Lọc Truyện

Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

CHƯƠNG 4: TRỢ LÝ TỔNG GIÁM ĐỐC.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Mộng còn tưởng là mình đang nghe lầm nữa kìa, không phải là nằm mơ chứ, một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba như cô mà cũng nhận được thông báo phỏng vấn của một công ty lớn sao?

Vừa nãy giám đốc nhân sự nói là công ty nào cơ?

Ồ, Tập đoàn Thiên Nhất.

“Hở? Hình như có chút quen tai a, mà thôi kệ chứ, dù sao cho mình đến phỏng vấn là được rồi!” Tiêu Mộng vui sướng nhảy cẫng lên.

Em gái Tiêu Đình Nhiên vì ngoại hình xinh đẹp, lại thông minh biết nói chuyện nên đã tìm được một công việc ở tiệm thức ăn nhanh ngoài đầu đường để giúp đỡ.

con nhóc này làm gì cũng giỏi hơn cô, cái miệng thì ngọt, lại có ngoại hình yêu nghiệt nữa, nên có rất nhiều nam sinh thích em ấy. Mới đi làm có mấy ngày thôi là đã có hai anh chàng làm thêm liếc mắt đưa tình rồi, Tiêu Đình Nhiên nói, công việc mấy hôm nay của em ấy đều đã bị hai tên nam sinh này giành đi một nửa rồi, bây giờ em ấy ở tiệm thức ăn nhanh đó vô cùng thoải mái nhàn nhã,

Hừ, ánh mắt Tiêu Mộng dấy lên sự giận dữ, hai tay siết chặt thành quyền!

Tiêu Đình Nhiên, em đợi đó đi! Chị mày lần này toàn lực xông pha! Tuyệt đối sẽ hơn em cho xem.

Ngày hôm sau, Tiêu Mộng trang điểm đơn giản một chút rồi ngồi xe buýt đến tập đoàn.

Vừa mới đến tập đoàn thì liền nhìn thấy một đám người đàn ông cao lớn đang đi về hướng này, người đàn ông ở giữa mặc một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, vừa thẳng thớm vừa mạnh mẽ, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác măng tô màu trắng ngà, cả người trông vừa ưu nhã vừa cao quý, chỉ là không nhìn thấy rõ mặt, bởi vì anh ta đeo một chiếc kính đen rất lớn, làm che mất đi nửa gương mặt của anh ta.

“Đôi môi rất mỏng, loại người này nghe nói rất bạc tình và lạnh nhạt a.” Tiêu Mộng đứng cách vài mét nhìn chằm chằm vào đôi môi của người đàn ông, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Vệ sĩ bảo vệ người đàn ông đeo kính đó đi vào trong, cũng không biết có phải là Tiêu Mộng sinh ra ảo giác rồi hay không, lúc người đó đi ngang qua bên người cô thì đột nhiên ngừng bước chân lại, rồi quay người nhìn cô một cái.

Tiêu Mộng há hốc mồm kinh ngạc, đôi mắt trừng to ra, nhìn tôi làm gì vậy? Tôi đâu có quen biết ông chú đâu.

Khoé môi mỏng của người đàn ông đó đột nhiên khẽ cong lên, như cười mà cũng như không cười, cực kỳ tà mị!

Sau đó, vào lúc đại não Tiêu Mộng đang mờ mịt khó hiểu thì người ta lại tiếp tục nhanh chóng đi vào toà nhà.

“Sao mà khi người đàn ông này cười lên lại khiến mình nghĩ đến nụ cười của cá sấu vậy chứ? Đáng sợ, đáng sợ quá!” Tiêu Mộng sờ sờ cánh tay đang sởn gai ốc của mình rồi vội vàng chạy vào toà nhà.

“Khụ khụ! Cô là Tiêu Mộng sao?” Giám đốc nhân sự đưa tay nhích chiếc mắt kính gọng đen lên, rồi lại nhìn vào sơ yếu lý lịch nguệch ngoạc mà lại đơn giản của cô.

Sống lưng âm thầm toát mồ hôi lạnh.

Cô gái nhỏ này rốt cuộc đã thành niên chưa vậy? Mười bốn? Hay là mười lăm vậy? Nhìn tuổi tác thì trông rất nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ là mới tốt nghiệp cấp hai thôi! Dáng người cũng không cao, cỡ chừng có một mét sáu, đầu tóc cũng để loại mái ngang, trông càng trẻ con hơn nữa.

Tiêu Mộng nở nụ cười nịnh hót và điên cuồng gật đầu: “Dạ phải, dạ phải, tôi chính là Tiêu Mộng.”

Là Tiêu Mộng chính gốc, nếu là hàng giả thì bao đổi!

Nghĩ thử xem, một 9x như cô, có tên của ai mà quê mùa như cô không chứ, Mộng, Mộng, đúng là quê mùa hết chỗ nói! Muốn trách cũng chỉ có thể trách ba mẹ không có trình độ văn hoá bao nhiêu, lúc đầu đặt tên cho cô cũng là vì muốn tiết kiệm thời gian và công sức thôi, còn tên của em gái cô Tiêu Đình Nhiên cũng đẹp hơn cô nữa.

Bởi vì cái tên Tiêu Mộng này mà cô đã u sầu suốt 18 năm rồi đó!

Giám đốc nhân sự tiếp tục xoa xoa cái huyệt thái dương đang đau nhói của mình: “Cô có chắc là mình đủ 18 tuổi rồi chứ?”

“Dạ đủ rồi! Đủ rồi! Sinh nhật tôi vào tháng tư, bây giờ tôi đã 18 tuổi lẻ ba tháng rồi!”

Tiêu Mộng lại muốn khóc lần nữa.

Có rất nhiều người lần đầu tiên gặp cô đều phải hỏi đi hỏi lại tuổi thật của cô N lần, ai bảo cô thấp bé, lại có gương mặt búp bê này, mập mạp giống hệt như em bé vậy, ai nhìn cũng thấy giống chưa thành niên hết.

Haiz, vốn đã ngốc rồi, bây giờ lại thêm cái bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc này nữa, buồn quá mà.

“Cô có chứng minh nhân dân không?”

“Dạ có! Đây ạ!” Tiêu Mộng vội vàng đưa chứng minh nhân dân của mình qua.

Giám đốc nhìn vào cô gái nhỏ với bộ dạng của một học sinh tiểu học ở trong chứng minh nhân dân mà thở dài lần nữa: Haiz, phó tổng giám đốc trên lầu có phải là nhầm lẫn gì rồi không, tại sao lại kêu anh chủ động liên hệ với con nhóc này đến làm việc chứ, anh nghi ngờ nếu như mình tuyển cô ấy, có khi nào sẽ bị người ta cáo buộc tội sử dụng lao động trẻ em không a!

Tiêu Mộng sợ người ta không nhận mình, cô vừa xoắn xuýt tay, vừa tội nghiệp nói: “Giám đốc, đừng có thấy tôi nhỏ, thật ra tôi không có nhỏ chỗ nào đâu! Tôi có nhiều sức lắm đó! Việc gì tôi cũng làm được hết! Thật đó! Tôi không sợ khổ không sợ cực, sở trường của tôi chính là chịu khổ chịu cực mà, mong giám đốc cho tôi một cơ hội đi, cho tôi thử đi!”

Giám đốc nhân sự bị cái bộ dạng anh dũng này của Tiêu Mộng chọc cười rồi.

Đúng là con nít a, nói chuyện cũng ngốc nghếch như vậy, cái gì mà ‘thật ra tôi không có nhỏ chỗ nào đâu’ chứ, lời nhiều nghĩa như vậy mà cô cũng nói được a, khụ khụ.

Nhưng mà…

Giám đốc nhân sự sơ ý nhìn ngực của Tiêu Mộng một cái, nói một cách trực quan, chỗ đó của con nhóc này đúng thật là không nhỏ…

“Được rồi, từ nay về sau, cô sẽ trở thành một thành viên của công ty…”

“Wow! Ha ha ha, thật sao? Cảm ơn anh rất nhiều! Cảm ơn anh! Cảm ơn nhiều!” Giám đốc người ta còn chưa nói xong thì Tiêu Mộng đã nhảy cẫng lên rồi, còn dùng sức nắm lấy tay của người ta rồi lắc lên lắc xuống nữa chứ, lắc đến sắc mặt của giám đốc người ta cũng xanh lại rồi a.

Mấy kiểu phụ nữ dựa vào một mối quan hệ không rõ ràng nào đó để bước vào bằng cửa sau này thì không thể chọc vào được đâu, bạn sẽ không biết câu nào nói sai, hoặc là làm sai cái gì mà chọc đến vị cấp trên nào đó đâu, cái cô Tiêu Mộng này cũng thật là, tuỳ tiện nắm lấy tay đàn ông như vậy, nếu như bị người ta nhìn thấy…

“Khụ khụ, Tiêu Mộng, bây giờ cô có thể lên tầng 29 báo danh!”

Tiêu Mộng lập tức đứng thẳng người dậy: “Vâng!”

Cô quay người đi, rồi lại quay người lại, tay thì gãi đầu, miệng thì cười hi hi hỏi: “Cái đó…giám đốc à, tôi muốn hỏi một chút, cụ thể thì tôi làm công việc gì vậy?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!