Sau khi thuốc gây mê hết tác dụng, bà ngoại mở mắt ra trong tiếng gọi của mọi người.
Trợ lý của giáo sư Hoàng từng căn dặn bọn họ, sau khi bà ấy tỉnh lại, tối thiểu là hai tiếng đồng hồ sau không được để bà cụ ngủ tiếp nữa. Nhưng bà ngoại rất muốn ngủ, mỗi khi bà ấy nhắm mắt lại định ngủ là ông ngoại lại lo lắng ngồi trên đầu giường, không ngừng gọi tên của bà: “Phượng Lan, Phượng Lan, bác sĩ đã nói là bà không được ngủ, mau thức dậy đi, đừng ngủ, đừng ngủ.”
Bà ngoại bực bội mở mắt ra, sau khi phẫu thuật, vì tác dụng của thuốc gây mê còn sót lại, trông bà ấy có vẻ rất yếu.
Thật sự rất buồn ngủ, buồn ngủ đến cùng cực là sẽ như vậy.
Lỗ tai của ông ngoại cũng không thính cho lắm, lúc này sợ bà ngoại ngủ thiếp đi, thế là không ngừng lớn tiếng nói vào tai bà ấy.
Ai cũng nói càng lớn tuổi lại càng giống trẻ con, câu này cũng có cái lý của nó. Bà ngoại vô cùng tủi thân, giọng nói khàn khàn muốn mắng ông ngoại, quanh hốc mắt của bà ấy đã rưng rưng nước mắt: “Ông già, ông còn không cho tôi ngủ? Ông nhẫn tâm quá đi mất!”
Bà ấy cứ thích ngủ, cứ thích ngủ đó, trời sập xuống cũng phải ngủ!
Mặt mo của ông ngoại đỏ lên: “Bác sĩ đã nói rồi, không được ngủ, Phượng Lan, bà ráng chịu đi, ráng chịu chút thôi ha ha.”
Bà ngoại rất tức giận, trừng mắt nhìn ông ngoại, ông ngoại lại cúi người khom lưng nói biết bao lời ngon ngọt bên tai bà ấy.
Chẳng hạn như, ông ấy hứa hẹn sau này bớt hút thuốc lại.
Lại như, sau này không ra ngoài câu cá nữa, sẽ ở trong nhà xem tivi với bà ấy.
Bà ngoại nghe ông ngoại nói xong, ghét bỏ nói: “Tốt nhất là ông đừng quay về thì hơn, ai thèm xem tivi với ông cơ chứ?”
Lục Dĩ Thành ở bên cạnh vừa nghe vừa nhìn, trong mắt toát lên ý cười.
Không biết tại sao anh cứ cảm thấy, Giang Nhược Kiều và bà ngoại cô thật sự rất giống nhau, nhất là ở phương diện tính cách.
Bây giờ nhìn bà ngoại của Giang Nhược Kiều, thậm chí anh còn nghĩ rằng, đợi khi cô già rồi chắc cũng sẽ như vậy.
Thật ra như vậy cũng tốt mà.
Anh chỉ lo cười, bất cẩn bắt gặp ánh mắt của Giang Nhược Kiều ở đối diện, chợt cảm thấy cả người như bị bấm nút tạm dừng, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ, cũng không dám nhúc nhích.
Giang Nhược Kiều nhẹ nhàng liếc anh một cái.
Cười cái gì, buồn cười lắm à? Là chàng trai thích cười gì đó hả?
Lục Dĩ Thành thấy cô không nhìn mình nữa, lúc này mới cúi đầu xuống.
Lục Tư Nghiên đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì nhếch miệng cười.
Cuộc phẫu thuật của bà ngoại rất thành công, tốc độ khôi phục sau khi phẫu thuật cũng rất tốt. Giáo sư Hoàng nói phải quan sát thêm mấy hôm nữa, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì có thể xuất viện luôn. Bệnh viện cao cấp chính là như vậy, rất thiếu giường bệnh, bên ngoài còn có rất nhiều người xếp hàng chờ đi vào làm phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật xong, Giang Nhược Kiều đã hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, hiện tại đã sớm hơn ít nhất một năm so với tuyến thời gian trong mơ, chắc sẽ không có chuyện gì nhỉ?
Ngày cuối cùng của Tuần lễ vàng là sinh nhật của Đỗ Vũ.
Lục Dĩ Thành vốn không muốn đi, nhưng Đỗ Vũ gọi tới mấy cuộc, đối với Đỗ Vũ mà nói thật sự là một ngày sinh nhật tuổi hai mươi vô cùng quan trọng.
Quan hệ của Lục Dĩ Thành với Đỗ Vũ thật sự không tệ, không có lý nào lại lại từ chối không đi. Lục Tư Nghiên cũng có ông ngoại của Giang Nhược Kiều trông rồi, cuối cùng anh vẫn phải đến dự tiệc sinh nhật của Đỗ Vũ. Trông anh ta có vẻ không được hào hứng cho lắm, Đỗ Vũ thấy Lục Dĩ Thành đến, cuối cùng trên mặt của anh ta cũng nở nụ cười chân thành hơn một chút. Anh ta khoác một tay lên vai Lục Dĩ Thành, kéo anh sang một bên rồi nói nhỏ: “Sếp Lục, cậu bật mí cho tôi biết đi, cậu đã cua được Giang Nhược Kiều chưa?”
Lục Dĩ Thành: “...”
Sao cậu biết thế?
Thấy Lục Dĩ Thành im lặng, Đỗ Vũ cũng thở dài một hơi: “Giang Nhược Kiều thật sự khó theo đuổi lắm.”
Đỗ Vũ giống như đã học một khóa đổi mặt chuyên nghiệp, một giây trước mới vừa than ngắn thở dài, một giây sau đã nạp đầy máu hồi sinh: “Nhưng mà, sếp Lục à, tôi tin tưởng vào thực lực của cậu, người giống như cậu, thắp đèn lồng cũng khó mà tìm ra. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu, cậu mà theo đuổi được Giang Nhược Kiều rồi thì chưa biết chừng đời tôi sẽ nghênh đón ánh rạng đông.”
Cuối cùng, Lục Dĩ Thành cũng nghe ra được suy nghĩ thật trong lòng của Đỗ Vũ: “Cậu và Vân Giai có chuyện gì thế?”
Đỗ Vũ cụp mắt, lắc đầu: “Cô ấy chẳng thèm để ý đến tôi.”
Vân Giai thật sự có chút tình cảm với Đỗ Vũ.
Nhưng mà một chút tình cảm đó thì đã tính là gì chứ? Rất mơ hồ! Đối với Đỗ Vũ, thậm chí Vân Giai còn chưa quan tâm anh ta đến mức chần chừ không biết có nên chấp nhận hay không. Vì thế, sau đợt đến Nông Gia Lạc, tất nhiên là vẫn còn giữ khoảng cách để Đỗ Vũ trở lại vạch xuất phát...
“Kế hoạch A của đường cong cứu nước đã hoàn toàn thất bại.” Đỗ Vũ nói bóng nói gió, muốn ám chỉ đến Tưởng Diên.
Đỗ Vũ còn nói: “Nhưng mà bây giờ vẫn chưa khởi động kế hoạch B của đường cong cứu nước, sếp Lục, anh Lục, hạnh phúc của tôi nhờ cả vào cậu đó!”
Lục Dĩ Thành nhìn Đỗ Vũ, anh không có kinh nghiệm yêu đương với ai, nhưng anh nghĩ chắc Đỗ Vũ đã hiểu lầm rồi, bèn chần chừ nói: “Không cần dồn hết hy vọng lên người khác đâu. Nếu như cô ấy muốn ở bên cậu, vậy cũng chỉ là vì cậu.”
Đỗ Vũ cũng là dân FA.
Về mặt này, anh ta chỉ biết chút chút chứ chưa hoàn toàn được khai sáng.
Có lẽ Lục Dĩ Thành thông minh hơn Đỗ Vũ một chút, anh cảm thấy việc này ấy mà vốn là chuyện của hai người, không liên quan đến Tưởng Diên, cũng không liên quan gì đến Giang Nhược Kiều và anh... Đây là chuyện giữa Đỗ Vũ và Vân Giai, có thành hay không thì cũng phải xem bọn họ, không nên lúc nào cũng nghĩ đến đường cong cứu nước gì gì đó.
Đỗ Vũ thở dài.
Tưởng Diên cũng đến tham gia sinh nhật của anh ta, hiện tại Lục Dĩ Thành không trọ ở trường, Tưởng Diên và Đỗ Vũ vẫn sống chung ký túc xá, buổi tiệc sinh nhật như thế này, Đỗ Vũ không thể bỏ qua người này. Tưởng Diên và Lục Dĩ Thành xuất hiện rất đột ngột, tất cả mọi người đều chú ý đến vết thương của bọn họ. Lục Dĩ Thành thì khỏe hơn một chút, vết thương bên môi sắp khỏi rồi, nhưng Tưởng Diên thì trông có vẻ nghiêm trọng hơn. Một người xuất hiện ở đây thì không ai chú ý tới nhưng nếu hai người cùng xuất hiện, còn đồng thời đều bị thương, vậy thì không khỏi khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Ngoài mặt thì mọi người đều bình tĩnh nhưng trong lòng đang hò hét inh ỏi: !!! Đã xảy ra chuyện gì mà quần chúng hóng hớt như chúng tôi không biết thế?
Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên không ngồi chung một chỗ.
Cũng chẳng ai bắt chuyện với ai.
Bầu không khí có chút vi diệu, tất nhiên cũng rất kích thích, có bạn nam đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, thậm chí còn quan sát hoàn cảnh xung quanh, đã tưởng tượng ra đủ loại trường hợp ở trong đầu. Nếu như Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên đánh nhau thì ngồi vị trí nào hóng hớt ngon hơn, hay ngồi xem trò hay nhưng không bị dính đạn?
Điện thoại di động của Lục Dĩ Thành để trong túi rung lên một cái, anh lấy ra mở khóa.
Điện thoại di động để dưới gầm bàn, anh cúi đầu nhìn sơ qua, là tin nhắn Wechat của Giang Nhược Kiều gửi đến.
Giang Nhược Kiều: [Nhớ nhắc ông ngoại của tôi uống thuốc đó nha~]
Trong mắt của Lục Dĩ Thành toát lên ý cười, anh cúi đầu xuống, ngón tay thon dài gõ chữ trên màn hình: [Có dán giấy note rồi, Tư Nghiên cũng sẽ nhắc nhở, đợi một lát nữa tôi sẽ gọi về. Phải rồi, quên nói nữa, hôm nay tôi ra ngoài, hôm nay là sinh nhật của Đỗ Vũ.]
Giang Nhược Kiều: [Ờ ờ.]