Ngô Vũ Nhai, cũng chỉ mang vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lâm Bình, chứ không hề tức giận mà tiếp tục ra tay.

Cả ba chỉ vây lấy Lâm Bình ở giữa.

Nam Cung Tiên Nhi vốn muốn lần nữa ra tay, nhưng nhìn thấy tình huống này, cô ta cố gắng kìm nén tức giận.

"Em gái, khoan hãy ra tay!"

Nam Cung Thanh Huyền dường như cảm nhận được sự tức giận của Nam Cung Tiên Nhi, ngay lập tức truyền âm đến Nam Cung Tiên Nhi.

Người trước mặt này thế mà lại là đại thành kim thân!

Đại thành kim thân, hiếm thấy trên đời!

Cho đến nay, cả thế giới, chỉ có một người duy nhất thành công luyện thành đại thành kim thân.

Những người khác cho dù có tài năng thiên phú, cùng lắm cũng chỉ là luyện hóa đến cảnh giới nhỏ của đại thành kim thân mà thôi.

Nhưng bây giờ, trước mặt hắn lại xuất hiện một đại thành kim thân?

Người này là ai?

"Anh là Ninh Hà Phong?"

Hoắc Viễn Uy nặng nề nhìn Lâm Bình. Lâm Bình va chạm với hắn vừa rồi, tuy rằng nắm đấm không bị vô số vết nứt như Ngô Vũ Nhai, suýt chút nữa đã bị nổ tung, nhưng cho tới lúc này, cánh tay khi nãy hắn dùng để giao đấu với Lâm Bình vẫn còn run rẩy.

"Anh ta không phải Ninh Hà Phong, anh ta là Lâm Bình, nô lệ khai thác mỏ cổ Thái Khư của tôi." Khi nói ra lời này, Nam Cung Tiên Nhi bước tới, lạnh lùng nhìn Lâm Bình và lạnh giọng nói.

"Không phải Ninh Hà Phong?"

"Lâm Bình?"

Bọn người Hoắc Viễn Uy, Ngô Vũ Nhai, Ngô Vũ Hải đều hơi chau mày, nhìn Lâm Bình, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

"Không sai, tôi là Lâm Bình!" Đến lúc này, Lâm Bình cũng không che giấu thân phận của mình nữa, mà cởi bỏ ngụy trang, xóa đi lớp hóa trang, khôi phục lại tướng mạo vốn có, nhàn nhạt nói.

"Lâm Bình, quả thực là anh!"

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Bình, khuôn mặt của Nam Cung Tiên Nhi lập tức trở nên càng thêm lạnh lùng, hàn ý trong đôi mắt như sắp ngưng tụ lại thành băng.

Trước khi mỏ cổ Thái Khư sụp đổ, cô ta đã muốn giết Lâm Bình. Trong quá trình chiến đấu với Lâm Bình, Lâm Bình vậy mà dám khinh nhờn cô ta, dùng bàn tay sờ soạng chân của cô ta, thậm chí còn định tiến lên phía trên.

Điều này khiến cho sát khí trong lòng của Nam Cung Tiên Nhi đối với Lâm Bình càng lớn hơn trước gấp nhiều lần, không có cách nào loại bỏ.

"Sao vậy, mới một ngày không gặp, nhớ tôi rồi có phải không?"

Lâm Bình trên mặt cũng lộ ra một nụ cười lạnh, lạnh lùng nhìn Nam Cung Tiên Nhi, nhưng giọng điệu lại đầy giễu cợt.

Đừng nói Nam Cung Tiên Nhi chứa đầy sát khí với Lâm Bình, Lâm Bình cũng không có chút hảo cảm nào với Nam Cung Tiên Nhi.

Lâm Bình nói như vậy, không phải là để trêu ghẹo Nam Cung Tiên Nhi, mà càng giống như nhục nhã cô ta.

"Tìm chết!" Nói xong, Nam Cung Tiên Nhi lại một lần nữa ra tay.

Sau lưng cô ta, nháy mắt xuất hiện tám thanh kiếm hàn băng, chúng tỏa ra khí lạnh vô cùng đáng sợ.

"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Đôi chân xinh đẹp của Nam Cung tiểu thư sờ vào xúc cảm rất tốt nha. Không biết ở những nơi khác xúc cảm sẽ thế nào đây?" Đối mặt với khí lạnh ùn ùn kéo tới từ Nam Cung Tiên Nhi, Lâm Bình không thèm để ý, mà tiếp tục nói. Vừa nói, trên mặt Lâm Bình vừa phảng phất như đang hồi tưởng lại dư vị nào đó. Thậm chí còn hướng về phía Nam Cung Tiên Nhi giơ tay ra không trung nắm một cái, giống như đang bắt lấy cơ thể của Nam Cung Tiên Nhi.

Khuôn mặt tràn đầy biểu tình như đang hưởng thụ.

Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng của ba vị Chân Thần Đỉnh Phong Ngô Vũ Nhai, Ngô Vũ Hải và Hoắc Viễn Uy lập tức giật giật.

Tuy nhiên, trong mắt ba người cũng lập tức phát ra tia sáng.

Cái vị đại thành kim thân này thích người đẹp ư?

Nhưng lần này, Nam Cung Tiên Nhi không nói chuyện nữa, mà trực tiếp ra tay, tám thanh hàn băng kiếm trong nháy mắt hướng về phía cơ thể của Lâm Bình mà chém giết. Mỗi một kiếm đều phát ra hào quang vô cùng khủng khiếp .

Ngay đến cả các vị Chân Thần cũng phải thay đổi sắc mặt vì nó.

"Không thể!"

Nam Cung Tiên Nhi muốn trừng phạt Lâm Bình, thế nhưng Lâm Bình còn chưa ra tay, đã bị ba vị Chân Thần Đỉnh Phong Ngô Vũ Nhai, Ngô Vũ Hải và Hoắc Viễn Uy cùng nhau cản lại.

Nam Cung Tiên Nhi có rất nhiều thủ đoạn, sức mạnh thực sự của cô ta cũng không thể chỉ dựa vào cảnh giới bên ngoài để đánh giá. Thế nhưng, ngay cả khi Nam Cung Tiên Nhi dốc toàn bộ sức lực, bất chấp sống chết, cô ta cũng chỉ có thể dừng lại ở việc dùng cảnh giới Chân Thần Trung Kỳ của mình chiến đấu với Chân Thần Đỉnh Phong mà thôi. Đó là còn phải dựa vào ngọc cốt ở chân phải của cô ta.

Nhưng có thể chiến đấu không có nghĩa là chắc chắn sẽ giành được chiến thắng.

Giờ phút này, đối mặt với ba Chân Thần Đỉnh Phong, Nam Cung Tiên Nhi dù có mạnh hơn nữa cũng không có một chút cơ hội chiến thắng.

Vì vậy, tám thanh hàn băng kiếm của cô ta chưa chạm đến Lâm Bình đã bị ba vị Chân Thần Đỉnh Phong liên thủ chặn lại.

Nhìn thấy tình hình này, sắc mặt của cả Nam Cung Tiên Nhi và Nam Cung Thanh Huyền đều thay đổi.

"Người này không phải là Ninh Hà Phong. Anh ta là Lâm Bình!"

Hơi lạnh và sát khí tỏa ra từ trên người Nam Cung Tiên Nhi không hề suy giảm, cô ta thu lại tám thanh hàn băng kiếm của mình lạnh lùng nói.

Rõ ràng là đang nhắc nhở Ngô Vũ Nhai, Ngô Vũ Hải và Hoắc Viễn Uy.

"Ninh Hà Phong là ai?" Đúng lúc này Lâm Bình cất tiếng.

Đồng thời, Lâm Bình cũng có chút đăm chiêu nhìn ba vị Chân Thần Ngô Vũ Nhai, Ngô Vũ Hải và Hoắc Viễn Uy. Ban nãy còn đánh đến anh sống tôi chết. Tại sao đột nhiên lại quay sang bảo vệ anh?

Có điều nếu đã không cần phải ra tay, vậy thì Lâm Bình cũng tự nhiên vui vẻ không ra tay.

Dẫu sao thì, ban nãy ra tay, cho dù Lâm Bình có thể làm bị thương Ngô Vũ Nhai, nhưng đó cũng là một phần do Ngô Vũ Nhai sơ ý mà thôi.

Nếu ba vị Chân Thần Đỉnh Phong cùng nhau liên thủ thì cho dù ở thời kỳ hùng mạnh nhất Lâm Bình cũng không dám có chút lơ là.

Huống hồ là hiện tại.

Hiện giờ bọn họ đã biết anh là đại thành kim thân, khi ba Chân Thần Đỉnh Phong cùng nhau liên thủ, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng cho anh có cơ hội đến gần.

Nếu muốn đạt được thành quả chiến đấu như khi nãy, e rằng độ khó sẽ tăng lên gấp bội.

Hơn nữa, Lâm Bình cũng biết ba vị Chân Thần này có lẽ không giống như Chân Thần Đỉnh Phong của Cổ Càn Khôn, Thiên Ma và Giáo Hoàng .

Rốt cuộc, trong gia tộc của ba vị Chân Thần Đỉnh Phong Ngô Vũ Nhai, Ngô Vũ Hải, Hoắc Viễn Uy, đều có người đạt đến Thần Vương, thậm chí hiện tại nói không chừng trong tộc vẫn còn có Thần Vương cũng nên.

Bọn họ có thể có nhiều con át chủ bài và thủ đoạn hơn anh tưởng nhiều.

Giống như nhà họ Ngô có thể lấy ra thần khí Khuy Thiên Kính.

Vậy còn nhà họ Hoắc thì sao?

Ai có thể bảo đảm rằng trên người vị tộc trưởng Hoắc Viễn Uy này không cất giấu một món thần khí nào đó.

Như vậy, Lâm Bình cũng nguyện ý trì hoãn một chút thời gian nữa.

Nếu thầy Hoàng Nguyên Phương ở trong động phủ này, vậy thì cũng có thể cho thầy thêm chút thời gian để hồi phục vết thương.

Đồng thời, lúc này Lâm Bình cũng khôi phục bộ dạng ban đầu, khí tức cũng hoàn toàn bạo phát ra ngoài.

Hy vọng nếu thầy thực sự ở đây, có thể nhận ra anh.

"Ninh Hà Phong cũng là một đại thành kim thân! Là một nhân vật truyền kỳ!" Lúc này, Nam Cung Thanh Huyền chủ động nói.

"Đại thành kim thân?" Nghe vậy, ánh mắt Lâm Bình hơi nheo lại.

Anh biết mình và Ba Đen đều có đại thành kim thân, Lâm Bình cũng đã từng dự liệu qua lục địa Di Lạc này liệu có những đại thành kim thân nào khác không, không ngờ vào lúc này, anh đã có được đáp án. Thật sự là có.

"Cậu thật sự không phải là Ninh Hà Phong?" Lúc này, Hoắc Viễn Uy lại trầm giọng nói.

"Hắn ta có đẹp trai như tôi không?" Lâm Bình cười như không cười.

Hoắc Viễn Uy: "..."

Ngô Vũ Nhai: "..."

Ngô Vũ Hải: "..."

Nam Cung Thanh Huyền: "..."

"Xem ra cậu không phải Ninh Hà Phong!" Ngô Vũ Nhai trầm giọng nói.

"Cậu tên là Lâm Bình đúng không? Tất cả mọi chuyện vừa rồi có thể coi như là hiểu lầm!"

"Không biết, anh bạn đây đến từ đại gia tộc nào, thuộc môn phái gì?" Ngô Vũ Nhai ngay lập tức hỏi.

"Anh ta là người nhà Nam Cung chúng tôi!" Không đợi câu trả lời của Lâm Bình, Nam Cung Thanh Huyền lập tức mở miệng giành nói trước.

Lúc này, Nam Cung Tiên Nhi cũng không nói nữa. Mặc dù gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khí lạnh tỏa ra từ trên người cũng đang dần dần giảm xuống.

Bây giờ, cô làm sao còn không hiểu rõ. Tên Lâm Bình trước mặt này là cái bảo bối.

Rõ ràng, cả lục địa Di Lạc này từ trước đến nay chỉ có một người duy nhất luyện thành đại thành kim thân. Đó chính là Ninh Hà Phong ở Trung Châu. Được biết đến là vị lãnh tụ trẻ tuổi nhất của Trung Châu. Tuổi còn trẻ, anh ta đã đánh bại vô số những cường giả ở cấp Chân Thần Đỉnh Phong khác. Nghe nói hiện tại, bản thân anh ta cũng đang tiến tới Chân Thần Đỉnh Phong.

Có người suy đoán rằng khi Ninh Hà Phong bước vào cảnh giới Chân Thần Đỉnh Phong, không biết chừng có thể dựa vào đại thành kim thân đánh lại được Thần Vương.

Mà lúc này, ở trước mặt bọn họ, lại xuất hiện một người khác mang đại thành kim thân, lại còn là một Chân Thần vẫn còn rất trẻ tuổi!

Việc này có nghĩa là gì, tự nhiên không cần nói ra ai cũng hiểu được.

Vì vậy, cho dù là nhà họ Ngô hay là nhà họ Hoắc sau khi biết được Lâm Bình là đại thành kim thân liền lập tức dừng tay.

Ngay cả khi nắm tay của Ngô Vũ Nhai suýt chút nữa bị Lâm Bình đánh nát cũng không định tính toán. Ngược lại còn bảo vệ Lâm Bình, muốn lôi kéo Lâm Bình.

"Không sai, anh ta là người của nhà Nam Cung chúng tôi. Trước đây anh ta đã làm việc ở mỏ cổ Thái Khư." Sau khi Nam Cung Thanh Huyền nói xong, Nam Cung Tiên Nhi cũng mở miệng nói theo.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!