Lọc Truyện

Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

CHƯƠNG 15: CẬU KIM ĐỐI VỚI CÔ THẬT TỐT

“Trời ơi, nặng quá đi…Đám khách này là hải mã sao, uống nhiều rượu thế làm gì, xem ra sau này mình còn phải luyện lực cánh tay nhiều nhiều…”

Tiêu Mộng đang đi vòng vèo trên hành lang, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô nhìn số phòng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, đụng vào Tiêu Mộng một cái: “A a a a…”

Tiêu Mộng liên tục thét lên.

Sau đó, xoảng xoảng xoảng…

Một đống chai rượu đập bể trên đất, một nửa số rượu đã nát.

Ngay cả khay rượu trong tay Tiêu Mộng cũng bay xuống.

Tiêu Mộng sợ tới mức sững người mấy giây sau đó mới giậm chân, khóc nức nở như một đứa bé, thét lên với người đàn ông cũng đang ngẩn người: “Anh người này là sao thế! Anh đi đường cũng không nhìn đường sao? Tôi ôm đồ, chẳng lẽ anh cũng ôm sao? Anh muốn đụng chết tôi à! Không có việc gì thì đi đường mở mắt ra không được sao! Bây giờ phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây, rượu này toàn là rượu xa hoa đắt tiền! Anh bồi thường! Anh bồi thường! Anh bồi thường toàn bộ!!!”

Giọng nói sắc nhọn khiến cho người đàn ông kia hoàn toàn ngơ ngác tại chỗ.

Rất nhiều nhân viên cũng vây quanh nhìn sang bên này, chỉ trỏ, ý kia đều là nói, cái con nhóc 514 này xem như là xui xảo, bồi thường rượu này phải lên trăm triệu.

Tiêu Mộng nghe đồng nghiệp xung quanh nói vậy, càng cảm thấy tủi thân, nước mắt lưng tròng, vẫn luôn nhịn không để nước mắt rơi xuống mà thôi.

“Lân, làm sao thế? Sao lại dưng ở chỗ này? Bên trong đều đang chờ cậu đấy! Cô bé cậu chọn cũng đã chuẩn bị xong…” Lúc này ông chủ hộp đêm Ngũ Ca đi đến, vỗ vỗ bả vai Kim Lân, sao đó theo ánh mắt của Kim Lân nhìn thấy Tiêu Mộng và một đống chai vỡ.

Những nhân viên công tác khác nhìn thấy là Ngũ Ca đến đấy cũng sợ giống như chuột, tất cả đều lẻn đi.

Ngũ Ca nhướng mày, hung ác gào lên với Tiêu Mộng: “Cô đây là xảy ra chuyện gì? Sao có thể hô to gọi nhỏ với khách quý? Trước khi đi làm không học tập quy củ ở đây sao? Muốn chết sao? Mẹ nó! Phá bảng hiệu của ông đây, ông giết chết cả nhà cô! Còn không nhanh nhận lỗi với cậu Kim! Nhanh lên! Thất thần thì có tác dụng gì! Khóc có giá trị gì!”

Tiêu Mộng bị Ngũ Ca hung thần ác sát như cá sấu mắng đến ngơ ngác, cơ thể run rẩy, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất, đôi mô nhỏ nhắn run lên, nức nở nghẹn ngào: “Rõ ràng là anh ta không nhìn đường, đâm vào tôi!”

“Cô còn dám mạnh miệng!”

Ngũ Ca rít lên một tiếng, hung hăng giơ cánh tay lên, tát về phía khuôn mặt của Tiêu Mộng.

“Ngũ Ca! Chờ một chút!”

Cạch! Kim Lân cầm cổ tay của Ngũ Ca, nhanh chóng liếc mắt nhìn Tiêu Mộng đang khóc bả vai run run, sau đó sáng lạn cười với Ngũ Ca, nói: “Ngũ Ca, cái này cũng phải trách tôi, anh em đi cũng quá gấp, thiếu chút nữa đụng cô nhóc này văng ra mấy mét. Rượu này, tính cho tôi. Đứng làm khó cô bé, nhìn qua thì cũng chỉ là một học sinh trung học, rất đáng thương.”

Ngũ Ca giật mình, biểu cảm tập tức bừng tỉnh hiểu ra, ác liệt nhìn Tiêu Mộng một chút, sau đó trên mặt nở một nụ cười xấu xa: “Ha ha, Lân à, cậu…cậu không phải là….khà khà, được được được, anh tác thành cho cậu!”

Ngũ Ca lại hung dữ mắng Tiêu Mộng: “Cô thấy không! Cậu Kim đối với cô thật tốt! Cô làm sai chuyện, anh ấy cũng ôm hết tất cả cho cô! Vốn là công nhân viên như cô, không chỉ phải bồi thường gấp đôi tiền thưởng, còn phải phạt 60 triệu, nhưng nhìn mặt mũi của cậu Kim, tạm tha cho cô lần này! Cô phải hầu hạ câu Kim cho tốt cho tôi! Có nghe không?”

“Hu hu hu…” Tiêu Mộng cũng không trả lời, chỉ là lẳng lặng khóc.

Loại mắng người dời non lấp biển này, Tiêu Mộng lần đầu tiên gặp.

Tính tình cha cô nóng này cũng không dữ dội như vậy.

Đôi mắt đào hoa của Kim Lân nhìn Tiêu Mộng, làm người hỏa giái: “Được rồi được rồi, cũng không phải là chuyện lớn gì, cứ như vậy đi! Ngũ Ca, anh cứ làm việc của anh trước đi, tôi nói chuyện với cô ấy.”

Ngũ Ca khoe răng trắng lớn tiếng cười: “Ha Ha, được được được! Anh không làm chậm trễ cậu! Anh đây cũng biết, chuyện gì cũng có thể chậm trễ được, riêng chuyện này, không thể chậm trễ! Ha ha ha ha ha… Anh đi trước đây.”

Trước khi đi, Ngũ Ca còn hung hăng dữ tợn nói với Tiêu Mộng: “Đừng gây thêm phiền toái cho tôi! Hầu hạ cậu Kim người ta cho tốt!”

Tiêu Mộng cũng dừng khóc, phồng má nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngũ Ca, lầm bầm lầu bầu: “Hừ! Hung dữ như vậy làm gì!”

Kim Lân rút tờ tiên giá trị lớn từ trong ví tiền ra, giao cho người quét dọn: “Đi, dọn dẹp nơi này sạch sẽ.”

“A, được rồi!”

Người quét dọn nắm chặt mấy tờ tiền, mừng không ngậm được miệng.

Kim Lân có chút hứng thú nhìn Tiêu Mộng, lông mày cũng hơi nhíu lại một chút.

Cô nhóc này thật nõn nà nha!

Da thịt trắng nõn như sữa, vô cùng non nớt như đụng vào sẽ bị vỡ ra, thổi một cái cũng vỡ ra…Thật sự thổi một cái cũng vỡ.

Con mắt rất lớn, căng tròn, tròng mắt rất nhiều, con ngươi ngập nước rất tinh khiết, trắng đen rõ ràng.

Cái mũi nhỏ, miệng nhỏ, môi bụ bẫm, rất dễ làm cho người ta nhớ đến biểu cảm của một loại búp bê nhập khẩu

Tóc dài qua vài, tóc mái bằng.

Nhìn thế nào cũng làm người ta thích.

Ông già quỷ quyệt! Kim Lân âm thầm mắng, thì ra Ngũ Ca còn giấu một bảo bối nhỏ như thế này, ông ta lại không lấy ra, có tư tâm!

Kỳ thật Ngũ Ca thật sự không biết trong quán của ông ta, còn có một nhân vật như là Tiêu Mộng.

Bờ môi mỏng của Kim Lân phập phồng gợn sóng.

Được!

Vật nhỏ này rất được!

Đủ gợi lên…khẩu vị của cậu cả nhà họ Kim!

Ra vẻ, rất muốn ăn..

Mu bàn tay non mềm của Tiêu Mộng cọ xát gò má, chỉ là nhanh chóng liếc nhìn Kim Lân, xoay người rời đi.

Kim Lân sợ run lên, nhịn không được cười lên, bước lên vài bước, một phát bắt được cổ tay của cô.

Ôi, sờ vào làn da, xúc cảm thật sự tốt, trơn mượt, non mềm…Oa oa, anh ta muốn bộc phát thú tính rồi!

“Này! Cô cứ đi như thế?”

Kim Lân làm một động tác hất nhẹ đầu, đây là động tác câu dẫn con gái chiêu bài của anh ta.

Tiêu Mộng quệt mồn, xoay người nhìn Kim Lân cao cao, khuôn mặt méo lại: “Anh làm gì thế? Anh còn có chuyện gì?”

Đơn thuần xem khuôn mặt thiếu gia tuấn mỹ của Kim Lân như không khí.

“Haizzz, cô nhóc, em tên là gì?’

Kim Lân lộ ra nụ cười mê hoặc của mình, môi mỏng cong lên, mắt đào hoa bắt đầu phóng điện với Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng đang muốn theo bản năng trả lời anh ta, rồi lại dưng lại, đảo mắt to, bất mãn nhìn chằm chằm vào Kim Huâ, nói: “Tiên sinh, ngài hỏi tên của tôi làm gì? Không phải đã nói số rượu này ngài bồi thường sao?”

Kim Lân nhún nhún vậy: “Đúng thế, là tôi bồi thường, ha ha, xua tan nỗi lo về sau cho em chứ sao. Tôi như vậy không phải làm vì em sao?”

“Vậy anh cũng đã đồng ý bồi thường rồi, ở đây không còn chuyện của tôi nữa? Tôi còn muốn tiếp tục đi làm việc!”

Tiêu Mộng đương nhiên nói, rồi xoay người lại muốn đi. Một tay Kim Lân bắt lấy Tiêu Mộng đẩy vào tường, cánh tay anh ta vòng qua. Dùng hai cánh tay giam cầm Tiêu Mộng trong lòng anh ta cúi đầu, thở gấp, nhìn vật nhỏ trong ngực.

Kim Lân đột nhiên phát hiện tim của anh đập vô cùng nhanh.

Chết tiệt, anh ta lại nhảy cảm ngửi được một mùi thơm mát ngọt ngào từ trên người cô nhóc này..

Thật mê người mà.

Mà Tiêu Mộng dựa vào vách tường lạnh buốt đằng sau, phía trước nỗ lực gạt lồng ngực của tên công tử này ra, cô cực kỳ bối rối.

Dáng vẻ này của anh ta là muốn làm gì đây, cũng không thể đến mức muốn ép dẹt cô chứ.

Hơn nữa từ trong miệng anh ta phun ra toàn mùi rượu, không biết anh ta đã uống bao nhiêu rượu, mùi rượu lộn xộn đập vào mặt, ô cảm thấy hít thở không thôi.

“Tôi nói cô nhóc này…”

Giọng điệu của Kim Lân vô cùng mập mờ, ánh mắt nhìn Tiêu Mộng cũng ướt át.

“Ai nha, anh còn có chuyện gì, anh nhanh nói đi. Còn có, anh không nên đè tôi như vậy được không? Anh tránh ra một chút.”

Miệng của Tiêu Mộng đã vểnh lên trời rồi.

Chen chúc vào như vậy, vừa nóng vừa khó chịu, người này có bệnh sao?

“Ha ha… Tôi đè em sao?”

Kim Lân bị từ ngữ của cô chọc cười. Bụng dưới bắt đầu có luồng nhiệt không tự giác khởi động, quá mặt chặt.

“Em còn chưa nói cho tôi biết em tên gì đâu, cô nhóc.”

Kim Lân vẫn dùng tư thế này tập trung nhìn cô, không chút buông lỏng.

Anh ta cố ý phun hơi nóng lên trên mặt cô gái, môi của anh ta gần như áp vào vành tai của người ta vậy.

“Nói cho tôi biết, tên của em.”

Tiêu Mộng không tự nhiên muốn vặn vẹo cơ thể, vừa ngượng ngừng vừa xấu hổ: “Này, anh đừng lại gần nữa, tôi sắp bị anh đè bẹp rồi! Có phải là tôi nói tên của mình, anh sẽ buông tôi ra không?”

Kim Lân yếu ớt cười: “Tôi sao có thể cam lòng đè bẹp em chứ.”

Chỉ có điều muốn đè em xuống dưới người thôi…Ha ha.

“Tôi tên là Tiêu Mộng, được chưa, có thể tránh ra chút được không? Nóng quá! Hơn nữa tôi còn phải đi làm việc!”

“Tiêu Mộng? Đây là tên của em sao?”

Kim Lân hơi kinh ngạc.

Thời đại này rồi, còn đặc cái tên tục khí như vậy?

Tiêu Mộng nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Kim Lân trước tiên hung dữ nói: “Hừ, anh dám nói tên của tôi quê mùa?”

Kim Lân sửng sốt một chút, lập tức cưng chiều cười rộ lên: “Không dám, không dám, tôi đâu dám chê cười bảo bối nhỏ của tôi chứ.”

Bảo bối nhỏ?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!