Lọc Truyện

Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

CHƯƠNG 2: TÔI THÍCH.

Anh không phải là đang hù doạ thôi đâu.

Tính khí của anh cực kỳ xấu, tuy trước sau luôn giữ vẻ cao quý thanh lịch, nhưng những người bạn của anh ai ai cũng biết, thật ra anh cực kỳ có sát khí.

Cô gái nhỏ sững người, đôi mắt mơ màng nhìn anh, sau đó cô cười ngây ngốc vài tiếng, rồi chậm rãi nói: “Anh đẹp quá à, sao anh đẹp quá vậy hả…”

Phực…Sợi dây đàn nơi đáy lòng anh, chỉ bởi vì cái tính từ thẳng thắn của cô mà bị đứt rồi.

Cái dục vọng muốn ném cô gái đeo bám này đi đang dần dần nguội lại.

“Cô say rồi, mau buông tay!”

Nhưng cô vẫn ôm lấy eo anh thật chặt, toàn bộ phần ngực sáp lên người anh.

Cô híp mắt lại, đôi môi đỏ kiều diễm thì bĩu lên, cái miệng thì cứ lầm bầm không ngớt, hệt như là đang nũng nịu vậy.

“Ngủ với tôi đi, ngủ với tôi đi, ngủ với tôi đi…tôi muốn ngủ chung với minh tinh! Ngủ, chung…”

“Ngủ chung? Cô có chắc là mình ngủ được với tôi không, hửm!”

Hơi thở của anh dần dần nóng lên, có lẽ là do cô ôm quá chặt.

Cũng có lẽ là do một suy nghĩ nào đó…

Mà cũng có lẽ, là do cái ngữ điệu mềm mại này của cô đã câu dẫn bản năng chinh phục của người đàn ông rồi…

Tóm lại là nơi yết hầu của anh bắt đầu trở nên khô nóng lên rồi.

Sự tự kìm chế của anh cũng không tồi đâu, bị một người phụ nữ đeo bám sát rạt này quấn lâu như vậy, anh vậy mà vẫn còn có thể duy trì thái độ quân tử của mình.

“Ha ha, tôi…thi Đại học xong rồi, tôi cuối cùng cũng vượt qua rồi, tôi được giải phóng rồi! Cạn ly!”

Cô gái nhỏ nhe hàm răng trắng bóc của mình ra, mỉm cười ngây ngốc, còn nói những lời say xỉn nữa, cô giơ cánh tay lên làm một động tác cạn ly, bàn tay nhỏ vỗ một phát vào mặt mình, hàng lông mi nhíu lại, cơ thể thì từ từ trườn xuống đất.

“Êh, cô sao vậy?”

Anh ôm lấy cái cơ thể mềm mại kia, và nhìn vào khuôn mặt nhỏ của cô, hửm, con nhóc này ngủ rồi sao?

Cứ như vậy mà ngả vào lòng của một người đàn ông xa lạ sao…

Hơn nữa còn là một người đàn ông trẻ tuổi thể trạng bình thường nữa chứ.

Anh ôm lấy cô rồi đưa mắt nhìn xung quanh, để xem thử có người quen nào của cô ấy không. Ở xa xa kia, hình như có một đám học sinh đang uống rượu thì phải, nhưng đều say xỉn hết rồi, người nào người nấy lảo đảo xiêu vẹo, không có ai tỉnh táo cả.

“Nếu cô đã muốn ngủ như vậy, vậy thì tôi sẽ như ý nguyện của cô đưa cô đi vậy.”

Anh nở nụ cười xấu xa, vẻ mặt tràn đầy sự gian tà, anh bế cô lên, giống như là đang bế một con vật nhỏ vậy, thế là hai bóng ảnh biến mất.

Anh bế cô đi vào phòng Tổng thống, nơi khoé môi của anh bất giác cười lên.

Ôi, anh đang làm gì vậy trời, mới vừa về nước mà, muốn tránh rắc rối cũng tránh không kịp, vậy mà lại dễ dàng có được một người phụ nữ như vậy, nếu như bị truyền thông bắt gặp, thì chắc lại có một trận sóng to gió lớn rồi đây.

Anh đặt cô gái lên trên giường, đưa tay vén những sợi tóc trên mặt cô ra, lúc này anh mới phát hiện, con nhóc này đang ngủ vô cùng ngon lành, đôi môi nhỏ khẽ bĩu lên, đôi lông mi dày rậm giống hệt như hai tấm màn cửa vậy, cái nắm đấm nhỏ thì để ở bên tai trông rất tự nhiên, bộ dạng như là em bé đang ngủ vậy.

Anh sáp người tới ngửi ngửi thử, ưm, một thân toàn mùi rượu.

“Đúng là một người phụ nữ không biết vệ sinh gì hết.”

Anh lại bế cô lên, cả người cô rất nhẹ, bộ xương thì nhỏ nhắn, được cơ thể mạnh mẽ cao hơn một mét tám của anh bế trên tay, trông càng trẻ con hơn nữa.

Giống như là đang bế một con mèo con vậy đó.

Nước trong phòng tắm ấm nóng vừa phải, anh cởi đồ cho cô ở trên chiếc ghế sofa bên ngoài phòng tắm.

Ôi, thật thanh thuần đến mê hoặc!

Dáng người nhỏ nhắn, nhưng lại vô cùng tinh xảo, chiếc eo cô rất thon, giống hệt như là thắt lưng ong mật vậy.

Thế nhưng những chỗ cần nhô lên thì vẫn vô cùng tròn đầy, khiến anh nhìn mà trực tiếp bạo phát dục vọng thú tính đàn ông của mình.

Đúng là khuôn mặt thiên sứ, nhưng body ma quỷ a…

Làm sao lại có một cô gái như vậy chứ?

Làm sao đây?

Anh cúi đầu nhìn xuống dưới của mình, thở dài một hơi.

Sau đó anh lại đưa tay bế cô lên lần nữa, nhưng những ngón tay lúc này lại không nhịn được mà khẽ run lên, lúc đặt cô vào trong nước ấm, cô còn khẽ rên rỉ lên một tiếng nữa: “Ưm a…”

Giống như là tiếng chim nhỏ chiêm chiếp vậy, khiến anh nghe mà trái tim như mềm nhũn.

Nếu như bây giờ cô mà mở mắt ra nhìn anh, nhất định sẽ cười chết anh cho xem.

Thật đó, chỉ là tắm cho cô một cái thôi, chưa làm được chuyện gì chân chính nữa mà lực kìm chế của anh đã như vậy rồi.

Bộ dạng như rất là nóng lòng muốn nếm thử vậy…

Cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa mà sáp tới, hôn lấy môi cô…

“Ưm ưm…” Cô gái nhỏ ê a nói một câu gì đó không rõ ràng gì cả, chiếc miệng nhỏ cũng không an phận gì hết.

Còn anh thì đâu có ngừng lại được, anh càng hôn mãnh liệt hơn nữa.

Anh gào lên và quyết định không dày vò mình nữa, tại sao anh phải khiêu khích cái sợi dây thần kinh như sắp đứt đoạn đó của mình ở trong phòng tắm chứ?

Đâu không phải là tự ngược đãi mình sao?

Anh ôm lấy người phụ nữ ướt sững lên rồi sau đó cùng ngã xuống giường.

Vào buổi sáng sớm, trên đường vẫn chưa có nhiều người, chỉ có thể nhìn thấy một số người bán hàng rong đã bày hàng ra bán đồ ăn sáng rồi mà thôi.

Tiêu Mộng hoảng loạn chạy đến 20 phút đồng hồ, một mạch chạy ra khỏi ba con đường, lúc này cô mới thở hổn hển, và dừng lại đi bộ trên đường.

Đột nhiên, nước mắt cô tuôn ra lã chã, cô cúi thấp đầu mình, vừa đi vừa rơi nước mắt dữ dội.

Tiêu rồi, tiêu thật rồi!

Đêm hôm qua, thanh xuân và cả đêm đầu tiên của cô đều đã bị chôn vùi rồi!

Uống say làm bậy…quả nhiên là không sai mà! Cô không nên đi uống rượu với đám đồng bọn, càng không nên chỉ vì chúc mừng thi Đại học xong mà uống đến không biết trời trăng gì như vậy.

Kết quả không có gì bất ngờ, thỏ trắng rất dễ uống say.

Cô mà uống say thì sẽ rất dễ không biết đến cái gì nữa.

Đêm qua…đêm qua sau đó xảy ra cái gì, cô thật sự không nhớ ra cái đinh gì nữa rồi!

“Chết mình rồi! Bị người ta ấy ấy rồi, vậy mà mình lại không nhớ ra chút ấn tượng gì bị người ta ấy ấy nữa chứ, tốt xấu gì cũng nên có chút ấn tượng a a a a a!” Tiêu Mộng đấm túi bụi vào đầu mình, cô vừa lau nước mắt vừa đi.

Thất thân rồi…Cô bị mất đi sự trong trắng tuyệt đẹp rồi!

Trời ơi, cái chuyện hoang đường gì vậy trời, Tiêu Mộng cô ngay

cả nụ hôn đầu còn chưa hiến dâng cho ai mà bây giờ đã đi đến bước

này luôn rồi, ấy ấy một cái là giải quyết xong cả thời đại thiếu nữ của cô rồi a!

“A a a a a a a a!” Tiêu Mộng lại gào lên giữa đường phố.

Sau khi đi dạo trên phố một lúc, Tiêu Mộng vẫn không thể nghĩ ra được mình nên đi đâu nữa, nên chỉ đành lê lết bước chân nặng nề về nhà thôi.

Giống như là một tên ăn trộm vậy, cô đứng ở cửa, lặng lẽ ló đầu do thám bên trong, sợ sẽ bị ba phát hiện.

“Còn biết đường về nhà à! Cái đứa con gái đi đêm không về này!” Một thanh âm chợt vang lên, suýt chút nữa là khiến Tiêu Mộng hồn bay phách lạc rồi, cô đứng nép ở cửa khó lắm mới nhìn rõ được người nói, lúc này cô mới từ từ hồi hồn lại.

Cô cắn răng, trợn mắt nhìn một cái: “Tiêu Đình Nhiên! Em lớn tiếng như vậy làm gì! Không sợ làm ồn ba nghỉ ngơi sao?”

Còn giả vờ hiếu thuận nữa a…

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!