Còn chưa kịp nghe Tịch Cảnh Dương nói hết, Kỷ Thần Hi bỗng phát giác có người đang muốn chạm vào cô từ phía sau, nhanh chóng theo phản xạ tự nhiên của cơ thể mà tránh sang một bên.
Vì Kỷ Thần Hi phản ứng quá nhanh nên người kia không chạm được vào cô, mất đà mà ngã lăn quay ra đất.
Kỷ Thần Hi nhìn thấy người ngồi trên đất là một quý bà ăn mặc vô cùng sang trọng, nhưng trông có vẻ không phù hợp lắm với khí chất của bà.
Tuy nhiên, có thể nhìn ra, vị này nhất định là trưởng bối của Tịch Cảnh Dương!
Mới lần đầu gặp mặt, cô đã khiến người nhà anh vồ ếch một cách mất mặt như thế rồi, liệu cô có thuận lợi vượt ải người nhà của anh không đây?
Trái với phản ứng hoang mang của Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương vô cảm nhìn người ngồi trên đất như một kẻ xa lạ. Thậm chí lúc Kỷ Thần Hi muốn đỡ bà ta dậy, anh còn ngăn cản cô lại bảo là bẩn tay, khiến Kỷ Thần Hi không khỏi khó hiểu.
Người đàn bà có cách ăn mặc xa hoa mặt mày cực kỳ khó coi mà đứng dậy.
Dù sao cũng là bậc trưởng bối, Kỷ Thần Hi còn định lên tiếng xin lỗi trước, dù sao cũng do cô nên bà mới phải vồ ếch, nào ngờ đã bị đối phương chặn họng trước.
“Tiểu Dương à, dì còn tưởng bạn gái cháu là tiểu thư đài cát nhà nào, không ngờ lại là một con ả… chẳng ra làm sao thế này.”
Giờ phút này Kỷ Thần Hi không giữ được sắc mặt tốt nữa, cô đã hiểu vì sao từ đầu Tịch Cảnh Dương lại bảo chạm vào bà ta sẽ bẩn tay rồi.
Tịch Cảnh Dương lại không phải người tốt tính, kẻ nào muốn gây sự với Kỷ Thần Hi, anh nhất định không dễ dàng bỏ qua.
Giọng nói trầm thấp vang lên, gương mặt lạnh như tảng băng âm độ khiến người đối diện không khỏi rét run.
“Ai cho bà tự tin, nói chuyện với nữ chủ nhân chỗ này như thế?”
Một câu nói của Tịch Cảnh Dương không chỉ khiến người đàn bà kia kinh ngạc, mà ngay cả Kỷ Thần Hi cũng phải bất ngờ.
Tịch Cảnh Dương lại nói tiếp với giọng điệu xa cách lạnh lùng:“Mà không đúng, tôi phải hỏi là…ai cho bà tư cách, đặt chân vào Sơn Hành vậy?”
Tuy hai câu hỏi của Tịch Cảnh Dương đều cố ý ra uy với người đàn bà ăn mặc xa hoa kia, nhưng anh lại nhấn mạnh địa vị của Kỷ Thần Hi trước khi hỏi về sự xuất hiện của người phụ nữ, đủ để người nghe biết được, vị trị của Kỷ Thần Hi trong lòng anh là không thể đo lường được.
Liên tục bị hai câu hỏi của Tịch Cảnh Dương làm cho mất hết mặt mũi, gương mặt vốn dĩ không phải là quá ưa nhìn của người đàn bà lại càng thêm khó coi.
“Tiểu…”
Bà ta vừa định nói gì đó, nào ngờ lại nhận thấy ánh mắt sắc bén như dao vô cùng đáng sợ của người nào đó, vội sửa lời:“Tịch Đại Thiếu, cháu sau có thể ăn nói với dì như thế được? Có phải là cháu bị ả hồ ly tinh này mê hoặc đến thần trí cũng không minh mẫn rồi không?”
Lần này Tịch Cảnh Dương không những không nổi giận mà còn cong khoé miệng cười.
Người khác nhìn thấy nụ cười này của anh, đều sẽ nghĩ anh đang rất vui vẻ, trông như đã hiểu những gì người đàn bà vừa nói. Nhưng chỉ duy nhất một mình Kỷ Thần Hi biết, sắp có kẻ gặp xui xẻo rồi.
Quả thật chỉ ba giây sau đó, Tịch Cảnh Dương đã gọi bốn bảo vệ của Biệt Viện Sơn Hành đến. Bốn người đàn ông lớn hình thể, mặc đồng phục đen và trang bị vũ khí nhọn, nhanh chóng tiến đến vị trí của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi.
“Nhận lệnh, Đại Thiếu Gia!” Các bảo vệ trả lời đồng thanh, sẵn sàng hành động theo chỉ dẫn.
Tịch Cảnh Dương nhìn chằm chằm vào người đàn bà, cong môi nói:“Mời vị phu nhân không mời này rời khỏi Sơn Hành. Tịch Gia không đón tiếp được vị quý phu nhân có gia giáo này.”
Bốn bảo vệ cùng nhau tiến lại gần người đàn bà và nhấc nàng lên khỏi đất. Bà ta cố gắng phản kháng, nhưng sức mạnh của bốn người đàn ông là quá lớn đối với nàng, vì thế mà không ngừng gào lên:“Tịch Cảnh Dương! Cậu làm vậy là có ý gì? Tôi là mẹ vợ tương lai của cậu đấy, cậu làm vậy thì cậu ăn nói sau với cha cậu, với Tiểu Trà đây!”
Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày.
Tiểu Trà?
Động tĩnh ngoài hành lang quá lớn, những người trong nhà chính liền vội ra xem, thì chỉ trông thấy vị phu nhân tự cho mình là cao quý hơn người đang không ngừng giẫy giụa để thoát khỏi khống chế vô cùng khó coi. Còn Kỷ Thần Hi từ vẻ ngoài đến khí chất đều toát ra sự điềm tĩnh, thanh tao và cao quý, trái ngược hoàn toàn với người trước đó vài giây vừa phỉ báng cô là loại người không ra gì.
Trông số những người ra xem, một cô gái với gương mặt cũng không quá đỗi xa lạ chạy đến chỗ bốn bảo vệ quát lớn:“To gan! Ai cho phép các người động vào mẹ tôi! Mau thả bà ấy ra!”
Nhìn gương mặt đó, Kỷ Thần Hi thầm cười lạnh trong lòng.
Tiểu Trà…Nam Cung Lục Trà!
…----------------…