Lọc Truyện

Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

CHƯƠNG 7: MỘT ĐÊM BA MƯƠI TỶ.

“Hả!” Vẻ mặt Tiêu Mộng đầy chấn kinh.

Chuyện…là như vậy sao?

“Là, là tôi cầu xin anh…ngủ với tôi sao?” Bản thân mình cẩu thả như vậy à? Hạ lưu như vậy sao? Có không? Có không? Đáp án là: cực kỳ có khả năng!

Tiêu Mộng sau khi uống say, Tiêu Mộng sau khi say rượu, đại khái là không có chuyện gì không dám làm cả! Á á á á…

Trần Tư Khải mỉm cười mỉa mai: “Đêm đó cô đột nhiên túm lấy quần áo của tôi, ngẩng cái gương mặt ngốc nghếch đó lên nhe hàm răng trắng bóc lên cười ngu ngốc với tôi, sau đó nói với tôi bốn chữ.”

“Bốn, bốn chữ gì?”

“Ngủ với tôi đi!”

“Nấc!” Tiêu Mộng bị lời nói của mình doạ đến nấc cục, cô che miệng mình lại, đôi mắt thì không ngừng đảo qua đảo lại.

Thật là mất mặt a, mất mặt mất mặt quá đi!

“Vậy, vậy anh không biết từ chối tôi sao, không biết hất tôi ra sao? Đêm đó tôi say, không lẽ anh cũng say sao?”

Trần Tư Khải trợn trắng mắt với cô: “Tôi có từ chối, cũng có hất cô ra, nhưng cô cứ như là keo dính chuột vậy, có hất cũng hất không ra, hơn nữa điều làm người ta điên lên chính là, cô lúc đó giống y chang một cái máy đọc vậy, cứ không ngừng lặp lại bốn chữ: “Ngủ với tôi đi, ngủ với tôi đi, ngủ với tôi đi…tôi sắp bị cô làm đến điên rồi!”

Tiêu Mộng trừng to đôi mắt tròn xoe, cả người sốc toàn tập.

Cô vậy mà…vậy mà…mặt dày như vậy sao?

Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, cái bộ dạng mà mình đeo bám quấn chặt vào Trần Tư Khải, rồi còn nhây với người ta như thế nào nữa kìa.

Xấu hổ quá…

Tiêu Mộng cọ cọ mũi giày vào mặt đất, bộ dạng như rất tự trách.

Trần Tư Khải khụ một tiếng: “Nói như vậy, cô hiểu rồi chứ?”

“Ừm, hiểu rồi.”

“Hiểu thế nào, nói ra nghe xem.”

Tiêu Mộng bĩu môi lầm bầm: “Đêm đó là tôi chủ động bám lấy anh không buông, bảo anh ngủ với tôi…”

“Ừm.”

“Đêm đó tôi nhây với anh, kết quả là sáng sớm ngày hôm sau thì tôi đã chạy đi mất rồi…”

“Ừm.”

“Tôi không đúng, việc tôi làm rất thiếu đạo đức! Tôi không nên, không nên không cho anh tiền ngủ với tôi mà đã chạy rồi…”

“Cái gì!!!” Khuôn mặt Trần Tư Khải tức tốc trở nên lạnh băng, anh nghiến chặt răng, cái bộ dạng đó giống như là muốn nhai sống nuốt tươi Tiêu Mộng vậy, khiến cho Tiêu Mộng nhìn mà sợ hãi lùi lại vài bước, cả cơ thể run lên, yếu ớt nói: “Tổng giám đốc Trần bớt giận, bớt giận đi, tuy tôi biết anh vốn không thiếu tiền, nhưng mỗi một người đều có một hai cái đam mê, tôi rất là hiểu, anh làm trai bao nhất định là có nguyên do của anh, đêm đó của anh đáng giá bao nhiêu, tôi nhất định sẽ trả cho anh, tôi không thiếu tiền làm việc của anh đâu!”

Khuôn mặt của Trần Tư Khải tuy rất tà mị, rất tuyệt mỹ, rất quyến rũ, nhưng đang từng chút từng chút chuyển sang màu xanh.

Tiêu Mộng nhíu mày, cô lúng túng nhìn gương mặt siêu cấp đẹp trai của ông chủ, nhìn thấy sắc mặt anh hết trắng bệch rồi lại tái xanh, nắm đấm thì siết chặt lại rất dữ dội, đôi mắt tà mị đó hệt như là có thể phun ra dung nham vậy!

Dữ quá à!

“Tiêu Mộng, cô cho rằng bổn thiếu gia là trai bao sao?”

“Không lẽ không phải sao?”

“Được được được, vậy thì cô trả cho tôi một đêm như thế nào đây?”

Trần Tư Khải đại khái là bị tức đến mù mịt đầu óc rồi nên cũng không thèm đi giải thích vấn đề trai bao nữa, anh cắn chặt răng trừng mắt nhìn Tiêu Mộng, đôi mắt đó chất chứa không biết bao nhiêu là sự nguy hiểm.

Tiêu Mộng gãi gãi đầu, từ trong túi móc ra một chiếc ví hoạt hình, sau đó đau lòng đếm đếm vài tờ tiền trong đó.

Cô móc ra bốn tờ, nhưng rồi lại nhìn thấy ánh mắt lạnh giá tựa băng sương của Trần Tư Khải, cô vội vàng rục cổ lại rồi móc ra thêm hai tờ cuối cùng còn lại trong đó đưa cho anh: “Trên người tôi chỉ còn chút tiền này thôi, cho anh hết đó, chắc cũng đủ rồi ha, tôi cũng không biết giá cả thị trường hiện nay như thế nào, nếu cũng xêm xêm rồi thì anh ráng nhận đi nha, đây là tất cả số tiền tiêu vặt mùa hè của tôi rồi đó.”

Trần Tư Khải nhíu mày lại, anh đưa đôi mắt không dám tin nhìn sáu tờ tiền trên bàn, đôi mắt híp lại dữ dội, anh cất cao giọng chất vấn: “Một đêm của Trần Tư Khải tôi chỉ đáng chút tiền này thôi sao?!!!”

Mí mắt Tiêu Mộng chợt run lên, cật lực chống lại cơn mưa giông bão tối của anh, cô uỷ khuất nói: “Ba triệu lận đó! Cũng đâu có ít! Một đêm của anh cũng bằng người ta làm việc mười mấy ngày rồi, không có ít đâu!”

“Tiêu! Mộng…” Trần Tư Khải mặt mày lạnh lẽo, anh nghiến răng nghiến lợi thốt ra tên cô.

“Ò ò ò, biết rồi, biết rồi, tôi sẽ đưa hết toàn bộ tiền trên người cho anh, được chưa!”

Tiêu Mộng âm thầm khâm phục hoả nhãn kim tinh của tên Trần Tư Khải này, sao mà ngay cả 210 nghìn mà cô đã giấu cũng biết vậy chứ, cô chỉ đành bĩu môi rồi móc ra vài tờ 20, 50 nghìn trong túi ra để lên bàn cho anh: “Tôi chỉ còn nhiêu đó thôi, ngay cả tiền ăn xiên dê nướng cũng cho anh hết rồi đó, anh hài lòng rồi chứ?”

Ba triệu hai trăm mười nghìn…

Trần Tư Khải nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười, tức quá nên hoá cười vài tiếng, cái thanh âm đó khiến cho Tiêu Mộng nghe mà cảm thấy thật lạnh lẽo.

Đột nhiên!

Hoàn toàn không có chút cảnh giác nào.

Cánh tay dài ngoằng của anh vươn qua bàn làm việc và túm lấy cổ áo của Tiêu Mộng, hung hăng túm lấy cô về phía bàn làm việc!

“Á…” Tiêu Mộng giật bắn mình, ngay lập tức cô liền nhếch nhách nằm sấp trên mặt bàn, phần ngực mới vừa được phát dục thành hình xong cứ như thế mà sáp vào mặt bàn, từ đường viền cổ áo bị xé toạc, khiến cho độ cong của phần ngực mang máng lộ ra.

Trần Tư Khải khom cơ thể mình xuống, khuôn mặt anh tuấn tiến sát khuôn mặt cô, từng câu từ chữ như nghiến ra từ kẽ răng của anh: “Nghe kỹ đây! Một đêm của Trần Tư Khải tôi không phải là ai cũng có thể hưởng thụ được đâu! Số phụ nữ muốn ngủ với tôi có thể xếp hàng từ đây cho tới Siberia luôn đó! Muốn chọc vào tôi xong thì chơi trò biến mất sao? Tôi nói cho cô biết cô đừng có mà mơ! Người chọc đến tôi, tôi chưa nói kết thúc thì ai cũng đừng mong mà rút lui giữa chừng! Ba mươi tỷ, nghe rõ chưa, ba mươi tỷ chính là cái giá cho một đêm ngủ với tôi!”

Trần Tư Khải áp sát vào khuôn mặt kinh sợ của Tiêu Mộng, đôi mắt sáng long lanh đó giống như là một hồ nước vậy, trong vắt đến thấy đáy, lại nhìn thấy chiếc miệng nhỏ tròn đầy đỏ mọng đó, thật là khiến người ta yêu thích. Anh suýt chút nữa là đã tiến tới hôn cô rồi, còn một chút xíu nữa thôi!

Anh đã cố gắng khắc chế, nhưng trái tim thì đập điên cuồng.

Vào thời khắc uy hiếp và áp bức quan trọng, anh không thể để lộ bất kỳ vết tích trái tim nào.

“Ba mươi tỷ! Nghe rõ chưa!”

“Ò, ò, nghe rồi…” Tiêu Mộng khó chịu muốn chết rồi, cái tư thế này mệt lắm có biết không, hơn nữa nhìn thế nào cũng thấy không đúng lắm a, dựa vào đâu mà cô lại phải sáp lên bàn như thế này chứ?

“Bao, bao nhiêu cơ?” Cô hậu tri hậu giác chớp chớp mắt, sau khi tiêu hoá con số đó xong thì đôi đồng tử của cô mở to đến lợi hại!

Ba mươi tỷ? Cha mẹ ơi!

“Anh hai ơi, anh không có bị nhầm lẫn ở đâu đó chứ? Ba mươi tỷ? Anh nói ba mươi tỷ thật sao?”

Trần Tư Khải rất thích cái bộ dạng bị hoảng sợ của con vật nhỏ này, anh nhếch khoé môi lên, nở nụ cười âm hiểm: “Sao? Thấy tôi ra thấp quá à?”

“Không thấp! Không thấp! Không thấp chút nào hết!” Tiêu Mộng thật là sợ chết khiếp cái điệu cười này của người đàn ông này rồi a, toàn thần cô sởn gai ốc, cô nằm sấp trên bàn, chiếc miệng nhỏ run rẩy nói: “Ba mươi tỷ? Anh nói là tiền Somalia (Đơn vị tiền thấp nhất thế giới) sao?”

Nghĩ lại, nếu như là tiền Somalia chắc cả đời cô cũng dành dụm được đủ a…

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!