Lọc Truyện

Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Anh chỉ mỉm cười đáp lại: “Vậy nếu tôi nói cổ phần của ông đã mất hết rồi thì sao?”

Anh thầm tính thời gian, chắc mẩm bây giờ Trần Đại Phú đã xử lý xong chuyện cổ phần rồi.

Nhưng ông ta lại phá lên cười: “Ha ha ha! Một nhà họ Lâm bé tí cũng dám mơ tưởng đến cổ phần của tao hả? Thế mày có biết cổ phần của tao đứng trên danh nghĩa của ai không?”

Mấy người cô gái tóc xanh không ngừng cười giễu cợt.

Đúng là bọn họ đã được mở rộng tầm mắt. Không ngờ Trương Minh Vũ lại là ông chủ của khách sạn Hồng Thái.

Nhưng cũng chẳng có ích gì. Dù anh có là ông chủ thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng hay là ông chủ cũ mà thôi!

Nghĩ tới đây, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ châm chọc.

Trương Minh Vũ cũng không hề luống cuống. Anh chậm rãi lấy điện thoại, ung dung gọi tới một số.

Điện thoại nhanh chóng được nối máy…

Trịnh Quốc Nguyên nhíu mày, không đoán được Trương Minh Vũ còn muốn làm gì nữa.

Anh vẫn bình tĩnh cười nói: “Chủ tịch Trần, ông giải quyết cổ phần của Trịnh Quốc Nguyên tới đâu rồi? Đã chuyển nhượng sang cho tôi chưa?”

Nghe xong, da đầu Trịnh Quốc Nguyên lập tức căng cứng lại.

Không một ai để ý tới, Long Tam vốn đứng sau lưng Trương Minh Vũ đã biến mất tự bao giờ.

Giọng nói cung kính của Trần Đại Phú vang lên trong điện thoại: “Thưa cậu Minh Vũ, tôi vừa giải quyết xong, đang định gọi điện báo cho cậu một tiếng đây”.

“Trịnh Quốc Nguyên quá ranh ma, dám chuyển quyền sở hữu cổ phần sang danh nghĩa của bồ của ông ta, khá là khó tìm”.

Anh cười đáp: “Được, mua được là tốt rồi. Chủ tịch Trần vất vả quá”.

Trịnh Quốc nguyên lại nhếch môi cười lạnh: “Trương Minh Vũ, mày không biết động não trước khi diễn kịch à? Loại như mày cũng xứng gọi điện thoại cho chủ tịch Trần chắc?”

Anh không hề hoảng loạn, chỉ ung dung ấn mở loa ngoài: “Chủ tịch Trần, Trịnh Quốc Nguyên đang đứng ngay trước mặt tôi. Hình như ông ta không tin chuyện này thì phải”.

Trần Đại Phú trầm giọng nói: “Trịnh Quốc Nguyên, ông không tôn trọng cậu Minh Vũ à?”

Một câu nói đe doạ ngắn gọn lại khiến cả người ông ta cứng đờ!

Thật sự là Trần Đại Phú sao?

Ông ta trợn tròn mắt, ánh mắt kinh hãi không thể tưởng tượng nổi.

Đám người vây quanh đều cảm thấy mơ hồ, không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

“Tôi đang hỏi ông đấy!”, Trần Đại Phú lại lạnh giọng cất lời.

Trịnh Quốc Nguyên chết sững, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Một lúc lâu sao, ông ra mới run rẩy giơ tay đón lấy điện thoại, gian nan nói: “Chủ… chủ tịch Trần, tôi… tôi đây”.

Lúc này, tất cả mọi người đều bị doạ sợ hít một hơi khí lạnh!

Bọn họ không ngờ Trương Minh Vũ… thực sự quen biết một người có địa vị cao như vậy! Đến cả Trịnh Quốc Nguyên cũng phải khúm núm như thế!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!