Lọc Truyện

Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

CHƯƠNG 50: THẬT SỰ LÀ EM SAO?
Không bằng…
Lôi Bạc đứng dậy, bước vài bước đến bên cạnh Kim Lân, giơ tay véo mạnh vào mặt của Kim Lân.
“Hừm a…” Kim Lân trong mơ rên lên một tiếng, lông mày nhíu lại, lông mi hơi run, dần dần mở mắt ra.
Tiêu Mộng bị dọa đến mức hai chân phát run…
Hu hu hu, bạn của tên điên này cũng bị điên rồi, vậy mà lại đi đánh thức Kim Lân dậy? Mau chạy đi Tiêu Mộng, mày còn ngây ra đó làm gì? Mày mau chạy đi! Tên điên đó sắp tỉnh lại rồi!
Kim Lân tỉnh lại, dường như giống một con sư hổ bị đánh thức, rất đáng sợ.
“mẹ nó! Cái tên nào nhéo má tôi hả? Muốn chết à? Hừ…” Kim Lân vừa mở mắt ra đã mắng.
Nhéo thật đau… mấu chốt là! Anh ta đang mơ một giấc mơ đẹp! Trong mơ… Anh ta đã sắp có được cô nhóc Tiêu Mộng đó…
Rắc rắc, tay của anh ta vừa chạm vào chốt áo ngực của cô thì bị nhéo đến tỉnh lại!
Hừ, thời khắc mấu chốt như vậy, thế mà bị đánh thức, anh ta muốn giết người!
Lôi Bạc cười xấu xa nói: “Yo, Lân à, có phải cậu mơ thấy mộng xuân không? Sao chăn lại nhô lên một mảng lớn như vậy?”
Kim Lân vậy mà bên dưới cũng có phản ứng rồi…
“Tôi thật sự muốn giết cậu, Bạc chết tiệt! Cậu phá chuyện tốt của tôi! Cút ra!”
“Aiya, Lân của chúng ta sao lại hung dữ như vậy, ha ha, bạn gái nhỏ của cậu đến rồi, xem cậu còn hung dữ được không?”
“Nói linh tinh, cút!”
Kim Lân nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ tiếp.
Lôi Bạc quay mắt thở dài nói với Tiêu Mộng: “Nếu cậu chủ Kim của nhà chúng tôi không muốn gặp cô, vậy cô đi đi. Tạm biệt.”
Tiêu Mộng nghe thế, đôi mắt phát sáng, lập tức gật đầu, không nhịn được trả lời: “Tạm biệt. Chúc ngủ ngon!”
“Đứng lại!!!” Một giọng nói như tiếng sấm rền vang lên khiến cả phòng cũng bị lung lay.
Tiếng của Kim Lân gần như làm Tiêu Mộng say sẩm mặt mày.
Kim Lân vội vàng ngồi dậy, đầu còn hơi choáng, mơ mơ hồ hồ nhìn Tiêu Mộng đang đứng dán vào cánh cửa, lúc này…
Trái tim đập thình thịch, khóe miệng kéo rộng đến tận mang tai, điều chỉnh giọng, nhẹ nhàng nói: “Mộng… Mộng… Thật sự là em sao? Mộng của tôi…”
Lôi Bạc đứng đó không nhịn được mà bật cười ha hả, trêu chọc: “Sao hả? Không phải kêu chúng tôi cút đi sao? Lần này tỉnh cũng thật nhanh ha, một chút cũng không giống dáng vẻ đầu bị đập đến nở hoa.”
Anh ta nghe Kim Lân mở miệng là một câu Mộng hai câu cũng là Mộng, anh ta lại nghe thấy “Cá đỏ, cá đỏ, cá đỏ của tôi”, anh ta không cười mới lạ.
Kim Lân thấp giọng càu nhàu với Lôi Bạc: “Cậu còn ở đây làm cái gì, nên làm gì thì đi làm đi.”
Tiêu Mộng cắn môi, vê giác áo, thật sự muốn đập đầu chính mình mà!
Ngốc chết đi được, vừa rồi không nên nói tạm biệt với anh ta, trực tiếp vẫy tay rồi chuồn là được rồi.
Lần này phải làm sao đây… Tên điên đó thật sự tỉnh lại rồi… Hu hu hu…
“Cậu chủ Kim, anh tỉnh rồi à?” Tiêu Mộng nói lí nhí.
Lôi Bạc nhìn hai người này, sau đó nói: “Cái đó… Cô bây giờ ở đây cùng với Lân đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Nói xong, Lôi Bạc bèn đi ra khỏi phòng bệnh.
Bước ra đến hành lang, anh ta còn không kìm cười mà bật cười, tự nói với chính mình: Lân thật sự nghiêm túc sao?
Kim Lân nhìn chằm chằm Tiêu Mộng, mở rộng cánh tay với Tiêu Mộng, nói: “Mộng, đến chỗ tôi…”
Cơ thể của Tiêu Mộng khẽ run lên, không có động đậy, nói: “Đứng ở đây nói là được rồi. Cậu chủ Kim, tôi đến là muốn xin lỗi anh, chuyện ngày hôm nay đều là tại tôi, tôi không nên tức giận, cũng đừng truy cứu trách nhiệm của người bạn đó của tôi, có được hay không?”
Kim Lân càng nghe thì lông mày càng nhíu lại, mở miệng nói: “Không được!”
“Hả?” (⊙_⊙)
Tiêu Mộng mở to mắt sợ hãi nhìn Kim Lân.
Kim Lân ôm đầu, than thở: “Em nói cách xa tôi như vậy, cũng không quan tâm đến bệnh tình của tôi, tôi tức giận. Em nói chuyện gì với tôi, tôi đều sẽ nói không được.”
Tiêu Mộng buồn bực dậm chân.
Aiya, tiểu ông tông này thật biết hành hạ người khác, anh rốt cuộc muốn như thế nào.
“Được được được, tôi đi tới nói.” Tiêu Mộng bất lực, bước lên vài bước, đứng bên cạnh giường của Kim Lân.
Khóe miệng của Kim Lân cong lên, mỉm cười, nụ cười đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Vỗ nhẹ vào mép giường: “Em ngồi xuống đây.”
“Đứng là được rồi…” Tiêu Mộng liếc nhìn mặt mày của Kim Lân, sau đó lập tức thỏa hiệp: “Được được được, tôi ngồi, tôi ngồi.”
Cô nghe lời dịch mông đến, ngồi bên mép giường.
Kim Lân lập tức đưa tay ra, nắm tay đôi tay nhỏ nhắn của Tiêu Mộng, để trong lòng bàn tay của anh ta, nhẹ nhàng xoa nắn.
Tiêu Mộng muốn rút ra, nhưng lại sợ chọc giận anh ta, nên cứ lúng túng ngồi đó, cực kỳ khó chịu.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cái tên Kim gì đó này, đầu bị quấn băng như vậy rồi, tại sao vẫn đẹp trai như thế chứ?
Nếu như ánh mắt… không sắc như vậy thì tốt rồi.
Sắc lang…
“Mộng, tôi vừa rồi nằm mơ thấy em.” Kim Lân mỉm cười, dùng ánh mắt nồng nàn như lửa nhìn Tiêu Mộng: “Trong mơ, em rất dịu dàng với tôi, em còn chủ động hôn tôi nữa…”
Tiêu Mộng nghe đến đây mặt mày như bị bỏng, hoảng hốt nói: “Cậu chủ Kim, tôi đến đây là muốn xin lỗi anh, xin anh đừng truy cứu trách nhiệm của người bạn đó của tôi có được không?”
Kim Lân nghĩ đến mộng xuân vừa rồi, trái tim anh ta lại dao động, nhìn đôi môi của Tiêu Mộng, ham muốn: “Không truy cứu trách nhiệm của cô ta cũng được, chỉ có điều…”
“Có điều gì?” Tiêu Mộng hiếu kỳ nhìn Kim Lân, đợi anh ta nói nốt câu.
“Chỉ có điều… Tôi muốn em… chủ động hôn tôi một chút.”
“Hả?” Cả người Tiêu Mộng run rẩy, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tên đại sắc lang này!
Tên quỷ háo sắc!
Nắm tay của cô sờ tới sờ lui thì thôi đi, vậy mà còn muốn cô… Cái đó cái đó… tức chế người ta mà!
Kim Lân chớp chớp mắt, nói: “Nếu như em không đồng ý, vậy thì ngày mai người bạn đó của em sẽ chết chắc! Em cũng biết đấy, tôi và thiếu chủ của Chính Hổ Đường là bạn tốt của nhau, chuyện này tôi nếu như truy cứu…”
“Đừng! Đừng! Xin anh đừng làm như vậy mà! Đừng làm như vậy!” Tiêu Mộng vội vàng nói, ánh mắt tròn xoe lo lắng nhìn anh ta.
Điều Kim Lân muốn chính là hiệu quả này… Ha ha ha…
Anh ta cười gian xảo: “Tôi nói lời giữ lời, chỉ cần em chủ động hôn tôi… Tôi coi chuyện ngày hôm nay như chưa từng xảy ra, mạng nhỏ của bạn em sẽ được em cứu. Như thế nào?”
Anh ta nói nhưng bàn tay lớn vẫn như cũ nghịch bàn tay của cô.
Đáy lòng bùng nên phát hỏa khí.
Tiêu Mộng cực kỳ bực tức, suy nghĩ cả nửa ngày mới nói: “Chỉ một chút?”
“Ừm, một chút!” Kim Lân bảo đảm, trong mắt đã bắt đầu rực chạy ánh lửa.
Mong đợi…
Tiêu Mộng lưỡng lự lại căng thẳng.
Thật sự muốn hôn anh ta sao?
Hôn? Hay là không hôn?
Phải làm sao đây?
Nếu không hôn, vậy thì mạng của chị Mị…
Hu hu, vì chị Mị, cô liều vậy!
Không phải chỉ là hôn một chút thôi sao, coi như bị muỗi đốt một cái đi, nhanh chóng chạm vào môi của anh ta, sau đó rời ra.
Ừm, cứ như thế đi! Đúng thế, không sợ không sợ!
Tiêu Mộng tự an ủi chính mình. Sau đó biểu cảm như dũng sĩ ra chiến trường, quyết tâm nói: “Được! Đến đi!”
Hai mắt của Kim Lân liền phát sáng, hai cột lửa bùng cháy dữ dội.
Tiêu Mộng nắm chặt tay, mắt mở lớn, miệng hớ ra, lao nhanh về phía mặt của Kim Lân.
“Aiya… Mũi của tôi…”
Còn chưa chạm đến môi của anh ta, mũi của cô đã đụng vào mũi của Kim Lân, Tiêu Mộng ôm chặt kêu đau.
Kim Lân nhìn gò má ửng đỏ của cô, thở ra khí nóng, thấp giọng nói: “Cô gái ngốc, phải nghiêng sang một chút.”
“Ồ? Nghiêng đầu?” Tiêu Mộng ngốc nghếch nghiêng đầu sang một bên, nhanh chóng chạm vào.
Cô ngay cả độ ấm của môi Kim Lân còn chưa có cảm nhận được thì lập tức tách ra.
Trong lòng đang vui mừng: “Ye! Hôn một chút hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Gáy của cô bất ngờ bị ai đó kéo lại, sau đó, mặt của cô cũng bị buộc tiến sát lại, môi của anh ta lần nữa chạm vào môi của cô…
“Ưm ưm ưm…” Tiêu Mộng liều mạng giãy giụa, nhưng đều vô ích.
Kim Lân ôn cô rất say đắm.
Kim Lân chính là cao thủ hôn môi.
Đầu tiên dịu dàng chạm vào môi của cô, không gấp gáp tiến công, mà dùng cánh môi nóng bỏng của mình từng chút từng chút căn mút môi của cô, khiến cô cảm thấy tê dại.
Sau đó, dùng đầu lưỡi khéo léo thăm dò, chọc vào răng của cô, khi miệng của cô hé ra thì lập tức tiến công vào.
Tiêu Mộng rất bối rối, muốn tránh né đầu lưỡi của anh ta, nhưng cô sớm đã bị anh quấn lấy, liếm láp, cắn mút.
Nụ hôn này, diễn ra trong năm phút…
Tiêu Mộng thiếu chút nữa ngạt thở, tại kỹ thuật hôn của Kim Lân quá tốt, lại dịu dàng, thật ra cũng có mấy lần chừa ra để cô thở.
Tiêu Mộng cuối cùng thoát ra khỏi ngực của Kim Lân, sau đó lùi lại vài bước, thở hổn hển, mặt mày đỏ ửng, tức tối nói: “Anh, con người của anh… sao lại như vậy chứ! Đáng ghét chết đi được! Đáng ghét!”
Kim Lân liếm môi của mình, bộ dạng hư hỏng, thấp giọng cười nói: “Đây là em hôn tôi nha, em còn oán tôi? Tôi bây biết trách ai đây? Tôi là một người bệnh, bị em hôn lâu như vậy, đầu của tôi bây giờ vẫn còn choáng đây.”
“Anh, anh, anh…” Tiêu Mộng bị Kim Lân chọc tức mà không tìm được lời nào phản bác.
Thật sự là đảo lộn trắng đen mà!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!