Lọc Truyện

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

“Hoắc Minh Tiến, tên nhóc nhà mi vẫn chưa chết à?”

Thế nhưng không đợi Lâm Bình nhìn kỹ lần nữa, Lâm Bình đã đi tới trận doanh của nhà họ Hoắc rồi.

Trước tiên, trong trận nhà họ Hoắc có một thanh niên hơn hai mươi tuổi đang nhìn Lâm Bình, trừng mắt khẽ nói.

Nghe vậy.

Lâm Bình nghĩ thầm không ổn rồi.

Anh vẫn tưởng an phận vào trận doanh nhà họ Hoắc rồi, cộng thêm anh chỉ là một Thần Cảnh bình thường mà thôi sẽ không ai để ý.

Không ngờ anh vừa đến đã bị người ta chú ý rồi.

Hơn nữa, còn có người biết anh.

Không, là biết người mà anh đang giả mạo.

Thế nên dù Lâm Bình có ngụy trang tài giỏi ra sao, dù chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì không thể nhìn ra bất kỳ điểm gì khác nhau.

Nhưng nếu có người tiếp xúc hàng năm với anh ta thì sẽ rất dễ phát hiện ra lớp ngụy trang của Lâm Bình.

Dù sao, một hành động hoặc một chi tiết nào đó cũng có thể khiến một người thân thiết nhận thấy có điều bất thường.

Đây không phải là phán đoán từ vẻ ngoài.

Lâm Bình tạm thời kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng, không nhìn chiếc điện thoại di động kia nữa mà nhìn người đang thấp giọng nói chuyện với anh.

Lâm Bình không trả lời.

Mặc dù lúc trước anh có nghe được giọng nói của Hoắc Minh Tiến, có thể bắt chước theo nhưng rốt cuộc Lâm Bình lại không nhận ra người đang nói chuyện với anh là ai.

Không chừng vừa cất tiếng thì có thể khiến đối phương nhận ra sự bất thường ngay.

Trước đó, Lâm Bình còn không quan tâm, nếu thân phận bị bại lộ cùng lắm thì anh bỏ đi là được.

Nếu anh đã muốn đi thì không ai có thể ngăn cản được anh.

Bây giờ thực lực của Lâm Bình mới khôi phục được bảy phần, trong hoàn cảnh xấu nhất là Lâm Bình đánh không lại đỉnh phong Chân Thần của nhà họ Ngô kia mà thôi.

Nếu Lâm Bình muốn trốn đi, Lâm Bình tự tin sẽ không ai cản được anh.

Thế nhưng bây giờ, kể từ khi Lâm Bình thấy đỉnh phong Chân Thần của nhà họ Ngô đang cầm điện thoại di động thì Lâm Bình đã quyết tâm muốn tiếp tục ở lại đây.

Không thể để thân phận bị bại lộ.

Lâm Bình muốn làm rõ xem điện thoại này từ đâu ra?

Dù sao, thế giới này không có khoa học kỹ thuật, không thể có một thứ như điện thoại di động tồn tại mới đúng.

Thứ đồ này chỉ có trên Trái đất.

“Hoắc Minh Tiến, thằng nhóc nhà mi lại giả chết không về có phải không? Đâu có ai bảo cậu anh dũng xông pha đâu, cậu nói xem bây giờ cậu đang sợ cái gì?”

Thấy Lâm Bình không đáp, người nọ lại truyền âm với Lâm Bình.

Nghe vậy.

Chỉ qua hai câu ngắn ngủi, Lâm Bình đã nắm được tin tức hữu ích rồi.

Người mà anh giả trang tên là Hoắc Minh Tiến, khi người này cất tiếng gọi là anh đã biết rồi.

Bây giờ, Lâm Bình còn đoán được Hoắc Minh Tiến là một hạng người tham sống sợ chết.

Vậy có thể giải thích tại sao Lâm Bình thấy anh ta lạc bầy rồi, hơn nữa dường như lúc đi tới hướng này anh ta đi lề mề và trông khá rối rắm.

Hóa ra rối rắm là vì sợ quân đội đến đủ sẽ gặp phải nguy hiểm gì sao?

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Lâm Bình, không thể chứng thực được.

“Suỵt!”

Lâm Bình thử giơ tay ra dấu im lặng, ý bảo người kia mặc kệ anh đi, để tránh anh bị người khác chú ý.

“Haiz, cậu như vậy, không hiểu sao có thể tu luyện tới Thần Cảnh, nếu trong tộc biết e là sẽ trừng phạt cậu đấy.”

Đối với dấu tay im lặng của Lâm Bình, người thanh niên kia không hề bất ngờ, ngược lại còn ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói với Lâm Bình.

“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Bình do dự một lúc sau, thử thay đổi giọng nói của mình mô phỏng theo giọng của Hoắc Minh Tiến mà Lâm Bình nghe được lúc bắt Hoắc Minh Tiến và bảo anh ta cởi quần áo ra.

“Tôi không rõ chi tiết cụ thể, tôi cũng mới vừa tụ họp với đội quân, hình như là tộc trưởng nhà họ Ngô phát hiện có một thổ dân ở đây.”

“Quần áo của người này nom không giống, hơn nữa hành động còn khá quái dị.”

“Tộc trưởng nhà họ Ngô phái người lùng bắt đối phương nhưng nghe nói thổ dân kia rõ ràng chỉ có tu vi Thần Cảnh nhưng ngay cả một sơ kỳ Chân Thần của nhà họ Ngô cũng không phải là đối thủ của thổ dân đó, cuối cùng bị thổ dân đó đánh chết.”

“Tộc trưởng nhà họ Ngô phẫn nộ muốn bắt đối phương, mặc dù đã đả thương được thổ dân nhưng gã đã trốn thoát rồi.”

“Tộc trưởng nhà họ Ngô dẫn theo một số người của nhà họ Ngô đuổi bắt người đó, trên đường đầu tiên là chạm mặt Nam Cung Thanh Huyền đại nhân của gia tộc Nam Cung, sau đó lại gặp được nhà họ Hoắc chúng ta, cuối cùng thì trở thành ba gia tộc cùng đuổi bắt tên thổ dân kia. Thế nhưng tên thổ dân nọ cực kỳ giảo hoạt, ba phe liên thủ mà cũng chỉ làm kẻ đó bị thương thôi, cuối cùng gã đã trốn được đến quanh đây thì mất tăm tích.”

“Thấy không, cái thứ mà tộc trưởng của nhà họ Ngô đang cầm hình như là do tên thổ dân kia đánh rơi đó.”

Thanh niên nhà họ Hoắc kia lại truyền âm với Lâm Bình.

“Thổ dân?”

“Điện thoại di động?”

Nghe thấy anh chàng nhà họ Hoắc khá thân thiết với Hoắc Minh Tiến này kể sơ lược cho Lâm Bình.

Lâm Bình đi vài bước dọc theo khu vực trận doanh của nhà họ Hoắc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!