Lọc Truyện

Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

Lâm Gia Chương bị lời nói của người đàn ông không biết nhảy từ chỗ nào ra này làm cho choáng váng: 100 lá...... Người này có phải là không có chỗ tiêu tiền có đúng không?

Không có thì có thể cho hắn mà, hắn rất thiếu tiền nha, trừ tiền tiêu vặt mỗi tháng ra thì một đồng ba hắn cũng không chịu cho.

Sau khi Phong Lâm nói muốn mua 100 lá bùa, ngay cả Lâm nhị thiếu rất bình tĩnh trước mọi chuyện cũng ngây người tại chỗ, giương mắt nhìn Phong Lâm nhiều thêm mấy cái nhưng không nói gì.

Quý Phong bất đắc dĩ nhìn Phong Lâm: Bây giờ cậu tin chắc Phong tổng thật sự muốn cho cậu tiền.

Cậu nhớ tới lúc trước bí thư Hách cứ mãi thuyết phục cậu đến Phong thị xem phong thuỷ, nói không chừng chỉ đơn giản là tìm cớ để cho cậu tiền.

Chẳng lẽ là bởi vì cậu đã cứu miu miu nên Phong tổng muốn đền đáp cậu, lại sợ đưa tiền trực tiếp làm Quý Phong cảm thấy không tôn trọng cậu ư? Cho nên thay đổi một phương thức khác sao?

Chỉ là...... Phong tổng à, phương thức đền đáp của anh cũng đơn giản thô bạo quá đi.

Một lá 10 vạn, một trăm lá là 10 triệu.

Trước tiên chưa nói không có một ai bỏ 10 triệu mua nhiều... thứ giải trí như thế, theo một hướng khác mà nói, Phong tổng mua nhiều bùa như vậy đã từng nghĩ là dùng cả đời cũng không hết nổi hay không?

Quý Phong đau đầu, định giả vờ không quen biết Phong Lâm, cậu được người Lâm gia mời đến nhưng có người lại muốn đuổi cậu đi, nói không chừng sau lưng còn có thủ đoạn khác, cho nên trước khi chưa tra ra được gì, cậu không định để Phong tổng liên lụy vào.

Sau khi Quý Phong nghĩ thông suốt, mặt không cảm xúc nhìn Phong Lâm một cái: "100 lá ư? Sợ là vị tiên sinh này dùng không hết nhiều bùa như vậy đâu."

Phong Lâm vừa nghe Quý Phong gọi tiên sinh đã hiểu cậu muốn giả vờ làm người xa lạ, nghĩ đến máy nghe trộm trong phòng, Phong Lâm không vạch trần: "Gần đây công ty gặp phải chút chuyện, muốn mua một ít làm phúc lợi cho nhân viên."

Quý Phong: "......"

Lâm Gia Chương: "............" Hắn khó có thể tin nổi nhìn người giàu có không biết tên này, nhưng người có thể ở trong khu nhà nhỏ bên này, một là thân thích của Lâm gia, hai là khách quý Lâm gia mời đến, hoặc là đối tác làm ăn.

Những năm gần đây Lâm gia tới tới lui lui nhiều người như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên hắn gặp một người mua 10 vạn một lá bùa làm phúc lợi cho nhân viên, hắn thậm chí còn có thể dự đoán được vẻ mặt các nhân viên run rẩy khóe miệng, không thể tưởng tượng nổi.

Hắn gần như có thể hét lên thay những nhân viên đó rằng: Không, sếp ơi, anh thật sự không cần làm như vậy đâu, chúng tôi muốn 10 vạn tiền mặt hơn!

10 vạn không thơm hay sao?

Quý Phong bất đắc dĩ nhìn Phong Lâm một cái: "Vị tiên sinh này phải thất vọng rồi, tôi không có một trăm lá bùa."

Phong Lâm sợ Quý Phong lo hắn tốn kém nên lúc này mới không muốn bán cho hắn: "Là do giá thấp sao?"

Lâm Gia Chương & Lâm nhị thiếu: Sống lâu mới biết, lần đầu tiên nhìn thấy người chủ động đưa tiền cho người ta, người khác thì mặc cả, hắn thì chủ động nâng giá, có chắc là không phải vị này nhìn trúng gương mặt không thể bắt bẻ của Quý tiên sinh không?

Quý Phong trầm mặc thật lâu mới thở dài một tiếng: "100 lá, vẽ xong đau tay." Cậu nhớ tới nỗi sợ hãi lúc ở cổ đại bị sư phụ yêu cầu luyện chữ.

Tầm mắt Phong Lâm dừng trên ngón tay thon dài của Quý Phong, lập tức sửa lời: "Vậy thôi."

Đưa tiền vẫn có thể tìm lý do khác, nếu mà làm người ta mệt nhọc, vậy thì không tốt.

Lâm Gia Chương hoài nghi người đàn ông này là kẻ lừa đảo Quý tiên sinh tìm tới, cố ý lôi kéo bọn họ mua bùa, nhưng nhìn khí độ âu phục trên thân người này và đồng hồ đeo trên tay, nút tay áo, kẹp cà vạt, toàn thân không có thứ nào giá dưới 10 triệu.

Nếu Quý tiên sinh thật sự có thể mời được người ủy thác xịn như vậy, cậu ta hà tất phải vì chút tiền lão gia tử cho mà chạy một chuyến như vậy?

Chẳng lẽ...... người này thật sự là một đại sư ư?

Lâm Gia Chương tính tiền tiêu vặt tháng này của mình, tuy 10 vạn không nhiều lắm nhưng như vậy cũng đã đủ cho hắn đi ra ngoài chơi một lần.

"Thôi thì tôi cũng mua một lá đi." Lâm Gia Chương ngẫm lại, cảm thấy 10 vạn thì 10 vạn, xem như cho Quý tiên sinh mặt mũi, nhỡ đâu ngày nào đó dùng đến thì sao.

Quý Phong gật đầu không bất cứ gánh nặng tâm lý nào, móc từ trong ngực ra mấy lá bùa bình an gấp thành hình tam giác: "10 vạn một lá, mua ba lá tặng một lá."

Lâm Gia Chương: "............" Bốn lá, hắn một lá, anh trai hắn một lá, cha mẹ hắn hai lá.

Có lợi không chiếm, không xứng làm một thành viên trong thế gia thương nhân.

Tay Lâm Gia Chương định chuyển khoản khẽ dừng lại, lập tức đổi thành 30 vạn: "Vậy thì mua ba lá, nhớ phải tặng một lá đó."

Thái độ của Quý Phong rất tốt: "Đương nhiên phải đưa, chúng ta thêm WeChat đi? Về sau nếu có bùa nào khác, có ưu đãi tôi sẽ thông báo cho Thất thiếu đầu tiên." Quý Phong đã tin Thất thiếu này có 7 phần không phải là người đứng sau màn.

Nếu đã không phải thì hắn là khách hàng tiềm năng, lại còn dễ lừa...... à không dễ dụ, chắc chắn là phải giữ lại.

Lâm Gia Chương ngẫm lại, hắn càng muốn có bùa tăng vận khí, thôi kệ đi, thêm bạn tốt trước đã.

Lâm nhị thiếu im lặng nhìn toàn bộ quá trình: "............".

Phong Lâm nhìn hai người thêm WeChat lẫn nhau, tuy nhìn Lâm Gia Chương không vừa mắt nhưng hắn cũng không muốn ngăn căn Quý Phong kiếm tiền, làm ăn có nhỏ thì cũng là làm ăn.

Chỉ là hắn yên lặng đếm trong tay Quý Phong còn dư lại ba lá bùa, nếu 100 lá thấy mệt nhưng những lá bùa này đều đã vẽ xong, vậy muốn mua hẳn là không thành vấn đề.

Chờ hai người cất điện thoại đi, Phong Lâm mở miệng: "Tôi cũng mua ba lá."

Quý Phong nhìn hắn một cái: "Không đủ mua ba tặng một."

Phong Lâm: "Vậy thì không cần tặng."

Lâm Gia Chương tức khắc vui vẻ: May là hắn mua sớm!

Khóe mắt Quý Phong thoáng nhìn Lâm Gia Chương mừng rỡ miệng cười sắp ngoác đến mang tai, cậu yên lặng đưa ba lá bùa qua, sau đó lại móc từ trong ngực ra một lá bùa lúc trước vốn định đưa cho Phong Lâm, là bùa bình an đã bỏ thêm tu vi linh lực của cậu vào: "Cũng không thể để tiên sinh bị thiệt được, chỗ tôi có lá bùa lợi hại hơn vốn định tặng cho người ta, giờ làm quà tặng kèm đưa cho anh trước."

Lâm Gia Chương cười không nổi: "............".

Lâm Gia Chương mở miệng muốn nói, chợt có xe lái tới đây, cửa xe mở ra, một người đàn ông thành thục ổn trọng bước xuống, âu phục phẳng phiu, tóc tai vuốt hết ra sau, ngũ quan tuấn lãng, khóe miệng mang theo nụ cười ôn hòa, hắn nhìn quanh một vòng, thấy mấy người họ thì kinh ngạc nhíu mày đi tới.

Người đàn ông dần đi tới, Lâm Gia Chương vốn đang rất sinh động tức khắc như chim cút trốn ra sau Lâm nhị thiếu, người đi đến gần hắn mới nhỏ giọng mở miệng: "Đại, đại ca."

Quý Phong nhìn đối phương, xem ra người này hẳn là đời cháu lớn nhất của Lâm gia, cũng là người duy nhất không dựa vào Lâm gia mà tự mình dốc sức thành lập công ty ở bên ngoài, Đại công tử Lâm Gia Vân.

Lâm nhị thiếu nhìn thấy Lâm đại ca thì khuôn mặt lạnh nhạt mới mang theo chút ý cười: "Đại ca."

Lâm đại ca đi qua, vỗ vỗ vai hắn, phủi đi vài mảnh lá trên vai hắn, gật đầu với Lâm thất thiếu, lúc này mới nhìn về phía Phong Lâm: "Phong tổng, đây là hai đứa em trai không nên thân của tôi, đây là Quý đại sư lão gia tử mời đến, xem ra mọi người quen biết nhau, cũng không cần tôi giới thiệu nữa."

Phong Lâm gật đầu với Lâm đại ca: "Trùng hợp gặp được."

Đáy mắt Lâm đại ca mang theo ý cười: "Nếu đã gặp vậy thì cùng đến chủ trạch ăn một bữa cơm đi, đúng lúc tôi dẫn cậu đi gặp lão gia tử."

Phong Lâm nhìn về phía Quý Phong: "Quý tiên sinh muốn đi không?"

Lâm đại ca bất ngờ nhìn sang, lại không nói gì.

Quý Phong gật đầu: "Đúng lúc tôi cũng có việc muốn hỏi Lâm lão tiên sinh."

Nếu hai người đồng ý, Lâm đại ca cúi đầu hỏi Lâm nhị thiếu, trong ánh mắt người sau lộ ra sự do dự, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Lâm Gia Chương lại không muốn đi, tuy hắn rất muốn thể hiện trước mặt lão gia tử, nhưng gặp phải Đại ca thì không dám nữa, xua tay nói mình mới mua bùa bình an, muốn nhanh chóng đưa cho mấy người Lục ca.

Lâm đại ca và cậu em họ này cảm tình bình thường, hắn cũng không cưỡng cầu.

Lâm thất thiếu cũng không cảm thấy gì, dù sao thì Đại ca và Nhị ca là anh em ruột, tình cảm chắc chắn tốt hơn so với bọn hắn, hơn nữa chân nhị ca không tốt, cả đời này cũng không đứng lên nổi, Đại ca cảm thấy Nhị ca thiệt thòi nên đối tốt với Nhị ca, bọn họ cũng không ghen ghét gì cả.

Lâm Gia Chương không đi, một nhóm bốn người định đến chủ trạch, Lâm đại ca đẩy Lâm nhị thiếu tới trước xe ô tô.

Xe lăn đã được cải tạo, có một cái thang nghiêng hạ xuống, vừa vặn có thể đẩy mạnh đi.

Quý Phong và Phong Lâm nói bọn họ ngồi xe sau, bảo hai người họ cứ đi trước, bọn họ ngồi chiếc xe sau đến.

Lâm đại ca nhìn xe lăn chiếm hết ghế sau, cũng không cưỡng cầu nữa, nhanh chóng bảo tài xế đến chủ trạch trước.

Tới chủ trạch rồi vẫn không có ai giống lần trước, nhưng lần này Lâm lão gia tử đã tỉnh, bọn họ đến gặp Lâm lão gia tử trước, Lâm nhị thiếu cũng đã vài ngày chưa gặp lão gia tử, đẩy xe lăn đến phía trước, nắm lấy tay Lâm lão gia tử.

Lâm lão gia tử cũng rất thích đứa cháu trai này, có điều hắn số khổ, ông vỗ vỗ mu bàn tay hắn.

Khi ngẩng đầu thấy Quý Phong gần đó, ông bảo bọn họ về phòng khách trước, để lại một mình Quý Phong ở đây.

Quý Phong nhìn Lâm lão gia tử, lần này cậu tới là muốn nói chuyện mình muốn đi nơi khác một câu, Lâm lão gia tử là khách hàng, cậu muốn rời khỏi thành phố S đương nhiên là phải nói trước một tiếng với Lâm lão gia tử.

"Cháu muốn đến thành phố Z sao?" Lâm lão gia tử rất kinh ngạc, sau đó đôi mắt hỗn độn sáng lên: "Là...... Có tin tức gì sao?"

Quý Phong nói: "Không có, chỉ là cháu tính ra đến thành phố Z có cơ duyên nhất định có thể tra ra được gì đó."

Lâm lão gia tử vừa nghe vậy đương nhiên sẽ không ngăn cản: "Cháu cứ việc đi, có cần phái người đi cùng cháu không?"

Quý Phong lắc đầu: "Không cần, có lẽ chỉ uổng công một lần thôi."

Lâm lão gia tử ngẫm lại cũng đánh mất suy nghĩ này.

Quý Phong lại là tiếp tục nói: "Lâm lão tiên sinh, nếu lần này đã nhận ủy thác vậy thì cũng phải dốc hết toàn lực, cho nên cháu hy vọng có thể lấy được một vật cũ của Lâm nữ sĩ trước khi mất tích để tính, tốt nhất là thứ bình thường bà ấy thường dùng nhất. Lâm lão tiên sinh yên tâm, cháu sẽ mang đồ về nguyên vẹn, sẽ không làm hỏng đâu. Còn nữa, cháu thấy cuộc đời Thịnh Chiêu không viết vị trí mộ phần của cha mẹ nuôi ông ấy, cháu đi trước, muốn đến mộ phần một chuyến."

Quý Phong nói hai yêu cầu này xong, Lâm lão gia tử sửng sốt, mày nhíu chặt lại.

Có vẻ như ông đang suy nghĩ.

Bởi vì đã qua rất nhiều năm, tuy căn phòng năm đó của Lâm nữ sĩ vẫn còn được giữ lại, nhưng đồ thường dùng bên trong lại không nhiều lắm.

Lúc trước Lâm lão gia tử bị Lâm nữ sĩ chọc tức, ông dứt khoát cho người vứt hết đồ đạc của bà ấy đi, sau đó lại hối hận muốn tìm về, nhưng khi đó đồ đạc chuyển đến phòng chứa đồ bị bảo mẫu làm lộn xộn, rất nhiều đồ đạc đều bị mất.

Đây cũng là nỗi đau trong lòng Lâm lão gia tử, ông hối hận vì mình xúc động, nhưng đã qua hơn 30 năm, đã sớm chết lặng, ông rũ mắt, che khuất hối hận dưới đáy mắt, tuy không nỡ nhưng ông đã sống không còn lâu nữa, Tư Mã làm ngựa sống y (?).

Mà bên kia trong phòng khách chủ trạch, Phong Lâm, Lâm đại ca và Lâm nhị thiếu đang ngồi.

Lâm đại ca thấy tầm mắt Phong Lâm vẫn luôn dừng ở hướng phòng Lâm lão gia tử, nhịn không được rót cho hắn một tách trà: "Sao tôi cảm thấy Phong tổng theo tới là *ý của Tuý Ông không phải ở rượu?"

(*Có dụng ý khác)

Phong Lâm hoàn hồn khẽ hắng giọng một tiếng, nhưng hắn đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác: "Lâm tổng nói đùa rồi."

Lâm đại ca lại cười, trong ánh mắt mang theo ý nghiên cứu.

Phong Lâm dứt khoát hỏi thẳng: "Vị Quý tiên sinh này Lâm tổng có biết rõ không? Cậu ấy đang độc thân sao?"

Lần này đến phiên Lâm đại ca kinh ngạc, hắn ngẩng đầu: "Phong tổng, cậu đang......"

Phong Lâm đã nghĩ kỹ nên tiếp cận Quý Phong như thế nào mà không khiến người khác cảm thấy bọn họ vốn quen biết nhau, hơn nữa hắn cũng mang theo một ít tư tâm làm giả thành thật: "Độc thân sao? Nếu độc thân, tôi muốn theo đuổi cậu ấy xem."

Lâm đại ca và Lâm nhị thiếu ở bên cạnh mãi không nói gì đều bất ngờ ngẩng đầu nhìn sang.

Lâm đại ca càng thấy kỳ lạ: "Tôi không nhớ rõ lúc cậu vào đại học...... có cảm thấy hứng thú với nam sinh." Mặc dù đối phương vào học khi hắn đã sắp tốt nghiệp, nhưng ở bên ngoài có tiếng rất cao lãnh với người khác, cũng chưa từng nghe nói hắn hẹn hò với cô gái nào, chẳng lẽ...... Đây mới là nguyên nhân chủ yếu?

Khóe miệng Phong Lâm giương lên: "Trước kia tôi cũng không biết, nhưng sau này đã biết. Cậu ấy rất phù hợp với tiêu chuẩn tìm người yêu của tôi."

Lâm đại ca lắc đầu, lại không nhịn cười: "Được rồi, cậu cũng đừng giải thích nữa, tôi đã hiểu rồi được chưa? Cậu ấy độc thân, mới học năm nhất, cha mẹ đều mất, nếu cậu muốn theo đuổi, tôi tạo cho cậu một cơ hội nhé? Mà nói cũng thật trùng hợp, các cậu đều ở thành phố C, với thân phận của cậu, muốn theo đuổi được ai đều là chuyện dễ như trở bàn tay."

Phong Lâm chỉ cười, rũ mắt, ánh mắt lại lạnh xuống: "Độc thân thì tốt, theo đuổi người ta vẫn nên tự mình tán vào tay mới càng có cảm giác thành tựu."

Lâm đại ca không nói gì nữa, chỉ là không biết nghĩ cái gì, lại không nhịn được cười ra tiếng.

Quý Phong lấy được một quyển sách tiếng Nga từ phòng của Lâm lão gia tử, khi ra ngoài thì thấy cảnh này, cậu đi tới: "Chuyện gì khiến tâm trạng Lâm đại thiếu tốt như vậy?"

Lâm đại ca lắc đầu: "Không có gì. Quý tiên sinh tìm lão gia tử có chuyện gì sao?"

Quý Phong đã sớm cất sách tiếng Nga đi, chắc chắn kẻ đứng phía sau cũng không dám mạo hiểm đặt máy nghe trộm trong phòng lão gia tử, dù sao một khi bị phát hiện thì có khả năng những thủ đoạn nhỏ cẩn thận chặt chẽ liên quan đến hắn mấy năm nay đều có khả năng bị bại lộ, cho nên chuyện trong tay cậu có tín vật của Lâm nữ sĩ sẽ không có ai biết được, trừ phi...... Lâm quản gia chủ động tiết lộ.

Cho dù tiết lộ cũng không sao, chỉ cần cậu có thể nhanh chóng tìm thấy trước một bước là được.

Quý Phong đã mở miệng: "Hỏi mộ phần của cha mẹ nuôi Thịnh tiên sinh, ngày mai định đến thăm một chuyến."

Lâm đại ca rất bất ngờ: "Cậu......" Nghĩ gì đó hắn không tiếp tục nói nữa.

Rất nhanh mấy người dùng bữa tối, Quý Phong định tạm biệt, ngay sau đó Phong Lâm cũng đứng dậy: "Chỗ ở của hai chúng ta gần nhau, về cùng nhau đi."

Lâm đại ca nghĩ đến mục đích của Phong Lâm, cũng giúp một phen.

Quý Phong và Phong Lâm ngồi xe quay về chỗ ở, khi xuống xe, Quý Phong chào Phong Lâm rồi định đi, lại bị Phong Lâm ngăn lại: "Quý tiên sinh, đi dạo một lát không?"

Quý Phong lắc đầu: "Không, ngày mai tôi còn có việc."

Phong Lâm cũng không tiếp tục nữa, sau khi chào tạm biệt, chờ Quý Phong đi rồi hắn mới trở về phòng.

Sau khi tắm xong, Phong Lâm nhắn một tin sang.

【 Phong: Tôi nói với Lâm Gia Vân là muốn theo đuổi cậu. 】

Quý Phong mới vừa tắm xong đang ra ngoài uống nước, nghe thấy điện thoại vang lên cậu theo phản xạ cầm lên xem thì suýt chút nữa bị sặc một ngụm nước, cậu nhanh chóng nuốt xuống, khẽ ho một tiếng mới bất đắc dĩ nhắn lại.

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Phong tổng, anh không cần phải hy sinh như vậy, một mình tôi thật sự vẫn được, Phong tổng nói như vậy rất dễ gây hiểu lầm, sau này sẽ có...... ảnh hưởng không tốt đến anh. 】

【 Phong: Thật ra tôi cũng có mục đích riêng, Quý tiên sinh có thực lực cao, tôi sợ lại xảy ra chuyện như lần trước nên đợi đến khi chuyện bên Lâm gia xong xuôi, Quý tiên sinh giúp tôi tìm một người coi như đáp lại nhé? Chúng ta hợp tác cùng có lợi, bên tôi có người, bên cậu có thực lực, chỉ có nói như vậy thì lúc đi theo Quý tiên sinh mới không bị nghi ngờ, cũng là một cách đánh lừa kẻ thù. 】

Quý Phong suy nghĩ, cậu cũng lo lắng Phong tổng lại bị ám sát một lần nữa, nhỡ lúc đó cậu đang ở nơi khác thì đúng là không tiện ra tay tương trợ.

Cuối cùng...... cậu vẫn đồng ý.

Sáng sớm hôm sau Quý Phong đã dậy, cậu ăn sáng rồi đi ra ngoài thì thấy Phong Lâm đã chờ sẵn từ sớm.

Ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt mang theo ý cười: "Chào buổi sáng."

Quý Phong đi qua: "Hôm qua Phong tổng có mang bùa bình an theo không?"

Phong Lâm gật đầu: "Có mang theo." Dứt lời, hắn lấy một lá bùa hình tam giác trong túi áo trước ngực ra, màu vàng óng tức khắc bị âu phục màu đen trên người hắn làm nổi bật rất rõ ràng.

Quý Phong bất đắc dĩ, nhưng nhìn lướt toàn thân Phong Lâm một vòng, đúng thật là chỉ có thể đặt bùa ở chỗ này, nhưng lá bùa mình vẽ được đối phương trịnh trọng đặt ở vị trí gần sát tim như vậy, cảm giác này...... rất kỳ lạ.

Quý Phong không tiếp tục nghĩ nữa, cậu đi ra ngoài.

Tài xế lái xe tới đây, dừng xe lại, Quý Phong chào Phong Lâm rồi đi tới, Phong Lâm cũng cất bước theo lên.

Quý Phong quay đầu lại: "Phong tổng?"

Phong Lâm trả lời: "Đúng lúc tôi không có việc gì làm, Quý tiên không ngại nếu tôi đi cùng cậu để học hỏi thêm kiến thức chứ?"

Quý Phong trầm mặc rất lâu, tuy tối hôm qua nói chuyện qua WeChat đã biết dự định của Phong Lâm, nhưng nếu thật sự phải diễn, cậu mới phát hiện chuyện này cũng quá...... khó khăn.

Phong Lâm bổ sung: "Tôi cũng muốn xem Quý tiên sinh tìm người như thế nào, đến lúc đó tôi có thể quảng cáo giúp Quý tiên sinh, mở rộng chút nghiệp vụ."

Quý Phong: "......"

Tài xế cũng không nhịn được nhìn hai người một cái: Sao hắn cảm thấy hai người này cứ lạ lạ nhỉ?

Quý Phong để Phong Lâm lên xe, nhưng trên đường đi, nếu có người thăm dò tài xế thì chỉ cần không nhận ra hai người họ đã sớm quen nhau là được.

Dù gì thì nếu là người quen của Quý Phong chủ động tới đây giúp đỡ, vậy thì quan hệ không bình thường; nhưng nếu chỉ là muốn theo đuổi người ta mà "*tử triền lạn đả" đi theo, đối phương sẽ không mạo hiểm ra tay với người đó.

(*Lì lợm la liếm, bám lấy không buông)

Quý Phong và Phong Lâm ngồi ở ghế sau nhưng không nói chuyện, trên đường đến mộ phần, Quý Phong mua hai bó cúc trắng.

Tài xế nhìn hoa cúc trắng, không nhịn được nói: "Lúc trước cũng mời không ít đại sư, nhưng họ cũng không nghĩ tới phải đến nghĩa trang để xem xét, vậy tại sao Quý tiên sinh lại nghĩ phải đến nghĩa trang?"

Đám người bọn họ chỉ cần là người ở Lâm gia lâu một chút đều biết mấy năm nay Lâm gia đang tìm Đại tiểu thư đã mất tích hơn 30 năm.

Tuy lần này mời đại sư có hơi trẻ, nhưng nếu thật sự mèo mù vớ phải chuột chết mà tìm được thật.

Thì lấy sức nặng của Đại tiểu thư trong lòng Lâm lão gia tử, chắc chắn thù lao sẽ không chỉ đơn giản là ít như đã nói, đến lúc đó sợ là sẽ trở thành quý nhân, khách quý của Lâm gia.

Về sau vinh hoa phú quý hưởng thụ bất tận.

Càng đừng nói là tặng tứ hợp viện, cứ thế nhấc chân bước lên hàng ngũ người giàu có luôn.

Quý Phong cũng muốn biết nhiều chuyện hơn từ miệng tài xế: "Những đại sư đó đều rất lợi hại sao?"

Tài xế lắc đầu: "Hẳn là không lợi hại, nếu không thì...... sao mãi không tìm được chứ?"

Quý Phong lại hỏi thêm mấy vấn đề, không có tin tức gì có ích, rất nhanh đã đến nghĩa trang, Quý Phong và Phong Lâm mỗi người ôm một bó hoa cúc vào nghĩa trang, tìm được mộ phần của cha mẹ nuôi Thịnh Chiêu, đặt hoa xuống, nhìn mộ phần.

Bên trên chỉ đề tên, không có ảnh chụp.

Cùng với thời gian sinh ra.

Mộ phần phủ rất nhiều bụi, hẳn là đã rất lâu rồi không có ai tới cúng lễ.

Quý Phong cúng xong đi tìm quản lý.

Nghĩa trang này rất lớn, quản lý thấy bọn họ cũng nhìn nhiều thêm một cái: "Có việc gì?"

Quý Phong nói: "Không biết chỗ mấy người mua mộ phần như thế nào, quá trình ra làm sao?"

"Mua mộ phần ư?" Hai mắt quản lý tức khắc phát sáng, thái độ hoàn toàn khác ngay, nhiệt tình hơn không ít: "Tiên sinh muốn mua mộ phần gì?"

"Sau này tôi và tiên sinh của tôi muốn hợp táng ở bên nhau, cho nên muốn hỏi loại mộ phần hợp táng nam nam giá cả như thế nào, yên tâm, chúng tôi không thiếu tiền, cần chất lượng tốt nhất." Nếu đã giả vờ muốn theo đuổi cậu, vậy cậu nói như thế cũng không sao chứ?

Nhất thời trong mắt quản lý lóe chút dị thường nhưng không nói gì, hẳn là từng trải kiến thức rộng rãi: "Cái này đương nhiên không thành vấn đề, tôi đi gọi điện thoại đã, hai vị ngồi xuống trước đi, chỗ chúng tôi có chuyên gia có thể xử lý loại chuyện này." Chuyện thành thì có thể được trích phần trăm, hai người này chắc chắn là dê béo, nhất định phải giữ lại.

Phong Lâm nghe Quý Phong nói vậy thì ngẩn ngơ tại chỗ, hơn nửa ngày cũng chưa kịp lên tiếng, trái tim kịch liệt nhảy lên, lại bị hắn mạnh mẽ đè xuống

Quý Phong lén nhìn Phong Lâm một cái, thấy hắn rất bình tĩnh thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra Phong tổng không để ý.

Quý Phong cũng chưa kịp nghĩ nhiều, quản lý sợ bọn họ đi mất, nhanh chóng mang theo một người cũng trẻ tuổi như cậu tới đây: "Hai vị tiên sinh, hai vị có thể nói yêu cầu cho hắn, bọn họ sẽ giới thiệu cho hai vị tình huống bên chúng tôi."

Quý Phong đáp lời, đi cùng Phong Lâm theo người trẻ tuổi tới văn phòng.

Khi tới nơi, người trẻ tuổi kia rất nhiệt tình lấy cho bọn họ một quyển sách tinh xảo, mỗi trang đều là ảnh của đủ loại mộ phần, cùng với giá cả còn có dịch vụ đưa tang.

Quý Phong nhìn cũng không nhìn, lật luôn đến trang cuối cùng, chọn cái đắt nhất: "Nếu tôi mua cái này, anh cảm thấy thế nào?"

Hai mắt người trẻ tuổi phát sáng, nhưng cũng thấy khó hiểu: "Tiên sinh ngài xem ngài nói kìa, tôi cảm thấy được hay không không quan trọng, chỉ cần tiên sinh cảm thấy tốt là được, ngài và tiên sinh của ngài thật sự là trời sinh một đôi, loại mộ phần hợp táng này trong toàn bộ thành phố S thì chỗ chúng tôi là cao cấp nhất, cũng yên tĩnh nhất, bảo đảm cho ngài và tiên sinh của ngài yên ổn không bị quấy rầy."

Quý Phong lại hỏi một vấn đề khác: "Vị quản lý vừa nãy là ba anh đúng không?"

Người trẻ tuổi không ngờ cậu lại nhận ra, hắn sờ mặt, cười hắc hắc: "Tôi và ba tôi rất giống nhau."

Quý Phong nói: "Mộ phần này không rẻ, chắc chắn cậu được trích phần trăm không ít, như vậy đi, tôi mua mộ phần này, nhưng mà...... Tôi muốn cậu giúp tôi một việc."

Người trẻ tuổi mắt sững sờ: "Hả?" Giúp cái gì? Hai người này đều là đàn ông, về sau sẽ không có con nối dõi, không phải là muốn bảo hắn làm con nuôi cho bọn họ đấy chứ? Chuyện này không thể được!

Quý Phong: "Tôi muốn xem danh sách đăng ký tất cả những người tới viếng mộ của các anh những năm gần đây."

Đến nghĩa trang cần phải đăng ký.

Người trẻ tuổi càng sững người: "Hả?"

Quý Phong đứng lên: "Không được sao? Không được thì thôi."

Người trẻ tuổi sao có thể để khách hàng lớn như vậy chạy mất được, mộ phần mấy chục triệu đó: "Khoan đã, đợi tôi đi hỏi ba tôi đã, tiên sinh chờ tôi một lát!"

Bình thường quản lý nghĩa trang không cần nhiều người lắm, kiểu nghề nghiệp này cũng không có tính khiêu chiến, một lần làm là mấy chục năm.

Cho dù không phải vậy, hiện giờ vị quản lý này cũng sẽ có chìa khóa phòng quản lý hồ sơ.

Lâm gia nói Thịnh Chiêu chưa từng tới nghĩa trang, cậu lại không tin.

Thịnh Chiêu rất quan tâm cha mẹ nuôi của mình, năm đó khi cha mẹ nuôi của ông ấy xảy ra chuyện, ông ấy quá thương tâm nên xin nghỉ bệnh một năm, từ đó có thể thấy được cảm tình sâu đậm, cho nên chắc chắn mỗi năm Thịnh Chiêu sẽ nghĩ cách quay trở về, chỉ là sẽ không để người Lâm gia biết được.

Người trẻ tuổi rất nhanh đã quay lại, còn mang theo một chùm chìa khóa: "Vậy thỏa thuận trước nhé, tôi cho hai người xem nhưng nhất định phải mua nha, chuyện này vốn không phù hợp với quy định."

Quý Phong cười: "Tất nhiên sẽ có người mua chỗ này."

Người trẻ tuổi không nghe ra thâm ý, dẫn hai người Quý Phong đến phòng hồ sơ, tìm được một cái giá trong đó: "À, đúng giá này rồi, tất cả đều ở đây, năm nào cũng có, nhưng mà các vị phải nhanh lên đấy, nếu bị người khác nhìn thấy thì không tốt đâu."

Quý Phong tỏ ý mình đã biết, cậu thanh niên cũng không đợi ở đây nữa mà nhanh chóng rời đi.

Quý Phong còn tìm được ghi chép đăng ký hồ sơ năm đó Thịnh Chiêu và Lâm nữ sĩ bỏ trốn.

Tối hôm qua cậu nói với Lâm lão gia tử cần đồ của Lâm nữ sĩ trước khi bỏ trốn, nhưng đồ của Lâm nữ sĩ để lại không nhiều lắm, lại có rất nhiều thứ giống nhau, đó chính là sách.

Mấy thứ này Lâm lão gia tử không quá để ý, nghe nói Quý Phong cần sách tiếng Nga, ông ấy đồng ý luôn.

Quý Phong nói với Lâm quản gia muốn tìm được sách có chữ viết của Lâm nữ sĩ, Lâm quản gia cũng không hoài nghi, cảm thấy Quý tiên sinh cần đồ của Đại tiểu thư để bói toán, đương nhiên là cần tìm đồ mà Đại tiểu thư từng chạm vào, chữ trong sách Đại tiểu thư từng viết chắc chắn đã từng sờ vào.

Quý Phong bảo tìm sách tiếng Nga, cũng là cược Thịnh Chiêu là thầy dạy tiếng Nga cho Lâm nữ sĩ, hắn sẽ để lại chữ viết.

Quả nhiên, trên giấy đúng là có chữ viết, tuy không nhiều lắm nhưng đã đủ.

Từ năm bỏ trốn Quý Phong nhanh chóng lật xem, cậu xem rất nhanh, lật một quyển lại một quyển, ở một ngày nào đó sau 2 năm 7 tháng bỏ trốn, quả nhiên thấy được chữ viết quen thuộc.

Từ đó về sau mỗi một năm đều có, ngày tháng không cố định nhưng lại có chữ của Thịnh Chiêu.

Cuối cùng...... mãi cho đến 19 năm trước, Thịnh Chiêu cuối cùng cũng không đến nữa.

Quý Phong nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc lần lượt lật ra sau danh sách đăng ký, không còn nữa.

Sắc mặt cậu khẽ biến, có dự cảm xấu.

Thịnh Chiêu quan tâm cha mẹ nuôi đến như vậy, mười mấy năm sau lại không đến nữa...... Trừ phi, ông ấy đã chết.

Quý Phong mím chặt môi, nếu Thịnh Chiêu đã chết, vậy thì Lâm nữ sĩ ở đâu?

Phong Lâm thấy sắc mặt cậu không tốt, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

Quý Phong nói: "Sau khi Thịnh Chiêu bỏ trốn, mỗi một năm ông ấy đều sẽ nghĩ cách tới nghĩa trang một lần, nhưng 19 năm trước lại không đến nữa."

Phong Lâm cũng sửng sốt, cũng nghe hiểu suy đoán của Quý Phong.

Kỳ thật hắn cũng đã sớm đoán được một ít, chắc chắn người Lâm gia cũng có suy đoán này, dù sao trước khi Lâm nữ sĩ mất tích đã không tìm thấy tung tích, nhưng mấy năm gần đây Lâm gia tốn sức lực lớn tìm kiếm nhưng vẫn hoàn toàn không có tung tích gì, điều đó có nghĩa là gì không cần nói cũng biết, trừ khi người không còn nữa, nếu không thì chỉ cần đã từng tồn tại, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Quý Phong thở dài một tiếng, khép lại hồ sơ đi ra ngoài cùng Phong Lâm.

Bọn họ vừa ra người trẻ tuổi đã đi tới, chờ mong mà nhìn Quý Phong: "Tiên sinh, xem xong rồi sao?"

Quý Phong cười: "Xem xong rồi, chúng tôi tới nói chuyện mộ phần."

Người trẻ tuổi vui vẻ, đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nghe Quý Phong nói xong thì sửng sốt: "Ý tiên sinh là đặt tiền cọc trước, sau đó sẽ có người tới chọn mộ phần này sao?"

Quý Phong nói: "Đúng vậy, trong hôm nay sẽ có người tới đây hỏi về tung tích của tôi, ở chỗ này làm gì, đến lúc đó anh chỉ cần kiên quyết nói tôi chỉ chọn phần mộ, đến lúc đó nếu bọn họ nói sẽ cho anh chỗ tốt, vậy thì anh bảo bọn họ mua phần mộ này, nếu bọn họ mua thì anh nói cho bọn họ là tôi ở phòng hồ sơ hai tiếng đồng hồ, những thứ khác thì đừng nói gì."

Cậu ở phòng hồ sơ một lúc lâu như vậy, nếu người trẻ tuổi này nói là chỉ chọn phần mộ sợ là người sau màn cũng không tin, đến lúc đó họ đương nhiên sẽ đưa ra lợi ích để cạy miệng người trẻ tuổi này ra.

Quý Phong chuyển một vạn cho người trẻ tuổi: "Đến lúc đó số tiền đặt cọc này cũng là của cậu."

Người trẻ tuổi ngơ ngác nhìn hai người Quý Phong rời đi, nghĩ nghĩ cảm thấy cho dù không có ai mua cũng không có hại gì, còn kiếm lãi một vạn đó.

Lúc Quý Phong và Phong Lâm đi xuống, tài xế không nhịn được nhìn bọn họ mấy cái: "Sao Quý tiên sinh và Phong tiên sinh ở trong đó lâu vậy?"

Quý Phong cười nói: "Thấy phong thuỷ của bọn họ không tồi nên chọn một phần mộ."

"Vậy sao." Tài xế cười cười cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Sau đó Quý Phong bảo tài xế lái xe đến thành phố Z, bởi vì thành phố S cách thành phố Z một khoảng xa nên lái xe hơn 4 tiếng mới đến.

Quý Phong bảo tài xế dừng lại bên ngoài một khách sạn, bảo hắn có thể thoải mái hoạt động, bọn họ muốn ở lại thành phố Z một hai ngày.

Tài xế nói mình chờ là được, lúc nào cũng có thể dẫn bọn họ đi, cũng thuận tiện.

Quý Phong cười cũng không trả lời, thuê hai căn phòng với Phong Lâm.

Cửa vừa đóng, Quý Phong gửi tin nhắn cho Phong Lâm.

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Người của Phong tổng đang ở đâu? 】

【 Phong: Trước khi tới tôi đã cho bọn họ tới thành phố Z trước, cậu muốn làm gì? 】

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Bảo bọn họ cải trang thành chúng ta rồi dẫn tài xế rời đi, chúng ta nghĩ cách rời khỏi khách sạn, đi từ cửa sau, đến lúc đó gặp nhau ở chỗ này. 】

Quý Phong phát định vị tới, là nơi cậu tìm trên bản đồ.

Phong Lâm nhắn lại chữ được, hơn nửa tiếng sau, nói rằng người của hắn đã dẫn tài xế đi.

Quý Phong và Phong Lâm cải trang, chia ra lặng yên không một tiếng động rời khỏi khách sạn.

Chờ tới khi hội hợp, Quý Phong và Phong Lâm lên xe, Phong Lâm tự mình lái: "Muốn đi đâu?"

Quý Phong: "Phong tổng, anh cứ lái trước đi, tôi tính lại đã."

Cậu không có đồ của Thịnh Chiêu, chỉ có thể bắt đầu từ Lâm nữ sĩ, mà Lâm nữ sĩ là vợ của Thịnh Chiêu, bọn họ lại có con nối dõi ràng buộc, cho nên tính về Lâm nữ sĩ, nói không chừng cũng có thể tìm được viện phúc lợi lúc trước Thịnh Chiêu lúc 4 tuổi từng ở.

Quý Phong không lề mề, bọn họ cần phải nhanh chóng tìm được nơi có thể hỏi được điều muốn hỏi, sau đó quay trở về trước khi tài xế phát hiện.

Quý Phong nhanh chóng cầm quyển sách tiếng Nga kia, lấy ra tên các viện phúc lợi ở thành phố Z tìm được lúc trước, cậu cầm sách tiếng Nga, yên lặng đọc, cuối cùng lấy ra một cái xúc xắc ném ra ngoài, xúc xắc dừng lại một chỗ.

Là một viện phúc lợi tên Ảnh Gia (?).

Cậu tìm kiếm, viện phúc lợi này đã thành lập rất nhiều năm, xem ra không có vấn đề gì.

Quý Phong tra đường đi, lộ trình cách chỗ này một tiếng đồng hồ.

Khi hai người Quý Phong đến viện phúc lợi đã là 5, 6 giờ chiều, trời vẫn còn sáng, chỉ là đã không còn mặt trời nữa.

Quý Phong và Phong Lâm dừng xe lại rồi đi đến viện phúc lợi gõ cửa, bên trong vọng đến rất nhiều tiếng trẻ con, không bao lâu có người ra mở cửa, nhìn thấy hai người, hỏi bọn họ tới đây có chuyện gì?

Quý Phong nói: "Chúng tôi tìm viện trưởng, muốn quyên tặng ít đồ."

Nhân viên công tác sửng sốt, ngay sau đó nhanh chóng tránh người ra, nhiệt tình chào đón bọn họ.

Quý Phong và Phong Lâm đi theo bọn họ đến văn phòng rất đơn sơ, đã rất lâu đời, những chỗ khác có một tòa nhà nhỏ đã được tu sửa, nhưng kiến trúc nơi này còn duy trì như tứ hợp viện thời xưa cũ.

Không bao lâu viện trưởng đã tới đây, đầu đầy tóc bạc, trông đã 60, 70 tuổi, nhìn thấy hai người Quý Phong thì bất ngờ vì họ còn trẻ như vậy: "Hai vị tiên sinh muốn quyên tặng sao? Không biết hai vị muốn quyên cái gì?"

Quý Phong nói: "Tôi muốn quyên tiền, quyên 60 vạn."

Cũng chính là tiền lần trước Lâm Gia Chương và Phong Lâm mua bùa.

Viện trưởng không ngờ bọn họ một lần quyên nhiều tiền như vậy, trong lòng rất cảm kích: "Hai vị tiên sinh thật sự là người tốt, tôi thay bọn trẻ nơi này cảm ơn hai vị."

Quý Phong cười lắc đầu: "Viện trưởng khách khí rồi, cha cháu cũng đã từng ở chỗ này, rất nhiều năm về trước ông ấy đã qua đời, lần này cháu tới đây cũng là muốn thay ông ấy làm tròn hiếu tâm."

"Thì ra là như vậy......" Viện trưởng không ngờ cha của Quý Phong xuất thân từ viện phúc lợi bọn họ, rất cảm khái, tức khắc cảm thấy thân thiết vài phần: "Không biết cha cháu tên là gì, nói không chừng ta lại biết." Nhìn vị tiên sinh này tuổi tầm 20, có lẽ tuổi cha cậu ấy cũng cũng không kém bà bao nhiêu, mẹ bà là viện trưởng đời trước, từ nhỏ bà đã ở lớn lên viện phúc lợi.

Quý Phong tỏ ra vui mừng: "Thật vậy chăng? Cháu không biết ở chỗ này ông ấy tên là gì, nhưng sau này ông ấy đổi tên là Thịnh Chiêu, cha nuôi của ông ấy là giáo viên tiểu học."

Thịnh Chiêu là người trọng tình cảm, cha Thịnh không nhắc đến viện phúc lợi với người khác là sợ người ngoài nói ra nói vào Thịnh Chiêu, nhưng lúc ấy được nhận nuôi Thịnh Chiêu đã 4 tuổi, cho nên cha Thịnh sẽ không giấu Thịnh Chiêu.

Người như Thịnh Chiêu, sau này khi có năng lực chắc chắn sẽ nghĩ cách báo đáp viện phúc lợi.

Quả nhiên khi Quý Phong nói ra tên Thịnh Chiêu, viện trưởng bừng tỉnh như nhớ lại: "Không ngờ cháu lại là...... con của Tiểu Thịnh. Hắn còn trẻ như vậy sao lại......" Bà nhớ rõ mình chỉ lớn hơn Thịnh Chiêu 10 tuổi.

Quý Phong hạ mắt xuống đúng lúc: "Ông ấy đã qua đời rất nhiều năm, đã gần 20 năm rồi."

Đôi mắt viện trưởng mơ hồ: "Trách không được...... Trách không được......"

Quý Phong nghe thấy có chuyện: "Làm sao vậy? Là sinh thời cha cháu......"

Viện trưởng lau mắt một cái: "Tiểu Thịnh từ nhỏ đã thông minh, hắn chỉ ở viện phúc lợi nửa năm, sau đó lại được nhận nuôi, cách một quãng thời gian cũng sẽ đi theo cha mẹ nuôi tới đây, sau này lại không biết vì sao hắn không tới đây nữa. Nhưng mỗi năm cũng sẽ gửi tiền qua bưu điện tới đây, chỉ là 20 năm trước...... số tiền này đã ngừng lại...... Thậm chí không có chút tin tức nào, lúc ấy mẹ ta lo lắng có phải hắn đã xảy ra chuyện gì hay không, chỉ là khi đó thân thể mẹ ta đã không còn tốt nữa, lúc ấy ta bận chuyện viện phúc lợi, còn phải chăm sóc bà ấy nên không thể phân thân ra."

Sau đó thời gian trôi qua quá lâu nên chuyện cũng cứ như vậy, cũng sợ nhỡ đâu đi tìm lại không phải như mình đã nghĩ, giống như kiểu muốn đối phương quyên tiền vậy.

Nhưng không ngờ được là bởi vì Tiểu Thịnh đã qua đời......

Quý Phong nghe thế, càng thêm tin tưởng suy đoán của mình, có lẽ 19 năm trước Thịnh Chiêu đã không còn sống nữa.

Quý Phong: "Lúc ấy sau khi cha cháu qua đời, trong nhà quá túng quẫn nên cũng chưa tới đây được, cho nên mới kéo lâu như vậy...... Cũng là vì cháu muốn tới xem nơi này, nhìn nơi cha cháu từng ở, tìm thứ để tưởng niệm."

Viện trưởng càng thêm cảm khái, nhớ tới gì đó, đứng lên: "Chỗ ta còn giữ biên lai gửi tiền mỗi năm hắn gửi qua bưu điện tới đây, nếu Tiểu Thịnh tiên sinh đã đến rồi, vậy những thứ ấy đưa cho cháu, cũng coi như là giữ để tưởng niệm, qua một đoạn thời gian nữa viện phúc lợi sẽ phá đi để cải tạo, ta sợ nhỡ lúc đó làm mất không còn nữa."

Quý Phong không ngờ còn có chuyện không ngờ này, biên lai gửi tiền gửi qua bưu điện chắc chắn sẽ có địa chỉ gửi qua bưu điện.

Hơn 10 phút sau viện trưởng quay trở lại, cầm một phong giấy rất lớn, thời gian đã lâu, mở ra bên trong là từng biên lại hóa đơn chỉnh tề ngay ngắn, bà cẩn thận đưa cho Quý Phong.

"Thời gian lâu rồi, mấy thứ này rất nhiều chữ đã không còn rõ lắm."

Quý Phong lắc đầu, cậu cầm lấy lật từng tấm ra xem, bên trên đều sắp xếp theo thời gian gửi tới đây, tấm trên cùng là lần gửi cuối cùng.

Chỉ là khi lật xem mấy tấm, Quý Phong phát hiện mỗi một lần địa chỉ đều không giống nhau, hơn nữa khoảng cách rất xa.

Quý Phong đè xuống nghi hoặc trong lòng, lật từng tấm xem qua, khi xem xong toàn bộ, tấm sớm nhất là lúc 20 tuổi Thịnh Chiêu gửi tới đây, hẳn là khi đối phương mới vừa đi làm.

Tấm cuối cùng là 20 năm trước.

Cậu nhìn những địa chỉ không giống nhau này: "Không ngờ cha cháu đã âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, chỉ là khi ông ấy còn sống cháu vẫn còn ở trong bụng mẹ nên cũng không biết những chuyện này, cũng chưa từng nghe thấy bà ấy nhắc tới...... Hóa ra cha cháu thời còn trẻ đã từng đi nhiều nơi như vậy ư? Cháu lại không biết."

Đôi mắt viện trưởng có chút ẩm ướt: "Ngay từ mấy năm đầu ta và mẹ ta cũng không hiểu nổi, cho là hắn ra ngoài du lịch, nhưng sau này ta có một suy đoán."

Quý Phong đè xuống trái tim đang dồn dập nhảy lên: "Là cái gì?"

Viện trưởng như đang cảm khái: "Thật ra những việc này khi còn sống cha cháu không nói cũng là điều đương nhiên, khi đó hắn đến viện phúc lợi đã hơn 3 tuổi, đã có thể nhớ được chuyện, hắn vốn thông minh hơn trẻ con bình thường rất nhiều, thứ có thể nhớ rõ cũng rất nhiều. Điều hắn nhớ rõ nhất là hắn có một người em trai song sinh, chỉ là khi đó hai người bọn họ bị người ta lừa đi, sau này lại bị chia cắt bán đi. Tiểu Thịnh may mắn hơn một chút, những tên súc sinh kia bị bắt, chỉ là Tiểu Thịnh cũng không nhớ rõ nhà mình ở đâu, cho nên sau này chính phủ chỉ có thể đưa hắn đến viện phúc lợi. Lúc Tiểu Thịnh mới tới đây vẫn luôn nói phải tìm em trai, sau này bọn ta lại nhận được những biên lai đến từ khắp nơi này, nghĩ hẳn là hắn muốn đi khắp mọi nơi tìm kiếm em trai của hắn."
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!