Lọc Truyện

Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

CHƯƠNG 32: SỰ HY VỌNG LẠ LÙNG

Tại sao anh lại càng khao khát cô hơn kia chứ? Không phải anh vẫn luôn yêu thích những cô gái dịu dàng biết cách lấy lòng mình sao? Không cần anh phải nhúc nhích đầu ngón tay, không cần phải nhích ngón tay, không cần phải ra hiệu mà cô gái đó vẫn chủ động hầu hạ anh thoải mái…

“Ồ? Tiêu Mộng, cô nhắm nghiền mắt lại, có phải đang ám chỉ tôi, nói tôi nên hôn cô không? Chứ bằng không cô nhắm mắt lại làm gì, làm ra dáng đợi hôn thế này?”

Anh nở nụ cười xấu xa, khẽ khàng cử động, nhích lại gần cô.

Anh đang thở dốc.

“Không, không được! Anh đừng hôn! Anh mau tránh ra, tôi đi ra ngoài đây!”

“Không cho hôn vậy thì cô mở mắt ra đi chứ.”

Anh khom lưng, cọ mũi của mình vào mũi cô, rồi nói, luồng không khí nóng bỏng phả vào mặt cô.

Người Tiêu Mộng tê dại, không thể nói rõ cơ thể cô như thế nào nữa, không ngờ đang trong cơn sợ hãi và vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng xộc vào người,

Đôi chân nóng hôi hổi, tựa như nước xuân đang chảy róc rách…

“Anh vẫn còn chưa mặc đồ, tôi mở mắt sao được?”

“Ồ, nếu cô còn không mở mắt thì tôi sẽ hôn cô đấy, ha ha.”

Hừ, người này nói năng kiểu gì vậy, người ta nhắm mắt thì đáng bị hôn à?

Vậy được rồi, mở mắt ra! Tiêu Mộng mở bừng mắt, nhìn vào gương mặt anh tuấn đang kề sát trước mặt cô trước, nhất là đôi mắt sâu thăm thẳm, nồng đậm lửa tình như muốn xuyên thấu vào tận tâm hồn cô đấy của anh!

Ôi!

Tiêu Mộng sợ hãi vô cùng, cô hít sâu một hơi.

Trần Tư Khải nhếch môi cười, xấu xa vô cùng, dùng miệng chỉ xuống dưới.

“Này, trợ lý Tiêu, cô nói coi, cô chọn đồ lót cho tôi, tôi có thể mặc được hay không, tôi cảm thấy hình như hơi nhỏ.”

“Sao? Nhỏ à?” Chuyện gì đây? Sao lại nhỏ được?

Vẻ mặt đầy quyến rũ của anh làm cô ngẩn ngơ, không biết ma sai quỷ khiến thế nào mà cô lại đưa mắt nhìn xuống… Đến tận nơi đó…

“Ối!” Một tiếng rít đầy ắp sự sợ hãi vang lên, cô lại tiếp tục nhắm nghiền mắt.

Đúng là… nhỏ… Đồ lót nhỏ thật…Bây giờ chắc đúng là không mặc vừa nữa…Đáng sợ quá, đáng sợ quá…

“Ha ha…” Trần Tư Khải càng trêu chọc cô càng cảm thấy vui, anh cúi đầu, không kềm chế chính mình nữa mà hôn cô ngấu nghiến.

Nụ hôn này, vừa bắt đầu đã rất mạnh bạo, tấn công mạnh mẽ giống như mưa to gió lớn, thế như chẻ tre, chiếm đóng địa bàn của cô,

Luồng không khí nóng bỏng quấn quít giữa môi và răng cô, anh không hề che giấu dục vọng của mình nữa. Đúng là rất muốn…muốn…muốn chiếm lấy cô ấy…

Vào lúc này!

Ngay vào lúc này!

Anh không còn kềm chế dục vọng của mình nữa, đè cô dưới thân, mạnh mẽ… mạnh mẽ…

Suy nghĩ ấy vừa lướt qua đầu, hơi thở của Trần Tư Khải càng nặng nề hơn, gần như cơ thể cường tráng của anh che kín cả người cô, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, hôn cô một cách điên cuồng.

Tiêu Mộng không chống lại anh nổi, chân tay luống cuống hoàn toàn mờ mịt, không biết phải làm sao. Bị anh ta hôn gấp gáp, hôn điên cuồng, hôn đến đau đơn như thế, cô không khỏi thét lên vài tiếng.

Tiếng thét ấy mềm mại, nhẹ nhàng ấy lại tựa như chất xúc tác, thôi thúc dục vọng chiếm hữu của người đàn ông ấy.

Bàn tay của anh, ngông nghênh lướt trên cơ thể cô, mặc dù đang đè cô, nhưng gần như đã muốn bế bổng cô lên.

Hành động của Trần Tư Khải làm cơ thể cô va chạm nhẹ vào tủ quần áo đằng sau lưng.

“Đừng… đừng… bỏ tôi ra…”

Trước khi bản thân mình hoàn hoàn mất ý thức, Tiêu Mộng ngơ ngẩn la lên. Chỉ có điều giọng nói của cô đều bị anh nuốt chửng vào bụng.

“Ưm…” Trần Tư Khải cũng gằn giọng rống một tiếng, mạnh mẽ ôm Tiêu Mộng lên, xoay người thả cô xuống giường, anh nghiêng người đè lên cơ thể cô.

Cả người anh hệt như một tấm lưới, trùm lên người Tiêu Mộng.

Cô mềm mại yếu ớt, anh mạnh mẽ oai phong, khác biệt rõ ràng đến thế.

Tiêu Mộng vẫn còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đột nhiên cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, cô lập tức hiểu ngay, xong đời rồi, cuối cùng vẫn…vẫn lên giường mất rồi…

Hu hu hu…Mặc dù đã từng có một đêm ướt át với anh ta, nhưng mà cô vẫn ngượng ngùng lắm, rất sợ hãi nữa, đương nhiên, cô không muốn thừa nhận, vòa lúc này, cô lại có cảm giác trông chờ một cách lạ lùng…

Có lẽ ngọn lửa bị anh khơi lên trong người đang tác oai tác quái.

Nói chung, vào lúc này, Tiêu Mộng cảm thấy cô không còn là chính mình nữa, cô sa đọa rồi.

Trần Tư Khải nào cho cô thời gian suy nghĩ, anh lại tiếp tục hôn môi ngấu nghiến.

Bàn tay lần mò xuống chân cô…

Trần Tư Khải thở dốc, rời khỏi miệng cô, nở nụ cười xấu xa: “Cô ướt rồi…”

(⊙_⊙)??? Nghĩa là gì?

Tiêu Mộng không hiểu ý anh ta. Ướt rồi, nghĩa là sao?

Trần Tư Khải tiếp tục hà hơi: “Cô muốn tôi rồi…”

“Không có!” Cô quyết đoán phủ nhận, cho dù có là ai thì vào giây phút này đều phải phủ nhận hết, trừ phi là đồ ngốc thôi.

Ngón tay của anh cử động khe khẽ, cô lập tức ý thức được, Tay của anh đang đặt trong người của cô… ở bên trong đó…

Gương mặt cô lập tức đỏ bừng, tiếng thở cũng gấp gáp hơn: “Anh, anh, anh lấy ra, lấy ra ngay…”

Gương mặt anh rất xấu xa: “Nơi này, không biết nói dối đâu, cô muốn tôi rồi, cô nhóc.”

“Không, không muốn!”

“Ha ha, miệng cô nhóc vẫn cứng lắm, đợi lát nữa là cô sẽ khác ngay…”

Tại sao nghe thấy tiếng cười của anh ta mà cô lại run rẩy kia chứ?

“Tổng, Tổng giám đốc Trần…anh bỏ tôi ra đi, anh còn ức hiếp tôi như vậy nữa, tôi sẽ không làm trợ lý cho anh nữa đâu, tôi từ chức đấy! Món tiền tôi nợ anh, tôi sẽ tìm cách trả!”

Gương mặt Tiêu Mộng đỏ bừng, đôi môi run run rẩy rẩy.

Trần Tư Khải nheo mắt: “Ồ? Cô lấy chuyện từ chức ra uy hiếp tôi à?”

Ngại chết đi được, uy hiếp ở đâu kia chứ, sao cô xin từ chức mà thành uy hiếp anh ta rồi?

“Thà không kiếm tiền còn hơn ngày nào cũng bị anh ức hiếp.”

Cô bạn nào đó phồng má, lườm Trần Tư Khải.

Trai đẹp nằm trên người, cơ thể tráng kiện nằm trên người mình, thật ra cô cũng thấy hơi…xao động.

Trần Tư Khải bật cười: “Cũng được, cô từ chức đi, rồi làm người phụ nữ của tôi. Cô còn kiếm được nhiều tiền hơn đi làm nữa, tốt hết sức.”

“Ai nói muốn làm người phụ nữ của anh hả! Tôi không thèm! Tôi đi làm việc đây! Tôi đi kiếm tiền! Tôi tích tiền trả nợ cho anh!”

“Nếu cô tính không ngoan ngoãn đến thế, thà rằng bây giờ… tôi muốn cô luôn!” Khiến cô thăng cấp trở thành người phụ nữ của tôi, xem cô còn làm trò gì được!”

(⊙o⊙) Hả?

Tiêu Mộng nghe anh ta nói mà biến sắc, sợ đến nỗi muốn bật khóc.

Lúc Trần Tư Khải định hôn cô, Tiêu Mộng lại đưa tay che kín miệng,

cô cuống quýt nói: “Tổng giám đốc Trần, anh hồ đồ rồi à? Tôi và anh từng quan hệ bất chính với nhau, chúng ta không cần phải làm một lần nữa để chứng mình bất cứ thứ gì. Việc có làm món đồ chơi của anh hay không, nào có đồng nghĩa với việc bây giờ anh có làm tôi hay không đâu, có làm bạn gái của anh hay không, chẳng qua chỉ là số lần “làm” không giống nhau mà thôi.”

Sự khác biệt giữa một lần và rất nhiều lần.

Tiêu Mộng cho rằng, lời nói ban nãy của cô, là câu nói sáng suốt nhất của cô từ lúc lọt lòng đến tận bây giờ.

Phân tích rõ ràng như thế, đều có lý lẽ hết cả.

Nhưng nào ngờ, cô vừa mới nói xong, sắc mặt Trần Tư Khải bỗng tối sầm.

“Cô thì hiểu cái gì!”

Trần Tư Khải nói lấp lửng, rồi lập tức hất bàn tay che chắn yếu ớt đó của cô ra, khom người xuống, hôn cô ngấu nghiến.

Nụ hôn này pha lẫn sự tức giận của anh, hôn đến nỗi môi cô tê rần, đầu lưỡi cảm thấy đau đớn.

Tiêu Mộng cũng ngạc nhiên, rõ ràng bản thân mình đã trải qua chuyện tình ái nam nữ rồi,

cho dù không nhớ gì, cơ thể cũng phải có cảm nhận chứ, tại vì sao… Sao cô vẫn e dè, vẫn sợ hãi như vậy, dường như…dường như cô chưa từng trải qua chuyện gì hết vậy?

“Tiêu Mộng…tôi đối xử với cô quá đỗi nhân từ…tôi nên…” Anh hôn cô ngấu nghiến, thỉnh thoảng lại nỉ non bên môi cô.

Ban đầu, Tiêu Mộng vẫn còn muốn phản kháng một lần, nhưng sau đó không cố gắng một cách vô nghĩa nữa.

Cản Trần Tư Khải lại?

Tương đương với châu chấu đá xe.

Nhưng mà…cô vẫn tùy tiện nghĩ:

Chiếc giường này, nằm thoải mái thật, chắc hẳn cái nệm này đắt tiền lắm, lăn lộn trên này, cũng sướng thật. Mặc dù có một con quái vật khổng lồ đè trên người mình nhưng vẫn không hề cảm thấy khó chịu, chắc chắn chất lượng của chiếc nệm rất tốt.

Cốc cốc cốc! Có người gõ cửa.

“Tổng giám đốc Trần, giám đốc của tám công ty con đã đến rồi ạ, anh có đi họp không? Đã ba giờ rồi, anh đã hẹn bọn họ hai giờ rưỡi đến mở họp. Tổng giám đốc Trần, anh dậy đi.”

Giọng nói lạnh lùng của Lưu Diệc Hàn vang lên ngoài cửa. Lưu Diệc Hàn vừa sốt ruột nhìn đồng hồ, vừa gõ cửa phòng một lần nữa. Thỉnh thoảng, Tổng giám đốc Trần sẽ ngủ trưa, nhưng mà sẽ không làm trễ nải công việc được sắp xếp trong buổi chiều. Hôm nay anh ấy sao vậy? Ngủ mãi không dậy?

Lưu Diệc Hàn nào có biết, sự tận tụy với công việc của anh ta đã đắc tội nặng nề với Trần Tư Khải!

“Tổng giám đốc Trần?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!