Lọc Truyện

Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

CHƯƠNG 17: CẢM ƠN ANH ĐÃ CỨU TÔI

Tiêu Mộng bĩu môi nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi muốn đánh người kia, ai dè lại đánh nhầm người, ân nhân à, anh không sao chứ?”

Kim Lân đá một cước qua, đá thằng nhóc có ý đồ đánh anh xa vài mét, sau đó vung nắm tay trái, đánh bay một tên khác.

Vẫn còn có tâm tư tán tỉnh Tiêu Mộng: “Ai da, cô bé à, tôi vì em mà đầu rơi máu chảy, có phải em tính lấy thân báo đáp không?”

Tiêu Mộng sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, đâu còn tâm trạng mà phản ứng lời nói thô tục của anh ta, hét lên: “Á á á, trước mặt có người muốn đánh anh! Á á, anh mau nhìn đi!”

Đang đánh hăng say, Ngũ Ca mang theo một đám người chạy tới: “Lân! Nơi này giao cho anh thu thập! Mẹ nó, ngay cả cậu chủ Kim cũng dám động! Các ngươi dừng hết lại cho tôi! Biết ai đây không hả? Đây là cậu chủ tập đoàn tài chính Vàng Bạc! Muốn chết à! Dừng hết lại cho tôi! Để cậu Trần của Chính Hổ Đường tới đây, phế hết mấy người các người!”

Mấy tên nhóc trong phòng kia đều bị dọa sợ, cả đám ngừng đánh, ngây ra như phỗng.

Không ai có thể ngờ, cái tên đàn ông đẹp trai trẻ tuổi này lại là cậu chủ của tập đoàn tài chính Vàng Bạc, hơn nữa Ngũ Ca còn nhắc tới Chính Hổ Đường!

Chính Hổ Đường! Chính là… băng đảng lớn nhất trong các tổ chức ngầm!

Cậu Trần, đương gia trẻ tuổi nhất của Chính Hổ Đường, lẽ nào cũng quen biết với cậu chủ Kim sao?

Tiếp tục liên tưởng, đám côn đồ trở nên yên tĩnh.

Chọc ai cũng không thể chọc Chính Hổ Đường.

Vang danh giang hồ… người người cảm thấy bất an.

Kim Lân phủi tay, quay người ôm lấy Tiêu Mộng đang sợ hãi, giống như đang ôm đồ của nhà mình, gật đầu nói với Ngũ Ca: “Ngũ Ca tới đúng đúng lúc lắm. Cái tên kia muốn ăn đậu hủ người phụ nữ của tôi! Hắn ta coi trời bằng vung! Ngũ Ca, anh thay tôi phế hắn đi!”

Ngũ Ca liếc Tiêu Mộng, ầy, lại là cô gái kia, xem ra Kim Lân thật sự để ý tới cô gái này, hở ra là “người phụ nữ của tôi”.

Ngũ Ca ôm đồm tất cả: “Anh em, cậu cứ đi đi, chỗ này giao cho anh, anh nhất định khiến cho cái tên cặn bã này không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai! To gan lớn mật! Ngay cả người của cậu chủ Kim cũng dám động? Đúng là muốn tìm chết!”

Kim Lân và Ngũ Ca liếc nhau, mỉm cười, vẫy tay rồi ôm Tiêu Mộng rời đi.

Tiêu Mộng vẫn giống như đang ở trong mơ, cả người run rẩy không ngừng, đôi mắt mở to hoảng sợ, được Kim Lân ôm đi một quãng xa mới phản ứng lại: “Anh, anh ôm tôi làm gì?”

Giọng nói vẫn còn run.

“Biết bao nhiêu năm rồi tôi không ra tay đánh người không? Từ lúc tôi còn học cấp ba đã không đánh nhau nữa rồi. Không phải không thể đánh, mà là địa vị bày ra ở đó, căn bản là không có cơ hội đánh người, nuôi một đám thủ hạ dưới tay, không cần phải tự mình ra tay. Hôm nay tôi vì em mà tự mình đánh người, còn bị người ta đánh, em không bày tỏ một chút gì đó sao?” Giọng nói của Kim Lân nghe rất êm tai, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng vẫn đang nắm chặt cây búa nhỏ của cô trong tay, ngập ngừng nói: “Hôm nay cảm ơn anh đã cứu tôi, nếu anh không tới, tôi cũng không biết hậu quả sẽ ra sao. Cám ơn anh!”

Kim Lân bĩu môi: “Ầy, chỉ cảm ơn không bằng miệng là không được đâu nha.”

“Vậy… tôi mời anh ăn cơm được không? Nhưng không thể quá đắt tiền, ba trăm nghìn trở xuống!”

Tiêu Mộng bất chấp hạ quyết tâm, lại chọc cho Kim Lân khẽ cười ha ha.

“Ba trăm nghìn trở xuống? Ha ha…”

“Tôi không cần em mời tôi ăn cơm, sau này mỗi bữa tôi mời em ăn cơm cũng được, tôi chỉ muốn em… làm bạn gái của tôi!”

“Hả!” Tiêu Mộng giật mình nhảy dựng. Miệng há to, không chớp mắt nhìn Kim Lân,

Đơ người năm giây, mới nắm chặt tay, từ chối: “Cái đó thì không được, không được, tuyệt đối không được!”

Kim Lân không nóng không vội: “Biết tôi là ai không? Kim Lân, tập đoàn tài chính Vàng Bạc là của nhà tôi, tôi rất có tiền. Năm nay hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành quản trị của đại học Harvard, dáng người em cũng thấy đấy, khá đẹp, diện mạo không cần phải nói, cũng không tệ đúng không, làm bạn trai của em rất ổn đó nha!”

Tiêu Mộng đỏ mặt giải thích: “Anh rất tốt, anh vô cùng tốt, anh vô cùng vô cùng tốt! Nhưng tôi không xứng với anh, tôi chỉ là một người dân tầng lớp bình thường, tôi không xứng với anh đâu.”

Một cậu chủ như vậy… ha ha, ai dám trèo cao chứ, vừa nhìn đã biết là loại người phong lưu khắp nơi rồi.

Anh ta là ân nhân cứu mạng nên không đả kích anh ta mà thôi.

“Ha ha, tôi nói em xứng thì là xứng! Tôi thích em. Từ lầu đầu tiên nhìn thấy em đã cảm thấy con tim rung động, nên, tôi muốn em làm bạn gái của tôi.”

Tiêu Mộng phiền muốn chết, cũng không quan tâm người ta có phải là ân nhân cứu mạng của mình hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ không kiên nhẫn, nói to: “Hầy! Anh có phiền hay không hả! Đã nói là không được rồi! Sao vẫn còn nói? Chẳng nhẽ người ta phải từ chối thẳng thừng anh mới cảm thấy vừa lòng sao? Nói không làm bạn gái của anh bởi vì tôi không thích anh! Anh đừng tưởng là anh thích người khác là có thể muốn làm gì thì làm! Tôi không thích anh! Cứ như vậy đi, tôi đi đây!”

Tiêu Mộng xoay người lưu loát rời đi, đi hai bước mới nhớ đặt chiếc búa nhỏ trong tay vào trong túi.

Kim Lân ngây người, cứng nhắc tại chỗ, mở to hai mắt nhìn, nhìn bóng dáng nhỏ dần dần biến mất kia với vẻ không dám tin.

Còn có… người phụ nữ từ chối cậu chủ Kim là anh sao?

Anh ta chính là… chính là… người thừa kế của tập đoàn tài chính Vàng Bạc!

Kim Lân giơ cánh tay lên, lập tức đau tới nhe răng trợn mắt.

Xuýt xoa…

“Cô gái này, một búa kia đánh tôi đau quá đi!”

Sờ sờ nơi bị Tiêu Mộng không cẩn thận đánh đỏ, lại có một tia hương vị lưu luyến ngọt ngào.

“Không sao, tối mai tôi còn tới tìm em! He he, em muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay của tôi, cửa cũng không có đâu!”

Kim Lân cong môi cười rộ lên.

Kết thúc ca làm việc tối nay, Tiêu Mộng mệt bơ phờ, cả người không còn chút sức lực nào. Lúc thay quần áo trong phòng thay đồ, chợt nghe thấy mấy cô bé làm cùng bàn tán: “Đã nghe nói gì chưa? Cậu chủ của tập đoàn tài chính Vàng Bạc kia coi trọng số 514 kia!”

“Tôi cũng nghe nói rồi, chị Nhiên trưởng nhóm cũng nói, số 514 kia là người của cậu chủ Kim, đừng bắt nạt cô ta.”

“Hừ, cũng không thấy cô ta có chỗ nào đẹp, tại sao cậu chủ Kim lại coi trọng cô ta chứ?”

“Cái này mà cũng không hiểu sao? Công phu của người ta lợi hại! Cũng không biết ở trước mặt cậu chủ Kim dâm đãng tới mức nào!”

“Ha ha…”

Lời nói của mấy người phụ nữ kia khiến cho Tiêu Mộng rất khó chịu. Cô là 514 không sai, nhưng cô chưa từng quyến rũ cậu chủ Kim!

Bạch Mị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không vui của Tiêu Mộng, vỗ vai của cô, khuyên nhủ: “Được rồi, đừng để ý tới những người đó, bọn họ thuần túy là ghen tị thôi, có người che trở vẫn tốt hơn là so với không có người che trở mà. Đi thôi, về nhà.”

Lúc Kim Lân trở lại phòng 8808, bên phía Lôi Bạc đã kết thúc trận chiến từ lâu, đang lười biếng dựa trên ghế sô pha hút thuốc, thấy Kim Lân quay lại thì oán giận: “Thằng nhóc nhà cậu bị sao vậy? Đi ra ngoài một chuyến cũng không thèm quay lại? Cô gái mà cậu gọi, khó khăn lắm Ngũ Ca mới đả thông tư tưởng làm việc, cũng cởi sạch sẽ rồi, chờ rồi chờ cậu trong phòng nhưng không chờ được cậu, cậu đang làm gì vậy?”

“ Ha ha… chuyện tốt.”

Kim Lân mỉm cười ngọt ngào, ngồi lên ghế sô pha rồi lấy một ly rượu nhấp một ngụm: “Tôi tình cờ gặp một cô gái làm con tim tôi rung động, tôi định theo đuổi cô ấy!”

Lôi Bạc vô cùng khiếp sợ: “Nhanh như vậy? Mới qua mấy phút thôi mà cậu đã gặp được người làm tim cậu rung động? Làm tôi cũng phải nghi ngờ, tim cậu rung động cả ngày như vậy không bị hỏng sao? Là kiểu phụ nữ nào, bao nhiêu tuổi?”

Kim Lân ngả người ra ghế sô pha rồi chìm đắm trong đó: “Lần này là thật! Thật đấy! Cô ấy … mười lăm, mười sáu tuổi thì phải? Hoặc là mười bảy, mười tám tuổi… dù sao cũng rất ngây thơ trong sáng.”

“Phụt!” Lôi Bạc tựa như bị sét đánh ngang tai.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!