Bởi vì trước đó bà Lâm cũng hay bảo bà ấy đi xử lý một số chuyện, chỉ là dạo gần đây không được đúng lúc cho lắm, bà ấy đang lo sứt đầu mẻ trán vì chuyện của A Diên và Khả Tinh, vốn định dốc sức nịnh nọt Khả Tinh, nhưng mà...
Bà chủ đã nói như vậy rồi, nếu như mẹ Tưởng còn từ chối nữa thì bà ấy cũng lo rằng bà chủ sẽ nghi ngờ.
Mẹ Tưởng gật đầu: “Được.”
Nụ cười của bà Lâm càng sâu hơn: “Vậy tôi yên tâm rồi.”
Bà ta chỉ có một đứa con gái, mấy năm nay bà ta sống trong giàu sang quyền quý lâu như vậy, rất nhiều chuyện cũng thấy rõ ràng. Con gái kết hôn, một là kết thông gia với gia đình giàu có môn đăng hộ đối, đối với dân nhà giàu mà nói, đôi khi kết thông gia còn là một loại quan hệ bền vững hơn cả tình cảm, hai là ở bên cạnh người mình thật sự yêu, hạnh phúc là được rồi. Nếu lựa chọn vế sau, vậy thì bà Lâm có thể không để ý đến bối cảnh gia thế của con rể, nhưng về những phương diện khác thì bà ta có yêu cầu rất cao.
Chí ít thì cũng phải một lòng một dạ với con gái của bà ta, bối cảnh gia đình phải đơn giản một chút, như vậy thì sau khi gả con gái đi rồi, nó mới có thể sống vui vẻ cả đời.
Hiển nhiên là Tưởng Diên hoàn toàn chẳng phù hợp với hai điều kiện trên, vì vậy bà ta nhất định phải hạ quyết tâm, tự tay chặt đứt tất cả cơ hội để con gái mình và Tưởng Diên ở bên nhau.
Đuổi hai mẹ con Tưởng Diên ra khỏi nhà họ Lâm thì có đáng là gì?
Cùng là người làm mẹ, hơn nữa đã quen biết mẹ Tưởng gần ba mươi năm trời, bà ta hiểu quá rõ phải làm cách nào để đối phó người đàn bà này, phải đánh vào chỗ nào thì người này mới cảm thấy đau hơn.
...
Hôm tết trung thu, Lục Tư Nghiên tha thiết hy vọng Giang Nhược Kiều ăn lễ cùng mình.
Giang Nhược Kiều cũng không có người thân ở Bắc Kinh, cô chẳng tìm ra được lý do để từ chối cùng con trai đón ngày lễ như thế này.
Cô cũng không coi căn phòng trọ Lục Dĩ Thành thuê như nhà mình, sáng sớm hôm nay, cô đã mua trái cây với sữa tươi đến. Tập tục ở quê cô là vậy, mỗi dịp lễ đến nhà người khác ăn cơm nhất định phải mua gì đó, không thể đi tay không được.
Đúng lúc Lục Dĩ Thành muốn dẫn Lục Tư Nghiên ra ngoài mua thức ăn.
Lục Dĩ Thành vốn muốn bảo Giang Nhược Kiều ở nhà chơi với Lục Tư Nghiên, nhưng hôm nay Lục Tư Nghiên không chịu đồng ý. Có chuyện gì hấp dẫn hơn so với việc ở nhà chơi với mẹ chứ? Tất nhiên là ra ngoài dạo phố rồi!
Hai ba con đều ra ngoài chơi, Giang Nhược Kiều cũng không thể ở một mình trong căn phòng này. Nghĩ tới nghĩ lui, dù sao cô cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bèn đi theo hai anh Lục ra chợ.
Hôm nay ở chợ rất đông vui, đâu đâu cũng thấy toàn là người.
Lục Dĩ Thành không những phải chú ý Lục Tư Nghiên, không để cậu bé bị người ta đụng vào, còn phải chú ý tới tâm trạng của Giang Nhược Kiều.
Giang Nhược Kiều thật sự không quen với môi trường ầm ĩ như vậy, hơn nữa mấy thứ bán ở chợ đều rất hỗn tạp, có người bán thịt heo thịt bò, có người bán gia cầm, còn có người bán thủy hải sản, ngoài ra còn có người bán trái cây, đồ ăn vặt. Tràn ngập hơi thở của cuộc sống. Nhưng Giang Nhược Kiều lại không quen cho lắm, thậm chí không nhịn được phải nín thở...
Con người Lục Dĩ Thành rất dè sẻn với bản thân mình, nhưng hôm nay lại rộng rãi một cách bất ngờ.
Anh mua nào là xương sườn, thịt ba chỉ, còn mua cả cá quế còn đắt hơn cả cá sạo, có cả cánh gà mà Lục Tư Nghiên la hét đòi ăn.
Cuối cùng đến khu vực bán thủy hải sản.
“Ông chủ, hôm nay cua lông đồng bao nhiêu tiền một cân?” Lục Dĩ Thành hỏi.
Chuyện này khiến Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nghiên đều sợ ngây người.
Bây giờ là mùa ăn cua lông, bình thường cua lông đã không rẻ rồi, chứ đừng nói chi là mấy dịp như tết Trung thu.
Ông chủ nói: “Phải xem cậu muốn mua loại nào, có loại rẻ có loại đắt.”
Loại cua rẻ thì sẽ nhỏ hơn một chút, loại đắt tiền thì lớn hơn rất nhiều, hơn nữa còn đầy gạch cua.
Lục Dĩ Thành nói mà không chớp mắt: “Lấy ba con lớn nhất. Hai cái một đực, phiền chú chọn giùm.”
Giang Nhược Kiều: Ồ, thông suốt rồi?
Lục Tư Nghiên: Yohoo!!!
Cậu nhóc thích nhất là cua lông!
Ông chủ chọn xong rồi cân, giá cả tất nhiên là rất đắt đỏ... Thế mà Lục Dĩ Thành vẫn quét mã trả tiền mà không thèm chớp mắt lấy một lần.
Lục Tư Nghiên là con nít nên tất nhiên không biết kiếm tiền khó, đợi sau khi ra khỏi chợ, cậu nhóc còn đang nói: “Thật ra ba con không đủ ăn đâu, con một con nè, mẹ một con nè, ba một con nè.”
Lục Tư Nghiên rất thông minh, cậu nhóc lại nói tiếp: “Thật ra con ăn một con là đủ rồi, nhưng mẹ ăn một con không đủ đâu, mẹ thích ăn cua lông lắm luôn.”
Giang Nhược Kiều: “...”
Cô rất muốn nói là mẹ không phải, mẹ không có, nhưng ngặt nỗi trong tương lai thằng bé này đã làm con trai của cô trong năm năm, nhóc con đã hiểu quá rõ về sở thích ăn uống của cô rồi!
Lục Dĩ Thành nhìn Lục Tư Nghiên, nói: “Ba biết, cho nên con ăn một con.”
Con nít không nên ăn quá nhiều cua lông, một con là đủ rồi.
“Mẹ con ăn hai con.” Lục Dĩ Thành dừng lại một chút rồi nói tiếp.
Lục Tư Nghiên: “?”
Giang Nhược Kiều cũng nhìn về phía anh.
Vẻ mặt của Lục Dĩ Thành rất bình tĩnh, cũng rất nghiêm túc: “Ba không thích ăn cái này. Ba không ăn.”
...
Tết Trung thu là thời gian đoàn viên.
Sau khi về đến nhà, Lục Dĩ Thành rửa tay rồi bắt đầu chuẩn bị nấu cơm. Đồ ăn phong phú cũng đồng nghĩa với việc phải tốn nhiều thời gian để nấu nương hơn. Giang Nhược Kiều có tự giác của người làm khách, cô cố tình rảo một vòng vào bếp, hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Lục Dĩ Thành nhìn căn bếp chật hẹp này.
Hai người đứng trong bếp, xoay người cũng hơi khó khăn, anh định nói “Không cần”, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đó của Giang Nhược Kiều thì đành nuốt câu nói kia trở vào, sau đó nhìn một vòng kệ bếp...
Thịt thà chắc chắn không thể giao cho cô rồi.
Bất kể là xương sườn hay thịt ba chỉ, hoặc là cánh gà, khoan nói đến chuyện xử lý rất phiền phức, trên tay còn dính dầu mỡ. Chắc chắn là cô không thích.
Cua lông... Cái này thì lại càng không được, càng cua lông rất bén, kẹp trúng tay sẽ bị chảy máu, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô chắc sẽ sợ mấy loại động vật dưới nước này.
Như vậy thì chỉ còn lại đồ chay thôi.
Ớt xanh ớt đỏ? Không được, nếu như hạt ớt ở bên trong dính vào tay thì sẽ có cảm giác bỏng rát.
Cuối cùng Lục Dĩ Thành lấy khoai tây và cà rốt, còn có một con dao bào đưa cho cô.
“Giúp tôi gọt vỏ khoai tây với cà rốt đi.” Lục Dĩ Thành nói: “Nhà bếp hơi nóng, có thể vào phòng khách ngồi gọt vỏ, có thùng rác ở đó.”
Giang Nhược Kiều: “Chỉ vậy thôi?”
Lục Dĩ Thành gật đầu: “Chỉ vậy thôi.
“Vậy được thôi.” Giang Nhược Kiều muốn cầm lấy khoai tây.
Lục Dĩ Thành thoáng thấy bùn đất trên vỏ khoai tây, bèn rụt tay về.
Giang Nhược Kiều cầm hụt: “?”
Lục Dĩ Thành nói: “Bên trên còn đất, tôi rửa sơ qua đã.” Anh mở vòi nước, chà khoai tây hết lần này đến lần khác, mãi đến khi bên trên không còn một chút bùn đất mới đưa cho cô.
Lục Dĩ Thành bận rộn dưới bếp.
Giang Nhược Kiều thì ngồi trong phòng khách gọt vỏ cà rốt với khoai tây, chỉ có thằng nhóc Lục Tư Nghiên nằm trên xô pha xem Những chú chó cứu hộ giống như cậu chủ nhỏ.
Nhưng bầu không khí rất hòa thuận, thỉnh thoảng Lục Dĩ Thành lại đi ra xem thử một chút, đây là thói quen của anh. Lúc Giang Nhược Kiều không có ở đây, anh cũng sẽ làm như vậy, mặc kệ làm cái gì, thỉnh thoảng đều sẽ đi ra ngoài xem thử Lục Tư Nghiên đang làm gì.
Giang Nhược Kiều ngồi ở một bên ghế sô pha, thỉnh thoảng ngẩng mặt lên xem tivi, hỏi cậu nhóc con chó nào là Chase, Lục Tư Nghiên sẽ miêu tả sinh động như thật.
Trong mắt Lục Dĩ Thành toát lên một sự dịu dàng mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra được.
Hôm nay có tiệc lớn, mãi đến mười hai giờ rưỡi mới bắt đầu ăn cơm.
Có khoai tây hầm xương sườn, có canh cà rốt, bắp hầm với xương sườn, còn có cá quế hấp, thịt ba chỉ rán, cánh gà và cua lông hấp mà Tư Nghiên muốn ăn.
Giang Nhược Kiều chống cằm: “Lạ nhỉ, thế mà lại không có món chay.”
Lục Tư Nghiên cũng cảm thấy rất lạ: “Đúng vậy, không những không có đồ chay, mà còn không có rau nữa.”
Lục Dĩ Thành bất đắc dĩ bóc cua giúp Lục Tư Nghiên: “Hôm nay nhường hai người một ngày thôi.”
Giang Nhược Kiều rất thích ăn cua lông. Cả bữa cơm, cơ bản là Lục Dĩ Thành rất ít nói chuyện, đều là Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nghiên nói, cũng xem như vui vẻ, là một ngày lễ Trung thu vô cùng rộn ràng và đầm ấm.
Buổi tối, Lục Dĩ Thành tính toán lại chi tiêu theo thói quen.
Hôm nay... Tất nhiên là vượt mức quy định một cách nghiêm trọng.
Sau khi ghi chép xong, anh lật lại xem khoản chi vào tết Trung thu năm ngoái. Trung thu năm ngoái chỉ có một mình anh, anh cũng không mua đồ đạc gì, lại bận làm mấy bài luận văn, chỉ mua một vắt mì sợi, thêm cải thìa với trứng gà.
Nếu so sánh tết Trung thu năm nay với tết Trung thu năm ngoái thì khác biệt quá lớn.
Nhìn vào khoản thu chi là biết rồi.
Nhưng mà...
Lục Dĩ Thành buộc phải thừa nhận, mặc dù tết Trung như thế này có mệt, nhưng lại vui vẻ hơn rất nhiều so với tết Trung thu năm ngoái.