Lọc Truyện

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Lâm Bình nhắm mắt lại. Dù sao anh cũng không bất ngờ lắm với tình huống này.

Lúc mới đến đây, Lâm Bình cũng thấy khi đào khoáng sản, bảy người nô lệ đã đạt đến hậu kỳ Chân Thần Cảnh dùng hết sức vào công cụ trong tay mà cũng không thể để lại được bao nhiêu vết trên đá khoáng sản trên vách.

Lại dùng hết sức mạnh một lần nữa mới có thể đạt được hiệu quả như mong đợi.

Cái này cũng khó trách vì sao Nam Cung Thịnh đã phân cho hai người Lâm Bình và Diệp Hiên chỉ cần đào ngang hai mét, cao hai mét và sâu xuống một mét là được.

‘Đây đúng là chỗ tốt để luyện võ.’

Lâm Bình thầm nghĩ trong lòng.

Sau đó lại vung xà beng hình chữ thập trong tay lên một lần nữa.

Lần này Lâm Bình không sử dụng bất kì sức mạnh nào khác mà chỉ dùng Long Hổ Chi Lực từ chư thần của thiên đường bên kia lên hai cánh tay của mình.

“Bành!”

Xà beng rơi xuống. Nhưng rõ ràng là lần này nó đã để lại một vết trên đá khoáng sản trên vách.

“Lần nữa!”

Lâm Bình lại dùng hết sức mạnh và nện xà beng xuống.

Một lần.

Một lần nữa.

Rồi lại thêm một lần.

Sau khi nện hơn trăm lần, rốt cuộc Lâm Bình cũng đào được một khối khoáng sản lớn cỡ một bàn tay.

Cùng lúc đó, Lâm Bình cũng phát hiện ra cách anh khống chế và sử dụng Long Hổ Chi Lực khách quan hơn mà cũng ngày càng hoàn thiện hơn trước rất nhiều.

Mặc dù sự tiến bộ này không rõ lắm nhưng nó thật sự có xảy ra.

Trên mặt Lâm Bình lộ ra vẻ vui mừng.

Từ trước tới giờ anh vẫn luôn thiếu thời gian để có thể bế quan một cách chân chính rồi đi rèn luyện mài giũa các loại tuyệt kỹ thần bí.

Cho dù trước đây đã từng bế quan ở Tiên Đảo Đại Tự thì mục đích chủ yếu của Lâm Bình vẫn là đột phá từ sơ kỳ của Chân Thần Cảnh lên trung kỳ.

Còn về phần nghiên cứu những tuyệt kỹ kia chỉ tốn một chút thời gian nên anh tiện thể làm luôn.

Thế mà lại không có nơi nào thật sự tốt để tập luyện.

Còn bây giờ, mặc dù không hiểu tại sao lại bị nhà Nam Cung bắt lại làm nô lệ dưới quặng mỏ, đã vậy còn phải làm ở nơi nguy hiểm nhất.

Có câu, gieo nhân nào gặt quả nấy nên chuyện này với anh cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Ít ra thì, ngoại trừ việc Lâm Bình đang ngấp nghé khoáng sản ở đây và muốn tận dụng quá trình khôi phục sức mạnh của mình để lấy một số khoáng sản hảo hạng ra ngoài. Nhưng mà nếu anh ở đây thì khó có thể rèn luyện tốt các loại kỹ thuật võ và tuyệt kỹ bí mật mà mình biết.

Nếu đã đặt được nền móng vững chắc thì anh có thể nâng cao cảnh giới của mình, sức mạnh cũng được tiến bộ vượt bậc.

“Nếu vậy thì cuối cùng Long Hổ Chi Lực cũng có thể ngang với sức mạnh của Đại Thành Kim Thân. Nếu sức mạnh của hai thứ này bộc phát cùng một lúc thì năng lượng của nó sẽ đến mức nào đây?”

Trong lòng anh dấy lên chút chờ mong.

Long Hổ Chi Lực, một trong những thứ tối cao được chư thần ở Thiên Đường truyền lại. Cho dù có luyện tới cảnh giới cao nhất cũng không thể so với Đại Thành Kim Thân.

Nhưng nếu nói về sức mạnh thì dĩ nhiên có tư cách, cũng có thể cạnh một tranh hai với Đại Thành Kim Thân.

Nếu Lâm Bình có thể luyện Long Hổ Chi Lực tới cảnh giới cao nhất, sau đó phối hợp nó với Đại Thành Kim Thân đã phát triển hết nấc, anh tin rằng, năng lượng mà anh tỏa ra lúc đó cho dù không tăng gấp bội nhưng cũng khá hơn ngày trước.

Tới lúc đó, cho dù là hậu kỳ Chân Thần Cảnh như Đan Bưu thì Lâm Bình chỉ cần dùng sức mạnh của cơ thể là đã có thể xử lý đối phương với một cú đấm duy nhất.

Sau đó, Lâm Bình vừa âm thầm trị thương cho bản thân mình vừa sử dụng Long Hổ Chi Lực để đào mỏ, sẵn tiện rèn luyện pháp môn này luôn.

Cảnh giới bây giờ của anh được xem là yếu nhất.

Cho dù anh và Diệp Hiên cùng là trung kỳ Chân Thần Cảnh nhưng Lâm Bình chỉ vừa đột phá lên trung kỳ Chân Thần Cảnh mà thôi.

Mà bản thân anh cũng bị thương rất nặng.

Đã vậy còn không được nhà Nam Cung chữa trị cho.

Cuối cùng Lâm Bình cũng phải hoàn thành nhiệm vụ hôm nay của mình theo quy định.

Vậy mà tốc độ hoàn thành của anh còn nhanh hơn Diệp Hiên một tiếng đồng hồ.

Dường như gần bằng hậu kỳ Chân Thần Cảnh – Đoạn Càn.

Anh quyết tâm rèn luyện Long Hổ Chi Lực, Lâm Bình đắm chìm cả hồn mình vào đó. Anh không xem nơi đây là quặng mỏ, cũng chẳng coi mình là nô lệ, mà anh xem nó là võ quán.

Vậy nên, từ lúc nào không biết, Lâm Bình đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Sau đó, trong lòng anh hơi hối hận.

Bởi vì kế hoạch ban đầu của anh chính là để mình hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn rồi giữ vững trình độ đó với Diệp Hiên là được.

Sau khi Lâm Bình đào được một mét ngang, một mét dọc rồi sâu một mét thì Nam Cung Thịnh đã để anh đi nghỉ ngơi.

Cho dù là Diệp Hiên hay Đoạn Càn, thậm chí là một số người trong số bảy nô lệ quặng mỏ trước đó cũng nhìn anh với ánh mắt có phần kỳ lạ.

Ban đầu Lâm Bình còn chưa hiểu.

Nhưng sau đó anh đã hiểu ngay.

E rằng những người này đang cảm thấy anh không biết quý trọng thế lực lẫn không biết khống chế bản nguyên của chính mình.

Dù sao thì thời gian khôi phục bản nguyên ở đây, mỗi ngày cùng lắm chỉ có một hai tiếng đồng hồ mà thôi.

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ như đã dự trù từ trước thì chỉ còn lại một tiếng. Vậy cũng chỉ có một tiếng đồng hồ để hồi phục.

Nếu không còn thời gian thì cũng đồng nghĩa với việc không có thời gian để khôi phục.

Với tình huống như thế này, thì từ thể lực của mình cho đến bản nguyên thì đều phải được tính toán để sử dụng một cách thật cẩn thận tỉ mỉ.

Để có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng như kế hoạch của mình thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu cứ tiết kiệm.

Đây mới là cách có thể sống sót trong thời gian dài ở nơi như thế này.

Chưa kể đến việc tiêu hao một phần sức để đào mỏ, chỉ đơn giản chống đỡ những thứ ăn mòn ở đây đã phải liên tục sử dụng bản nguyên rồi để tạo ra cương khí bảo vệ cơ thể của mình.

Gần như là tiêu hao liên tục.

Cuối cùng cả ba người mới tới là Lâm Bình, Diệp Hiên và Đoạn Càn đều hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nhưng có một người trong số bảy nô lệ hậu kỳ Chân Thần Cảnh của quặng mỏ lại không may mắn như vậy.

“Ừm?”

Lâm Bình và những người đã hoàn thành nhiệm vụ đều đi lên quặng mỏ đầu tiên, nơi rộng rãi nhất. Họ đi vào gian phòng đơn sơ của mình – nơi dành cho những nô lệ và bắt đầu nghỉ ngơi.

Nghỉ xong.

Trước khi ngày thứ hai bắt đầu, nhóm người Lâm Bình lại đi xuống quặng mỏ ở tầng năm để bắt đầu một ngày đào mỏ mới.

Nhưng vừa đến tầng ba, Lâm Bình đã nghe được tiếng kêu đau đớn thảm thiết từ tầng năm vọng lên.

Cực kỳ thê lương.

Trước đó Lâm Bình đã gặp mấy Chân Thần đã hoàn thành nhiệm vụ ở tầng năm kia, sắc mặt họ đều không có gì khác thường.

Hoặc có thể nói là, họ đã có chút chết lặng rồi.

Nhưng sau khi nghe được âm thanh đó, sắc mặt của Diệp Hiên và Đoạn Càn lộ vẻ hơi tái đi.

Lúc nhóm Lâm Bình đi vào tầng thứ tư, bọn họ phát hiện hai người sơ kỳ Chân Thần Cảnh bị Đan Bưu treo lên không trung rồi liên tục quất roi vào người vì chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Mỗi một roi quất xuống đều trút bỏ cương khí hộ thể từ bản nguyên của đối phương. Roi sắt quất lên người đối phương một cách tàn bạo khiến da tróc thịt bong, trên cơ thể người nọ cũng xuất hiện một vết máu đỏ sẫm.

Bởi vì cương khí hộ thể bị đánh rách, mà những thứ vật chất ăn mòn kia khiến sắc mặt của hai cường giả thuộc sơ kỳ Chân Thần Cảnh càng thêm đau khổ.

Đan Bưu nhìn thấy nhóm người Lâm Bình đi qua tầng thứ tư, gã ta nhìn bọn họ một lượt với nụ cười nham nhở trên mặt.

Nhất là đối với Lâm Bình, gã ta dùng sức vung roi sắt vào không trung tạo ra một âm thanh chói tai.

Đương nhiên Đan Bưu vẫn còn nhớ kỹ trước đây Nam Cung Tiên Nhi từng ra vẻ bất mãn khó chịu với Lâm Bình.

Chỉ là bởi vì bây giờ anh đang đào mỏ ở tầng năm, nơi của Nam Cung Thịnh nên gã ta mới không thể nhúng tay vào thôi.

Nếu không nhất định sẽ xử lý tên nhãi Lâm Bình này thật tốt.

Lâm Bình không quan tâm đến ánh mắt và nụ cười nham nhở của Đan Bưu.

Trong mắt anh, gã ta là một người đã chết.

Bây giờ chẳng qua anh chỉ đang cho Đan Bưu sống thêm một khoảng thời gian nữa thôi.

Nhóm người Lâm Bình lại đi đến tầng năm.

Sau khi đến tầng thứ năm, Lâm Bình phát hiện người già nhất trong số bảy cường giả hậu kỳ Chân Thần Cảnh kia không ngừng kêu lên những tiếng đau khổ thảm thiết.

Còn Nam Cung Thịnh thì đang đứng đối diện lão với vẻ mặt lạnh nhạt.

Mặc dù không nhìn thấy Nam Cung Thịnh có hành động gì nhưng vô số mũi tên bản nguyên xuất hiện bên cạnh gã tạo thành một màn mưa tên phóng thẳng về phía lão già hậu kỳ Chân Thần Cảnh.

Nhanh như cắt, lão già kia đã phải chịu nỗi đau bị vạn tên xuyên thân.

Cả người hoàn toàn biến thành một huyết nhân.

Nhưng Nam Cung Thịnh lại kiểm soát sức mạnh của mình rất chặt nên khiến lão già hậu kỳ Chân Thần Cảnh ngày càng đau đớn nhưng vẫn không tổn thương gì đến chỗ điểm yếu của lão nên cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tính mạng.

Đau đớn nối tiếp đau đớn.

Lúc này lão già hậu kỳ Chân Thần Cảnh có thể nói là lâm vào tình trạng muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.

Lâm Bình cau mày khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Nhưng cuối cùng, khi đã kết thúc trừng phạt, Nam Cung Thịnh lại để lại một phần Thiên Tài Địa Bảo rồi ban cho lão già hậu kỳ Chân Thần Cảnh.

Nhất thời, trong lòng Lâm Bình khẽ động.

Mình có nên bắt chước theo không nhỉ?

Anh sẽ làm bộ như mình không hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. Đến lúc đó, anh có thể thu hoạch Thiên Tài Địa Bảo thông qua cách này để trị thương cho mình.

Dù sao thì vết thương của Lâm Bình cũng hơi nặng.

Dựa theo tốc độ âm thầm trị nội thương chậm chạp như bây giờ thì không biết đến khi nào mới có thể hồi phục hoàn toàn.

Nhưng quan trọng nhất là, Lâm Bình lo cho Đại Thành Kim Thân của mình.

Mãi cho đến tận bây giờ, cả cơ thể của anh gần như lâm vào trạng thái sắp sụp đổ tới nơi.

Lâm Bình lo lắng. Nếu bị thương thêm lần nữa thì có khi nào cả người anh biến thành những vụn thịt luôn không.

Một trong những nguyên nhân khiến anh phải đi vào mỏ cổ Thái Khư là do anh không có cơ hội phản kháng.

Dù sao thì với trạng thái hiện tại của Lâm Bình, nếu đối đầu với Chân Thần đỉnh phong thì ngay cả chuyện nắm chắc một điểm trong tay anh cũng chẳng có.

Ngay sau đó, Lâm Bình bỏ đi suy nghĩ làm bộ hoàn thành nhiệm vụ không đúng hạn để bị trừng phạt rồi quang minh chính đại cẩm một chút Thiên Tài Địa Bảo để chữa thương của mình.

Bởi vì anh phát hiện, nhiệm vụ hôm nay của bọn họ tăng gấp đôi hôm qua.

Nếu không dùng hết sức để đào mỏ thì sẽ làm không tốt. Cuối cùng thì cũng chẳng cần phải làm bộ không hoàn thành vì thật sự là không thể hoàn thành.

Đương nhiên chuyện này cũng không phải là chuyện khó đối với Lâm Bình.

Chủ yếu vẫn là vì không đáng.

Bởi vì Lâm Bình phát hiện ra một chút Thiên Tài Địa Bảo mà Nam Cung Thịnh để lại cho người nọ trị thương thậm chí còn không đủ để chữa lành những vết thương sau khi bị trừng phạt.

Cho nên suy nghĩ trước đây muốn áp dụng của Lâm Bình cũng không đáng.

Một ngày mới bắt đầu, Lâm Bình tiếp tục đào mỏ.

Ở đây, ngoại trừ lần trao đổi với Diệp Hiên trên mặt đất, Diệp Hiên cũng không chủ động bắt chuyện với anh nữa.

Mà Lâm Bình cũng không chủ động đi tìm anh ta.

Ngày qua ngày, vết thương trên người Lâm Bình rốt cuộc cũng từ từ lành lại. Nếu để Lâm Bình ở trạng thái bình thường, anh có thể khai triển ra 10 đến 20% sức mạnh của mình.

Chuyện khiến anh vui mừng nhất chính là trong quá trình đào mỏ, Lâm Bình không có suy nghĩ gì khác ngoài việc rèn luyện Long Hổ Chi Lực.

Mà cách thức cũng cực kỳ đơn giản.

Chỉ cần vung xà beng lên một lần lại một lần.

Một nghìn lần.

Mười nghìn lần.

Một trăm nghìn lần.

Dần dần, Lâm Bình phát hiện khả năng sử dụng Long Hổ Chi Lực của anh ngày càng hoàn hảo.

Dưới tình huống không thể sử dụng Đại Thành Kim Thần, anh chỉ cần sử dụng Long Hổ Chi Lực là năng lượng của nó tỏa ra cũng bằng phân nửa sức mạnh Kim Thân rồi.

Chuyện này khiến Lâm Bình vô cùng mừng rỡ.

Thậm chí thừa dịp Nam Cung Thịnh không chú ý đến, Lâm Bình sẽ sử dụng một phần sức mạnh Kim Thân trên tay để kết hợp với Long Hổ Chi Lực.

Hiệu quả của năng lượng phát ra còn hiệu quả hơn Lâm Bình dự đoán.

Cả hai không chỉ đơn giản tăng theo cấp số cộng, mà phải gọi là tăng theo cấp số nhân.

Chuyện này khiến cho mỗi khi Lâm Bình vung xà beng lên là dường như tạo một vết thật sâu lên quặng sắt trên tường mà mắt người có thể nhìn thấy được.

Biểu hiện của Lâm Bình cũng khiến Nam Cung Thịnh chú ý đến anh nhiều hơn.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Bình cũng phát hiện ra chuyện gì đó lạ lạ. Đó là cứ cách mấy ngày sẽ có chuyện kỳ lạ xảy ra trong hầm mỏ.

Nó giống như những trận động đất.

Những trận động đất khiến đất rung núi chuyển.

Nhưng mỗi lần như vậy cũng chỉ kéo dài cùng lắm vài giây rồi biến mất. Mãi từ ba đến năm ngày sau, mặt đất mới rung động vài giây nữa.

Thông qua quan sát biểu hiện của những cường giả hậu kỳ Chân Thần Cảnh trước đây, Lâm Bình phát hiện dường như họ không quen với chấn động này như những chuyện khác.

Cho nên Lâm Bình bắt đầu nghi ngờ có phải rung động này mới xảy ra gần đây thôi hay không?

"Loảng xoảng!"

Lâm Bình lại nện xà beng xuống quặng sắt trên tường.

Sau khi xà beng nện xuống, Lâm Bình lại phát hiện năng lực Long Hổ Chi Lực của mình lại có đột phá lên một giai đoạn mới.

Nhưng Lâm Bình còn chưa kịp ngạc nhiên hay vui mừng trước khả năng khống chế sử dụng Long Hổ Chi Lực của mình thì anh phát hiện nơi xà beng nện xuống khiến quặng sắt trên tường lún xuống tạo thành một cái khe, mà trong cái khe đó lại xuất hiện tia sáng vàng rực.

Tia sáng này rất nhạt, nếu không quan sát cẩn thận thì có khi không phát hiện được.

Trái tim Lâm Bình đập nhanh hơn chút.

Anh biết, sở dĩ bọn họ được sắp xếp tại tầng thứ năm của quặng là vì tầng thứ năm là nơi dễ phát hiện ra khoáng sản thượng hạng nhất.

Tia sáng vàng nhạt không bình thường này khiến Lâm Bình hoài nghi có phải anh đã đào được khoáng sản thượng hạng rồi không.

Lúc này.

Lâm Bình thử sử dụng Nguyên Thiên Thần Nhãn âm thầm tra xét một phen.

Mặc dù Nguyên Thiên Thần Nhãn của anh mới đạt đến tầng thứ nhất trong cảnh giới, cũng không thể nhìn xuyên qua quặng sắt cực kỳ cứng và dày trên tường để biết rốt cuộc tia sáng yếu ớt vàng rực kia tỏa ra từ đâu.

Nhưng dưới sức mạnh của Nguyên Thiên Thần Nhãn, Lâm Bình lại phát hiện bên trong vách của quặng sắt thật sự có một loại khoáng sản khác thường.

Ước chừng chỉ lớn bằng lòng bàn tay.

"Chẳng lẽ đó là khoáng sản thượng hạng?"

Ngay lập tức, trong long Lâm Bình không khỏi kích động.

Không chỉ có vậy.

Rất lâu về trước, Lâm Bình đã từng hỏi Ba Đen một vấn đề.

Đó là, mặc dù trong cảnh giới Chân Thần Cảnh, đại thành kim thân rất khó bị người khác phá hủy, nhưng điều này cũng không có nghĩa là tuyệt đối không thể bị chân thần phá vỡ.

Ngoại trừ chuyện đó, nếu gặp phải Thần Vương hoặc cường giả có cấp bậc cao hơn, phải làm gì để phá vỡ Đại Thành Kim Thân của bọn họ trong một cú đánh?

Lúc ấy, Ba Đen còn cười nhạo anh: "Nếu gặp phải cường giả có thể đập vỡ Đại Thành Kim Thân của cậu thì chắc không thể thoát được, vậy thì còn có thể làm gì nữa đây? Đi đời thôi!"

Mặc dù Ba Đen cười nhạo Lâm Bình.

Nhưng cuối cùng vẫn cho anh một câu trả lời. Đó là mặc dù Đại Thành Kim Thân mạnh thì mạnh thật nhưng cũng không phải là không gì sánh được.

Nếu có ngày Đại Thành Kim Thân bị người khác đập vỡ nhưng mình vẫn không chết thì nó vẫn có thể khôi phục lại.

Đường tắt nhất đó là tu luyện Đại Thành Kim Thân lại lần nữa.

Bởi vì đã từng có nền móng trong việc luyện Đại Thành Kim Thân thành công nên tu luyện lại lần nữa cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn. Nhưng nó cũng tốn không ít thời gian và thể lực.

Mà cũng dựa vào những tài liệu để luyện Đại Thành Kim Thân.

Và đương nhiên, vật liệu để vá Đại Thành Kim Thân đều rất khó tìm, chỉ có cách thức đơn giản hơn mà thôi.

Trong đó, Ba Đen đã để cập đến sự tồn tại của "Đạo Văn Hoàng Kim”.

Dựa theo những gì Ba Đen giải thích thì Đạo Văn Hoàng Kim chính là một loại vật liệu kim loại dùng để hiến tế và tinh luyện Thần Khí hoặc thậm chí là Đế Khí.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!