“Hắc xì!” Kỷ Thần Hi xoa xoa chiếc mũi đã đỏ lên từ lúc nào chẳng hay của mình.
Tịch Cảnh Dương một tay giữ lấy vô lăng, một tay tìm khăn giấy trong hộp xe đưa cho cô bạn gái nhỏ của mình, vẻ mặt cũng không tránh được sự lo lắng.
“Đêm qua em không ngủ sao? Sắc mặt kém đến như thế.”
Ánh mắt Kỷ Thần Hi tránh né không dám nhìn thẳng anh, làm như vô ý nhìn ra ngoài cửa sổ xe giải thích:“Hôm nay gặp người nhà anh mà…em có chút căng thẳng nên ngủ không ngon thôi.”
Tịch Cảnh Dương khẽ liếc nhìn hàng ghế sau, nhếch môi hỏi:“Vậy đóng đồ kia…trong một đêm em chuẩn bị được? Hửm?”
Kỷ Thần Hi cũng nhìn đống đồ chất cao như núi ở hàng ghế sau:"…"
Hình như cô ra tay mua hơi lố rồi.
“Là…là em nhờ bạn mua giúp, người bạn đó mua hơi quá tay…”
Tịch Cảnh Dương nhìn cô gái của mình bằng ánh mắt sâu xa, rõ ràng biết cô đang nói dối nhưng không vạch trần:“Ừm…ra là thế.”
Khung cảnh ven đường dần dần thay đổi.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên đường, rời xa khu đô thị sôi động để tiến vào một vùng đất hoang sơ và xa xôi. Kỷ Thần Hi kéo cửa sổ xuống hít thở không khí trong lành của núi rừng bao quanh. Cánh đồng xanh tươi và những cánh đồng hoa rực rỡ nở rộ trải dài hai bên đường, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Dọc theo con đường, thỉnh thoảng họ gặp một vài nhà dân trong vùng, những ngôi nhà nhỏ bé và bình yên, nhấp nhô giữa cánh đồng. Những người dân địa phương đi lại chậm rãi, mang theo nụ cười chân thành trên môi.
Dần dần, cảnh quan trở nên hoang sơ hơn. Đường biệt lập và núi non cao trước mắt bắt đầu hiện lên. Những cành cây rậm rạp và rừng thông bao quanh tạo nên một bức tường tự nhiên, nhưng đường đi vẫn rõ ràng và dẫn hướng.
Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương cùng nhau ngước nhìn lên những ngọn núi trùng điệp bao phủ bởi một lớp mây trắng mịn. Cảm giác hồn nhiên và bình yên tràn ngập trong không gian này, tạo nên một cảm giác an lành trong lòng hai người.
Cuối cùng, khi ánh mặt trời đã chói lóa trên đỉnh núi, một tòa biệt viện hiện ra trước mắt. Tòa nhà hoành tráng với kiến trúc cổ điển và sự tinh xảo trong từng chi tiết, là biểu tượng của sự giàu có và quyền lực. Tòa biệt viện nằm yên bình giữa vùng núi rừng, tạo nên một sự tương phản đáng kinh ngạc.
Xe của Tịch Cảnh Dương dừng xe ở lối vào của biệt viện, rồi hai người cùng nhau bước xuống xe.
Kỷ Thần Hi nhìn căn biệt viện to lớn độc lập giữa núi rừng mà cảm thán:“Nhà tổ của anh… rộng bao nhiêu thế?”
Tịch Cảnh Dương ngẫm một lúc rồi trả lời:“Anh không rõ nữa, chắc cũng chỉ tầm một trăm năm mươi nghìn mét vuông.”
Kỷ Thần Hi:"…"
Diện tích cung điện chính của hoàng cung Nước R cũng chỉ tầm hai trăm năm mươi nghìn mét vuông, vậy mà căn nhà chính của một gia tộc ở Nước Z đã là một trăm năm mươi nghìn, thật sự quá kinh người rồi.
“Vào nhà thôi.”
“À…à…đi thôi.”
Hai người trở lại vào xe, Tịch Cảnh Dương lái xe chạy thẳng qua cổng biệt viện để vào bên trong. Hai người bảo vệ bên ngoài cổng nhìn thấy người trong xe là ai, vội mở cổng để anh vào.
Vốn dĩ nhìn từ bên ngoài đã có thể nhìn ra độ hoành tráng và to lớn của biệt viện, nhưng càng đi sâu vào trong càng khiến người ta bất ngờ.
Những khuôn viên rộng lớn và đầy màu xanh của biệt viện trải dài trước mắt, với những hàng cây cổ thụ và sân vườn đầy hoa lá tươi tắn. Các tòa nhà nhỏ bé và kiến trúc độc đáo nằm rải rác khắp nơi, tạo nên một không gian sống tự nhiên và thanh bình.
Đặc biệt phong cách mang đậm nét hoài cổ đủ để biết khu biệt viện này có lịch sử vô cùng lâu năm.
So với quang cảnh tráng lệ lộng lẫy của cung điện, Kỷ Thần Hi thật sự thích vẻ yên bình, cổ xưa và gần gũi với thiên nhiên như thế này hơn.
Sau hơn mười phút, chiếc xe Porsche màu trắng mới dừng trước căn nhà chính của biệt viện, đủ để biết con số một trăm năm mươi nghìn kia của Tịch Cảnh Dương là không hề nói đùa.
Kỷ Thần Hi nhìn đống đồ sau ghế bất lực lắc đầu. Biết thế đã không mua nhiều như vậy, giờ làm sao đem vào trong đây?
Tịch Cảnh Dương nhìn biểu cảm này của cô gái nhỏ, thật sự nhịn cười không nổi:“Để đó, sẽ có người đem vào.”
Kỷ Thần Hi làm bộ mặt như được giác ngộ. Sao cô lại quên mất nhỉ, nhà anh lớn như vậy có thể không có người giúp việc sau?
Cô cảm thấy càng lúc IQ của cô càng tụt giảm một cách đáng thương rồi.
“Vậy anh nhờ họ cẩn thận chút nhé, bên trong…nhiều món dễ vỡ lắm đấy.”
“Được, chúng ta vào trong thôi.”
Vừa đi Tịch Cảnh Dương vừa giới thiệu một số người nhà có mặt ở nhà chính hôm nay với cô.
Kỷ Thần Hi nghe đến hoa mắt chóng mặt.
Người nhà đông đúc không phải cô chưa từng thấy, nên cô mới chuẩn bị nhiều quà như thế. Nhưng mà bây giờ không phải tất niên, không phải tết đoàn viên, cũng chẳng phải lễ lộc gì, sao mọi người lại tụ họp cả nhà ở đây thế?
…----------------…