Lọc Truyện

Sự Dịu Dàng Chỉ Dành Cho Em

Chương 04: Cô Muốn Mang Con Rời Khỏi Anh. Vì Con Gái Cô Có Thể Làm Tất Cả.

1723 Words

       Trong hoa viên nhà họ Nhan.

“Mẹ, con đã nói mẹ hãy thường ra ngoài đi dạo, như vậy sẽ khiến tâm trạng mẹ tốt hơn.” Diệp Thu chu đáo ôm bà Nhan đi dạo.

Bà Nhan cười, tinh thần không hẳn không tốt “Có thể do lớn tuổi, cơ thể mẹ cũng suy yếu...” Từ sau khi Nhan Tĩnh Đàm đi tù, thân thể bà Nhan càng ngày gầy gò ốm yếu.

Diệp Thu khoát vai bà Nhan thân thiết. “Không phải do mẹ lớn tuổi, mà là mẹ luôn nghĩ chuyện hai năm trước... Thật ra, có phải mẹ vẫn nhớ Nhan Tĩnh Đàm không?”

  Bà Nhan cười cười, không tiết lộ lòng mình cho Diệp Thu, bà tự nhiên phủi sạch “Sao mẹ lại nhớ nó, mẹ có con là đủ rồi.”

  Diệp Thu nhìn bà Nhan cười cười thỏa mãn cũng không hỏi nhiều, nhưng thật tế cô biết bà Nhan vẫn luôn nhớ nhung Nhan Tĩnh Đàm, chỉ là cô không muốn vạch trần bà mà phá hỏng tình cảm mẹ con mấy năm qua vất vả lắm mới vun đắp được.

  Sau khi Diệp Thu đưa bà Nhan lên phòng nghĩ, lúc đi ra Diệp Thu gặp quản gia Lưu đang đi lên, cô biết chuyện Ngôn Nhất Trì và Nhan Tĩnh Đàm gặp nhau là bà sắp xếp nhưng vì không muốn ai biết chuyện cô cho người theo dõi Ngôn Nhất Trì cho nên cô giả bộ như không biết gì.

 Quản gia Lưu gặp Diệp Thu nói chuyện, bà nói Nhan Tĩnh Đàm muốn gặp cô. Nghe Nhan Tĩnh Đàm còn sống Diệp Thu ngạc nhiên, nhưng rất nhanh được cô che giấu, cô đồng ý với dì Lưu là gặp Nhan Tĩnh Đàm.

  Đợi dì Lưu đi, Diệp Thu lấy điện thoại ra gọi cho người đàn ông hôm trước, bên kia rất lâu mới bắt máy, giọng cô không khỏi tức giận “Các người làm việc kiểu gì vậy? Tại sao Nhan Tĩnh Đàm đến giờ vẫn còn sống?”

Người đàn ông bên kia biết không giấu được chuyện cho nên ngập ngừng nói “Chuyện là, xin lỗi Diệp tiểu thư... Mấy hôm trước Ngôn tổng đã biết chuyện có đứa nhỏ cho nên đã đến trại trẻ mồ côi, Ngôn tổng còn cho người bảo vệ đứa nhỏ 24/24, cho nên chúng tôi vẫn không thể ra tay.”

  Diệp Thu tức giận đến mức suýt lộ bản tính dữ tợn “Đúng là ngu xuẩn.”

  Người đàn ông sợ hãi hỏi “Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Nhất Trì đã biết chuyện tôi còn biết làm gì? Nhưng các anh vẫn phải theo dõi đợi lệnh tôi.” Diệp Thu nói xong liền tắt máy.

   Tầm mắt Diệp Thu nhìn thấy Nhan Tĩnh Đàm, mặc dù cô gầy gò ốm yếu, sắc mặt không tốt, nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn không thay đổi.

“Tiểu Đàm, là cậu phải không?” Diệp Thu tỏ vẻ kích động, nở nụ cười rực rỡ khi còn bé gọi cô.

“Diệp Thu.” Nhan Tĩnh Đàm nhìn vẻ thân thiện của Diệp Thu trong lòng cảm thấy áy náy. Nhan Tĩnh Đàm cụp mắt xuống, nhỏ giọng mở miệng “Thật xin lỗi, mình đã cướp thân phận của cậu suốt mười năm...”

Diệp Thu vội xua tay “Chuyện này mình cũng không trách cậu, thực ra mình cũng xin lỗi cậu... Mình không biết Nhất Trì vì mình mà làm nhiều chuyện khiến cậu tổn thương như vậy. Nhưng cậu hãy hiểu cho anh ấy, anh ấy là vì quá để tâm đến mình nên mới đối xử với cậu như vậy.”

  Nhan Tĩnh Đàm và Diệp Thu hàn huyên, rốt cuộc Nhan Tĩnh Đàm cũng lấy hết can đảm nói hết cho Diệp Thu. Sau khi nghe xong mọi việc về đứa nhỏ, Diệp Thu chuyển ánh mắt thê lương nức nở, nghẹn ngào nhìn Nhan Tĩnh Đàm “Tiểu Đàm, tới lúc mình gặp cậu mình đã không ngừng tự nhủ mình phải tin tưởng cậu, như lúc nhỏ đơn thuần lương thiện, nhưng mình không thể ngờ cậu vậy mà... Cậu có con với Nhất Trì, cậu có biết anh ấy là tất cả của mình không?”

“Diệp Thu, không phải vậy, mọi chuyện là ngoài ý muốn, Ngôn Nhất Trì vốn không muốn mình sinh ra đứa nhỏ, anh ta đã mua chuộc người ở trong trại giam đánh mình đến xém chút mất mạng, nhưng cũng may ông trời thương hại mình cho nên mình và đứa nhỏ không sao?” Nhan Tĩnh Đàm thấy Diệp Thu đau khổ kích động cô vội vàng lên tiếng giải thích.

  Diệp Thu nghe được trong lòng thoáng kinh hãi, nhưng chỉ là thoáng qua, sau đó tỏ vẻ sợ hãi không thể tin nhìn Nhan Tĩnh Đàm, giọng cũng hòa hoãn “Suy cho cùng cũng là ý trời, nếu Nhất Trì đã không muốn đứa nhỏ thì không ai ngăn cản được anh ấy.”

“Cho nên mình hẹn gặp cậu là muốn cậu giúp mình rời đi, mình muốn mang con rời khỏi anh ta.” Nhan Tĩnh Đàm kích động khẩn cầu, hiện tại cô không biết nhờ vả ai, với thân phận của Diệp Thu bây giờ cô ấy sẽ giúp cô rời khỏi thành phố Y.

  Diệp Thu suy nghĩ một lúc mới mở miệng “Được, mình sẽ giúp cậu, nhưng cậu phải thực hiện một lời đề nghị của mình để mình có thể tin cậu không có tình cảm với anh ấy.”

“Được, chuyện gì mình cũng sẽ đồng ý, miễn cậu giúp mình rời đi là được.” Nhan Tĩnh Đàm là ngay lập tức đồng ý, vì bé con bắt cô làm gì cô cũng đồng ý.

  Diệp Thu cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt đáng thương trước mặt Nhan Tĩnh Đàm vẫn còn, cô ta mở miệng “Ngày mai cậu hãy đến gặp Nhất Trì nói muốn dùng con đổi lấy tiền...”

     Đêm đến, Nhan Tĩnh Đàm ôm bé con đang ngủ say xưa trong lòng, nhìn bé con cô thỏa mãn, nghĩ đến cuộc sống sau này của cô và bé con trong lòng cô liền vui vẻ.

 Nhan Tĩnh Đàm nhớ, lần đầu anh và cô gặp lại sau khi cô ra tù, anh có nói cô đã không còn đáng tin, cho nên cô không cần quan tâm anh nghĩ về cô như thế nào nữa.

   Hôm sau, biệt  thự riêng của Ngôn Nhất Trì ở thành phố Y.

Không nằm ở khu vực đắt giá như lưng chừng núi hay trong các building phồn hoa ở đô thị, căn biệt thự tọa lạc ở vùng ngoại ô mát mẻ yên tĩnh, không giống như nơi ở của những người giàu có. Tĩnh lặng và xa cách lại rất phù hợp với tính cách lạnh lùng của anh.

  Nhan Tĩnh Đàm được người giúp việc đưa cô đến sau vườn, cô thoáng thấy trên bàn không phải cafe như anh thường hay uống mà là bình trà hoa hồng thoang thoảng xung quanh, trong trí nhớ của cô Ngôn Nhất Trì không thích uống trà, mà cô nhớ Diệp Thu dường như rất thích trà hoa hồng, hiển nhiên là chuẩn bị cho nữ chủ nhân ở đây, Diệp Thu.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!