Lọc Truyện

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

“Thầy?”

Đồng tử Lâm Bình co lại.

Anh nhớ, Hoàng Viễn Phương sử dụng kiểu Nokia lỗi thời này, cho dù sau khi có điện thoại hiện đại hơn nhưng ông vẫn không đổi cái khác.

Trí nhớ Lâm Bình khá rõ ràng.

Bây giờ nhìn thấy, Lâm Bình phát hiện cái điện thoại tộc trưởng nhà họ Ngô đang giữ giống hệt với cái Hoàng Viễn Phương đang dùng.

Anh nhớ từ khi Hoàng Viễn Phương tiến vào cấm địa Suối Vàng đã biến mất tăm.

Không có bất cứ thông tin vào về ông.

Lúc này thấy, có vẻ đấy là di động của Hoàng Viễn Phương nên sao Lâm Bình có thể không kinh hãi được.

Giờ khắc này, trong đầu Lâm Bình thoáng qua một suy nghĩ khiến anh kinh ngạc.

Chẳng lẽ, sâu trong cấm địa Suối Vàng, nơi mà thi thể mạnh đến không ngờ kia canh giữ chính là không gian này sao?

Sâu trong cấm địa Suối Vàng liên thông với nơi này ư?

“Rốt cuộc cái này là gì? Trước đây Ngô mỗ chưa từng thấy, không biết hai vị có thấy nó bao giờ chưa?”

Lúc này tộc trưởng nhà họ Ngô đang cầm điện thoại di động, nhíu mày nhìn Nam Cung Thanh Huyền và người dẫn đầu hậu kỳ Chân Thần của nhà họ Hoắc.

“Chưa từng thấy!”

“Chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe đến!”

Nam Cung Thanh Huyền và người dẫn đầu nhà họ Hoắc đều lắc đầu.

“Nhất định phải bắt được thổ dân đó, bắt được ông ta rồi không chừng có thể hiểu rõ bí mật của không gian này.”

Tộc trưởng nhà họ Ngô suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không hiểu đồ vật kia rốt cuộc là gì và không biết sử dụng thế nào, cuối cùng nói: “Nhưng chúng ta đuổi theo đến đây thì hoàn toàn mất dấu ông ta, bây giờ phải tìm ông ta ở đâu đây?”

Nam Cung Thanh Huyền khẽ nói.

Trước đây, mặc dù thổ dân kia ba lần bốn lượt chạy thoát khỏi sự truy bắt của họ nhưng họ luôn lần tìm được hơi thở của đối phương.

Cho nên dù không thể bắt được đối phương nhưng cứ mãi đi theo sau thổ dân kia.

Truy sát ông gần một tiếng đồng hồ.

Nhưng đến đây thì lại hoàn toàn mất dấu thổ dân kia, vậy phải tìm thế nào?

“Ông ta không thể biến mất thế được!”

“Tôi nghĩ tất nhiên ông ta ở gần đây và thông qua cách nào đó có thể che giấu hơi thở của mình để ẩn nấp, nếu không ông ta không giỏi đến độ có thể chạy trốn khỏi cảm nhận của chúng ta.”

Vị hậu kỳ Chân Thần của nhà họ Hoắc cũng nói.

“Không sao, đợi lát, tôi có cách.”

Tộc trưởng nhà họ Ngô thấp giọng nói.

Thấy Ngô Vũ Nhai nói thế, Nam Cung Thanh Huyền và Hoắc Minh Nhật bèn cố nén suy nghĩ trong lòng và im lặng chờ đợi.

Họ biết nhà họ Ngô có một thần khí tên là “Khuy Thiên Kính” có thể nhìn thấu được tất cả mọi sự giả dối.

Có lẽ Ngô Vũ Nhai đã liên lạc với người trong gia tộc và đang chờ họ mang Khuy Thiên Kính đến.

Lâm Bình nghe được đoạn đối thoại của họ, sau đó cố làm bản thân bình tĩnh lại.

Yên lặng chờ đợi.

Trước khi chưa gặp được sư phụ thì anh không thể bại lộ quá sớm.

Nếu không, Lâm Bình chưa chắc sẽ tìm được sư phụ.

Hiện nay, cách thức tốt nhất là thông qua họ để tìm được tung tích của sư phụ.

Lúc này, trong lòng Lâm Bình chỉ có thể hy vọng nếu “thổ dân” mà họ nói thật sự là thầy của mình thì mong thầy đừng xảy ra bất kỳ chuyện gì.

“Có lẽ thổ dân kia đang trốn ở gần đây, tung toàn bộ Chân Thần ra ngoài đề phòng thổ dân kia thừa cơ chạy trốn.”

“Một khi có bất kỳ phát hiện nào thì lập tức báo hiệu!”

Sau khi Ngô Vũ Nhai, Nam Cung Thanh Huyền và Hoắc Minh Nhật bàn bạc xong đã hạ lệnh cho tất cả Chân Thần của ba nhà phải phân tán ra ngoài.

Bố trí canh phòng trong vòng năm mươi dặm.

Sau đó độ chừng qua nửa tiếng, rốt cuộc có thêm vài người đến đây.

“Nam Cung Tiên Nhi!”

Lâm Bình khẽ nhíu mày.

Bởi vì, người đến đây không phải là người giữ Khuy Thiên Kính mà nhà họ Ngô đang đợi.

Là người của gia tộc Nam Cung.

Nam Cung Tiên Nhi dẫn theo hai Chân Thần chạy đến.

Thế nhưng, sau khi Lâm Bình thấy Nam Cung Tiên Nhi thì nhanh chóng thu lại ánh nhìn.

Dù sao, lần trước ở ngoài mỏ quặng cổ Thái Khư, vì Lâm Bình nhìn Nam Cung Tiên Nhi hơi lâu nên bị Nam Cung Tiên Nhi cảm ứng được.

Điều này giúp Lâm Bình biết cảm giác của Nam Cung Tiên Nhi vô cùng nhạy cảm.

Cho nên.

Chỉ sợ có điều bất trắc.

Nếu lại cứ liên tục quan sát Nam Cung Tiên Nhi sẽ bị Nam Cung Tiên Nhi chú ý đến, nhận ra có điều bất thường rồi phát hiện ra anh.

Điều này có phần không ổn với hoàn cảnh hiện nay của Lâm Bình.

Không phải Lâm Bình sợ chết.

Lâm Bình muốn xác nhận tin tức của Hoàng Viễn Phương nên lúc này không thích hợp để lộ bản thân.

Người của nhà họ Hoắc cũng có người chạy đến, đó là một đỉnh phong Chân Thần cấp bậc cường giả.

“Tộc trưởng!”

Thông qua cách đối đãi của người của nhà họ Hoắc với vị đỉnh phong Chân Thần kia thì Lâm Bình phán đoán đỉnh phong Chân Thần của nhà họ Hoắc đó là tộc trưởng nhà họ của Hoắc.

“Viễn Uy huynh, lâu rồi không gặp!”

Sau khi nhìn thấy tộc trưởng của nhà họ Hoắc, Ngô Vũ Nhai cười nói.

“Vô Nhai huynh, đã gần ba năm chúng ta không gặp nhau rồi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!