Một nhóm cậu ấm cô chiêu vốn dĩ chỉ đang đứng từ xa quan sát, thấy chuyện không ổn liền đi đến ngăn cản bảo vệ đưa cô gái váy dạ hội lam đi.
“Các người làm gì vậy hả? Dám động đến khách mời của Tịch Tổng, toàn bộ muốn bị đuổi cùng một ngày đúng không!”
“Đây là đạo tiếp khách của Tịch Thị đây sao? Thật nực cười!”
“Vì một tên trai bao mà dám đối xử với Kim đại tiểu thư như thế, xem ra Tịch Tổng cũng chẳng muốn tiếp tục duy trì mối hợp tác này rồi.”
Nhìn thấy nhiều người bảo vệ mình như thế, cô gái váy dạ hội lam cũng bình tĩnh lại đôi chút, tiếp tục duy trì hình tượng tiểu thư nhà quyền quý của mình, nghiêm mặt đe doạ:“Nói đến thế các người còn không mau buông tôi ra? Muốn tôi gọi cha tôi đến đây đúng không?”
Nhóm cậu ấm cô chiêu bọn họ hôm nay đến được đây, đều là đi nhờ thiệp mời của cha mẹ mình, vì cha mẹ họ muốn nhân dịp này để họ mở rộng vòng tròn quan hệ trong giới.
Nhìn thấy cả đám thanh niên trẻ tuổi, lại toàn là trai xinh gái đẹp nhưng não lại như không có, Mục Hành thoáng cười lạnh.
“Không biết các vị đây là công tử và tiểu thư nhà nào?”
Nhóm cậu ấm cô chiêu đứng ngẩng cao đầu, những biểu cảm kiêu ngạo hiện lên trên gương mặt họ. Họ tự tin khoe khoang vẻ ngoài lịch lãm, như những người thừa kế giàu có và quyền lực.
“Tôi là đại thiếu gia của Lý Thị, gia tộc danh giá bậc nhất trong giới.” Một chàng trai thanh lịch, tóc dài nhuộm màu vàng cát, tự giới thiệu với giọng điệu tự phụ, anh ta nói tiếp:“Lý Hoàng Nam, con trai trưởng của Lý gia, ứng cử viên cho vị trí thừa kế gia tộc.”
Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài màu nâu rực rỡ, đôi mắt sắc sảo, nói tiếp: “Tôi là Lý Hạnh Phương, em gái của Hoàng Nam. Gia đình chúng tôi là chủ sở hữu của nhiều tài sản quý giá và công ty hàng đầu.”
Những lời tự hào và ánh mắt khinh thường của nhóm cậu ấm cô chiêu khiến mọi người xung quanh không khỏi cảm thấy khó chịu. Đôi trai gái trong nhóm tạo ra một không gian khép kín, tưởng chừng như chỉ có họ mới tồn tại.
Ngay sau đó những người còn lại cũng lần lượt xưng tên gọi họ, với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, tưởng chừng như muốn dùng giọng khách át giọng chủ.
Dù vậy, Mục Hành vẫn vô cùng kiên nhẫn lắng nghe, đến khi họ giới thiệu xong, anh mới lịch sự ngắt lời:“Vậy đây là thiếu gia tiểu thư Lý Thị, tam thiếu Lịch Thị, nhị tiểu thư Hoa Thị và…” Mục Hành đưa mắt sang cô gái váy dạ hội lam:“Thiên kim Kim Thị?”
Nhóm cậu ấm cô chiêu liền nhẹ gật đầu.
Mục Hành nhoẻn miệng, ngay sau đó ánh mắt thay đổi một trăm tám mươi độ, từ hiền hoà phút chốc trở nên lạnh lẽo vô cùng:“Còn không mau mời Kim Tổng, Lý Tổng, Lịch Tổng, Hoa Tổng và phu nhân của họ đến đây.”
Bảo vệ lập tức nhận lệnh đi tìm mấy vị lão tổng đó trong nhóm khách mời.
Tịch Cảnh Dương nhìn vào đồng hồ, liếc mắt nhìn đám người một cái rồi đi vào bên trong chuẩn bị, anh cũng không quên nhắc nhở tiểu trợ lý của mình:“Cậu còn ba phút.”
Ba phút sau buổi tiệc sẽ chính thức bắt đầu, đến khi đó ông cụ Tịch sẽ xuất hiện để chào hỏi với mọi người và cũng như sẽ chính thức giới thiệu đứa cháu trai ông chọn làm người kế nghiệp.
Mục Hành giơ ngón tay cái với ông chủ nhà mình, biểu thị: Boss, cứ yên tâm giao cho tôi.
Phía bên này bảo vệ cũng đã mời mấy vị lão tổng đến.
Nhóm cậu ấm cô chiêu vừa trông thấy cha mình thì liền buồn tuổi kể khổ, tố cáo Mục Hành vô lễ với mình, khiến mấy ông lớn này vô cùng tức giận, định cho Mục Hành một bài học.
Thế nhưng, khi nhìn rõ người trước mặt là ai, cả bốn ông lớn trong giới thương nghiệp đồng thời bị nhũn chân cùng một lúc.
“Thư ký Mục…là cậu sao?”
“Tưởng là ai, hoá ra là thư ký Mục đấy à?”
“Ha ha, thật trùng hợp, không ngờ được gặp thư ký Mục ở đây…”
“Đúng vậy đúng vậy, chắc Tịch Tổng cũng đến rồi đúng không?”
Mỗi lão tổng mỗi người một câu, nhưng không ai nhắc đến chuyện mà con cái họ nói, chỉ chăm chăm muốn bắt chuyện với Mục Hành.
Không cần đến Mục Hành lên tiếng, mấy vị phu nhân của họ đã khó chịu ra mặt, nhất là Kim phu nhân.
“Cậu muốn con gái tôi thay lễ phục, còn muốn đuổi nó ra ngoài? Dựa vào đâu chứ?”
Mấy vị phu nhân khác cũng tức giận không kém, nhưng họ cảm thấy Mục Hành không xứng để nói chuyện cùng họ, chỉ yên lặng mà quan sát mọi chuyện.
Mấy lão tổng trong thấy thái độ của Kim phu nhân thì chỉ hận không thể bóp chết bà ngay tại chỗ, Kim Tổng lau mồ hôi trên trán rồi giải thích:“Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, thư ký Mục, cậu…”
Mục Hành giơ tay lên nhằm ngắt lời. Anh theo Tịch Cảnh Dương lâu như thế, một số thứ không cần phải học cũng có thể tự thành tài, tiêu biểu nhất chính là dùng khí thế áp chế người khác.
“Từ nay về sau, Tịch Thị sẽ chấm dứt toàn bộ hợp tác với Kim Thị, Hoa Thị, Lý Thị và Lịch Thị. Các vị lão tổng có thể về được rồi, không tiễn.”
…----------------…