Hoàng Diệc liền đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh; rất muốn tận mắt thấy Sở Phong bị dằn mặt, Hứa Thành cũng hì hì theo sau.
Biết hai người này định đi dan mặt Sở Phong, Lạc Thi Vũ do dự mấy lần rồi cũng đi theo.
Trong nhà vệ sinh, Sở Phong vừa giải quyết xong bước ra thì Hoàng Diệc đang chặn ở cửa nói: "Anh bạn, đụng ai không đụng, lại đi chọc Hứa thiếu gia."
"Hứa thiếu gia đã nhờ tôi, đanh thất lễ với anh vậy."
Sở Phong luớt anh mắt qua Hoang Diệc, nhìn về phía Hua Thành đang đứng sau, nói: "Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ."
"Cho cơ hội mà không biết quý, lát nữa đừng có xin tha!"
Sinh ra đã là cậu ấm nhà giàu, gần ba mươi năm cuộc đời đây là lần đầu bị mỉa mai thế này, Hứa Thành trợn mắt giận dữ: "Thằng nhóc, giờ tao không đôi co với mày. Hy vọng lát nữa mày còn vênh váo được như thế."
"Hoàng thiếu gia, trông cậy vào cậu đấy!"
Xắn tay áo xong, Hoàng Diệc lập tức tiến về phía Sở Phong, khí thế hừng hực.
Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, thần sắc thản nhiên.
Vù ...
Còn cách chừng ba mét, Hoàng Diệc bất thần tung quyền.
Cú đấm uy lực lớn, xé gió lao thẳng vào ngực Sở Phong.
Chuyện nói thì lâu, nhưng xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Bụp ..
Tiếng nặng nề vang dội, các vách ngăn xung quanh ong ong.
Gì cơ?
Nụ cười trên mặt Hoàng Diệc lập tức đông cứng, mắt trợn to không kìm được.
Trước khi ra đòn, hắn cho rằng một cú này đủ đánh Sở Phong thành phế.
Thế mà thực tế, một quyền của hắn còn chẳng khiến đối phương lùi nổi nửa bước.
Hắn mạnh hơn mình một bậc.
Chỉ trong tích tắc, Hoàng Diệc đã hiểu vì sao nhà họ Tần và nhà họ Triệu lại ủng hộ chàng trai trước mặt.
"Đại ca, tôi sai rồi, toi that sự biết sai rồi!"
Hoàng Diệc "phịch" một tiếng, không hề do dự quỳ sup xuống nhận lỗi.
Hả?
Hứa Thành đã chuẩn bị sẵn để xem kịch vui, giờ thì đần mặt ra.
Trợ thủ mình mời tới, vừa tung một cú đấm đã tự quỳ xuống xin tha, hắn thật không hiểu là trò gì.
"Hoàng thiếu gia, anh làm gì vậy?"
Không hiểu đầu đuôi, Hứa Thành buột miệng hỏi.
"Đại ca, tất cả là do hắn nhờ tôi, tôi nào có ý gì với anh!"
Hoàng Diệc chỉ chăm chăm giải thích cho mình, hoàn toàn phớt lờ Hứa Thành vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng.
"Không sao, nói chuyện được mà!'
Sở Phong cười hề hề, khiến dây thần kinh căng như dây đàn của Hoàng Diệc chùng xuống. Hắn lồm cồm đứng dậy, tưởng đã được tha, vừa định mở miệng thì chưa kịp phản ứng đã thấy thân mình mất kiểm soát bay vọt lên.
Bụp ..
Hoàng Diệc đập sầm vào tường, sức mạnh khủng khiếp làm bức tường nứt toác.
"Chay!"
Thấy trợ thủ vừa chạm mặt đã bị hạ, Hứa Thành không do dự xoay người bỏ chạy ngay.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!