Lọc Truyện

Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"

Chiếc xe ngừng trước cửa chính nhà họ Hàn, Cố Đình Lập nhìn quanh bãi đậu xe. Rất tốt, nên tới thì đều đã tới cả rồi.

Trong bãi đỗ xe có hai ba chiếc xe, một trong số chúng là chiếc xe thể thao màu vàng hết sức diêm dúa, cạnh đó là hai chiếc xe màu đen sang trọng. Hàn Lệ, Hàn Đình, Chu Hà Quang, Châu Cẩn Văn,...

Xem ra hôm nay là ngày tốt lành của nhà họ Hàn nhỉ?

Bước qua cửa chính, vừa vào đến phòng khách, đã nghe chất giọng the thé của Hàn Lệ:

- Con không đồng ý, nếu như bố đã phân chia tài sản theo di chúc thì ít nhất số cổ phần của vợ chồng con cũng phải hơn đứa con hoang kia chứ? Con mới là con ruột của bố. Còn Hàn Lập? Từ lúc anh ta quyết tâm rứt áo ra đi thì đã chẳng còn liên quan gì đến cái nhà này nữa rồi. Tới nỗi đứa con hoang lẳng lơ ấy, năm xưa bố mềm lòng mang nó về chăm sóc, kết quả dưỡng hổ gây họa, để nó gây chuyện đồi bại luân thường kia...

Giơ tay ngăn lại tiếng chào của người làm, Cố Đình Lập lẳng lặng đứng nhìn buổi tụ họp của đại gia đình nhà vợ cũ.

- Câm miệng!

Tiếng ông Hàn Thạch và bà Chu Xuân Mai cùng lúc vang lên. Hàn Lệ có chút ngỡ ngàng, biết mình đã gây chuyện, thế là ngậm miệng nhìn về phía mẹ mình cầu cứu.

Bà Chu Xuân Mai mất tự nhiên quay mặt đi, tránh né ánh nhìn của ông Hàn Thạch và con gái rượu của mình.

Giọng ông Hàn Thạch lạnh lùng.

- Dầu gì nó cũng là cháu nội của ta, trên người nó chảy dòng máu của nhà họ Hàn, con mở miệng một tiếng con hoang, hai tiếng lẳng lơ đồi bại. Con đặt thể diện nhà họ Hàn, thể diện của ta ở chỗ nào?

Nói xong ông quay sang nhìn bà Chu Xuân Mai:

- Vì sao Hàn Lệ lại biết sự việc kia? Bà quên tôi đã nói những gì, hay tôi già rồi nên bà xem lời nói của tôi là vô giá trị?

Mặt bà Chu Xuân Mai tái nhợt không còn chút máu. Ở bên ông Hàn Thạch bao nhiêu năm, bà ta hiểu rõ tính tình chuyên quyền và tàn nhẫn của ông. Bất cứ điều gì, bất cứ ai vi phạm nguyên tắc ông ta đặt ra đều phải trả giá đắt. Chỉ cần ông còn sống một ngày cũng sẽ khiến bà không còn đường sống.

Bà ta vội quỳ xuống níu lấy tay ông:

- Ông à, tha cho tôi lần này. Tôi, tôi chỉ là sợ Hàn Lệ và Hàn Thiết không biết chuyện sẽ rơi vào hoàn cảnh khó xử giống như Hà Quang nên mới cho tụi nó biết. Đều là người trong nhà, tôi đã dặn dò cẩn thận không ai được nói ra ngoài. Tôi xin ông, bỏ qua cho tôi lần này.

Nước mắt chảy giàn giụa trên khuôn mặt đã nhăn nheo dù được chăm sóc kỹ lưỡng của bà ta, vẻ quý phái trau chuốt bao nhiêu năm cũng không còn nữa, muốn hèn mọn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Nếu là bốn mươi năm trước, lấy sắc vóc và dáng vẻ yếu đuối như hoa lê dưới mưa này, bà Chu Xuân Mai có thể câu ông Hàn đến mất hồn mất vía, sẵn sàng làm ra chuyện vụng trộm tư tình đến mức sinh ra Hàn Lệ.

Nhưng hồng nhan về già cũng đã suy tàn, nhìn khuôn mặt nhăn nheo tràn đầy nước mắt của vợ, ông Hàn chỉ càng cảm thấy chán chường ghét bỏ.

Đẩy bà ta ra một bên, ông nhìn về phía những người còn lại.

- Còn ai biết việc này nữa?

Hàn Đình run rẩy cả người. Ánh mắt ông nội như dao sắc quét đến, cô ta co rúm người lại nép vào một bên người của Hàn Thiết. Hàn Thiết muốn che chở con gái, đang mở miệng định nói thay cô ta, nhưng bản tính mềm yếu tư lợi khiến ông ta nhận ra rằng nếu làm thế sẽ chọc giận ông già gây bất lợi cho bản thân. Thế là động tác che chở con gái ruột của ông ta ngừng giữa chừng, còn xoay người sang hướng khác.

Hàn Đình mất đi chỗ chở che của cha ruột, một mình đối mặt với đôi mắt âm lạnh của ông nội, cô trợn mắt không thể tin nhìn cha mình, không dám thốt một lời.

- Cả con cũng biết nữa sao, Hàn Đình? Ai nói cho con biết?

Ông Hàn lạnh lẽo gằn giọng.

Hàn Đình run rẩy, có chút cà lăm nhìn sang bà nội, bà Chu Xuân Mai giương mắt trừng cô ta, cô ta cắn răng trả lời :

- Không, không ai nói. Là, là con nghe, nghe bà nội nói chuyện với cô hai, nên, nên con biết.

Bà Chu Xuân Mai âm thầm thở ra, ánh mắt nhìn cô ta dịu lại. Ông Hàn dựa lưng vào ghế, vẻ mặt âm trầm

Chu Hà Quang nãy giờ vẫn ngồi im một góc quan sát, bây giờ mới từ từ lên tiếng.

- Anh rể à, thôi bỏ đi. Chuyện qua nhiều năm như vậy rồi, bây giờ nhắc lại cũng không hay lắm. Chị cả chỉ là lo lắng cho người trong nhà mới đem chuyện này nói ra mà thôi. Dầu sao cũng chỉ người trong nhà mới biết. Bây giờ làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của con bé và chồng nó, nhất là gây tổn hại đến sự hợp tác giữa hai nhà.

Nhìn xem, người có suy nghĩ có kiến thức nói ra điều gì cũng thuận tai ông Hàn. Vẻ mặt ông dịu lại, rồi bỗng dưng thay đổi.

- Cậu nói xem, cháu gái tôi thua kém người đàn bà kia chỗ nào, sao Cố Đình Lập nó có thể bỉ mặt con bé và nhà này như thế? Đến đứa bé cũng không giữ được. Còn may là trước giờ chưa công bố kết hôn, nếu không thanh danh nhà này quét rác, tôi còn biết giấu mặt vào đâu?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!