Lọc Truyện

Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

Quý Phong ngồi máy bay gần 5 tiếng đồng hồ, thêm cả việc tắc đường khi tới sân bay nên khi cậu đến sân bay phụ cận thành phố S đã là rạng sáng 3 giờ, cậu tìm một khách sạn gần đó để ở.

Quý Phong ngủ thẳng đến 7 giờ sáng hôm sau thì tỉnh lại, cậu xem điện thoại, còn 2 tiếng nữa là đến giờ người Lâm gia hẹn tới đón cậu.

Cậu ngáp một cái, đứng dậy rửa mặt thay một bộ quần áo.

Làm xong mọi thứ, cậu định đi ăn sáng.

Người của Lâm gia trở về hẳn là cũng gần tới rồi.

Quý Phong xuống tầng một, tìm được khu ăn uống, bởi vì chỗ này ở gần sân bay, một ngày 24 tiếng đồng hồ đều có người vào ở rồi rời đi nên hiện tại có không ít người.

Cậu bưng khay, chọn mấy thứ mình muốn ăn, bưng đến chỗ gần đó ngồi ăn.

Quý Phong cúi đầu mới vừa ăn chưa được hai miếng, phía sau có tiếng khắc khẩu truyền đến, ở cách cậu không xa, nghe tiếng hẳn là một nhà ba người.

Mới bắt đầu giọng hai vợ chồng hạ xuống rất nhỏ, nhưng nhĩ lực Quý Phong hơn người, không muốn nghe cũng không được.

"*10086 trong điện thoại của anh rốt cuộc là ai? Anh đổi tên thành như thế là muốn lừa ai hả? Anh nói đi! Nói đi!" Giọng nữ gần như phát điên vang lên, mang theo sự ngột ngạt và đau khổ, nhưng có lẽ là sợ đứa con nhỏ còn đang ngủ trong lòng, cho nên hạ giọng xuống rất thấp.

(*Hình như là số tổng đài)

"Em đừng có gây sự, chỉ là khách hàng thôi! Anh vất vả lắm mới dành được thời gian dẫn mẹ con em đi chơi, đừng náo loạn nữa, nhiều người như vậy, lát nữa còn phải lên máy bay, em hiểu chuyện một chút đi có được không hả? Đây là chỗ để nói chuyện sao? Đợi quay về anh giải thích với em sau, được chưa?" Giọng người đàn ông hơi không kiên nhẫn, bởi vì mặt mũi sợ làm lớn chuyện nên vẫn kiên trì dỗ dành.

Người phụ nữ lại không muốn dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, giọng nói cũng bén nhọn lên: "Giải thích, giải thích ư? Anh trừ được cái miệng dỗ tôi ra thì còn làm được gì nữa? Anh chính là đi tìm tiểu tam! Anh có lỗi với tôi!"

Đối phương đột nhiên cất cao giọng khiến khu ăn uống vốn đang ồn ào đột nhiên tĩnh lặng, dồn dập nhìn sang.

Người đàn ông mặt trướng đến đỏ bừng, sau đó xanh mét, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu cô đã không muốn đi, vậy thì đừng đi nữa!"

Dứt lời, hắn cứ thế xoay người rời đi.

Người phụ nữ tức giận muốn phát điên, cầm cái ly trong tay lên ném vào lưng hắn!

Người đàn ông bị đập trúng một cái tức giận cũng bùng nổ, xoay người lại, tiện tay cầm lấy một thứ, trở tay ném lại.

Mắt thấy con dao ăn sắp bay vào mặt người phụ nữ, có người kinh sợ gào thét chói tai.

"Cẩn thận!!"

Mọi người ở đây hít lạnh một cái, con dao vốn sắp bay vào mặt người phụ nữ chợt bị một bàn tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy, đầu ngón tay vân vê mũi dao, mặt vô cảm liếc nhìn người đàn ông sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Dưới khuôn mặt bị dọa của người đàn ông, cậu đặt con dao ăn xuống bàn.

Người phụ nữ cũng bị dọa sợ, cô ta ôm con trong lòng thậm chí còn quên phản ứng, đột nhiên tuyệt vọng gào khóc.

Người đàn ông nhanh chóng tới dỗ dành, nhỏ giọng xin lỗi, nói mình sai rồi, hắn với khách hàng kia thật sự không có gì cả, đừng dọa con sợ, lúc này đứa trẻ cũng bật khóc.

Người khác cũng đến khuyên, dỗ con trước đi.

Có người thi thoảng nhìn về phía người trẻ tuổi đẹp trai kia, nếu không nhờ có cậu, có lẽ chuyện vừa rồi sẽ rất nguy hiểm, người phụ nữ dỗ con xong, đỏ mắt nhớ tới người đã cứu cô ta, liên tục nói cảm ơn rồi lấy một phần đặc sản từ trong hành lý ra, nhất định phải đưa cho Quý Phong làm quà cảm ơn.

Người bên cạnh cũng giục Quý Phong nhận lấy, thời buổi này không thịnh hành chuyện cứu người không cần báo đáp.

Mà một phần đặc sản cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Tầm mắt Quý Phong đảo qua ấn đường hai vợ chồng nhà này, sau đó mặt không cảm xúc nhận lấy.

Chờ hai vợ chồng mang con rời đi, nhà ăn khôi phục lại bình thường.

Quý Phong ngồi về trước bàn ăn một lần nữa, đặt đặc sản ở bên cạnh, trên mặt không có cảm xúc gì ăn nốt thức ăn còn lại, ăn xong rồi, cậu lướt nhìn đặc sản, mặt không biểu cảm cầm lấy quay trở về phòng.

Cửa phòng đóng lại, sắc mặt Quý Phong lạnh xuống.



Cậu ngồi xuống bàn, bắt đầu chậm rãi mở đặc sản ra, vẻ ngoài hộp quà trông rất quý giá, bên trong có tổng cộng 8 miếng điểm tâm đặc sản địa phương.

Mỗi một miếng đều dùng vỏ bọc lại kín mít, từ bên ngoài không thấy được bên trong có gì.

Cậu như thể rất nhàn rỗi, mở từng miếng từng miếng điểm tâm ra.

Bẻ điểm tâm ra làm hai nửa, bên trong không có thứ gì, cậu cứ thế ăn luôn.

Khi ăn đến cái thứ năm, cậu bẻ ra một lá bùa bên trong.

Mặt cậu vô cảm mở lá bùa kia ra, đè trên lá bùa rất nhỏ kia là một lá bùa hối bệnh.

Là một bùa chú cao cấp hơn so với bùa vận đen.

Bùa vận đen sẽ chỉ khiến người ta hạ vận may tăng vận xui, chỉ có một phần gây nguy hiểm đến tính mạng.

Bùa hối bệnh thì lại khác, sẽ khiến người ta xui xẻo mà vận đen lại không ngừng gia tăng, đồng thời sẽ tự dưng mắc bệnh, cuối cùng hao hết khí vận mà chết.

Cặp vợ chồng kia nảy ra khắc khẩu cũng không có gì lạ, từ khắc khẩu đến động tay cũng rất tự nhiên, thậm chí dù bọn họ thật sự là một cặp vợ chồng.

Chỉ tiếc, hai người không có duyên có con nối dõi, nhưng trong ngực người phụ nữ kia lại ôm một đứa bé.

Nếu sự việc khác thường vậy thì chắc chắn là có âm mưu.

Ôm trẻ con tranh thủ lòng thông cảm, là vì sợ Quý Phong ở gần như vậy liệu có cứu người không ư? Nếu không cứu thì làm sao họ đưa đồ vào tay cậu được ư?

8 miếng điểm tâm, lại còn là hàng đắt đỏ, cũng không thể tiện tay vứt đi được, ăn cùng một lúc thì lại không hết, tất nhiên sẽ mang theo.

Quý Phong ăn hết những miếng điểm tâm không có bùa.

Dư lại một miếng cuối cùng, cậu nhét bùa lại một lần nữa, gói kỹ rồi cất vào ba lô.

Cũng chỉ là một lá bùa hối bệnh, đối với người khác mà nói thì có khả năng nó sẽ là thứ trí mạng, nhưng đối với cậu mà nói thì hiệu quả cực kỳ nhỏ.

Chuyện cậu tới thành phố S trừ người Lâm gia biết ra, cũng chỉ có hai người Phong tổng, nhưng Phong tổng chắc chắn sẽ không hại cậu.

Vậy là có người ở Lâm gia không muốn cậu tới đây giúp Lâm lão gia tử tìm được con gái.

Bảo sao nhiều năm như vậy mà cũng chưa tìm được, cho dù có thể tìm được, sợ là...... có người không muốn để Lâm lão gia tử tìm ra, hoặc là dùng loại thủ đoạn như này, vậy thì thật sự có khả năng không thu hoạch được gì.

Cách 9 giờ còn 10 phút nữa, Quý Phong nhận được điện thoại của tài xế Lâm gia nói là đã tới nơi.

Quý Phong đeo ba lô đi xuống trả phòng.

Đi ra ngoài khách sạn, một chiếc xe ấn còi, Quý Phong nhìn sang, sau khi xác nhận thân phận thì ngồi vào ghế sau.

Tài xế là một người đàn ông trung niên, nhìn Quý Phong thì thấy bất ngờ vì cậu còn trẻ như vậy: "Quý tiên sinh tới đã lâu chưa?"

Từ sau gương xe, Quý Phong nhìn tài xế một cái: "3 giờ sáng cháu đã đến, tìm tạm một khách sạn để ở."

"Vậy thì chắc chắn Quý tiên sinh ngủ không được ngon, cậu có muốn ngủ thêm một lát không?" Tài xế đề nghị.

Quý Phong lắc đầu: "Không cần đâu."

Tài xế không tiếp tục nói nữa mà tập trung lái xe, ông không quen biết Quý Phong, chỉ là gia chủ bảo ông tới đây đón người.

Nhà cũ Lâm gia cách vùng ngoại thành rất xa, xe đi tận 3 tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Nhà cũ tọa lạc ở một trang viên, chiếm diện tích rất lớn, phong cảnh cũng rất đẹp, bởi vì cách xa nội thành nên không có nhiều người lắm, là nơi dưỡng lão rất tốt.

Xe đi tận vào bên trong, đi hơn 20 phút, cuối cùng dừng lại bên cạnh một căn nhà nhỏ.

Tài xế dừng xe lại, nhìn ra phía sau, đưa một tấm thẻ mở cửa tới: "Quý tiên sinh, đây là nơi cậu sẽ ở lại, đồ đạc bên trong cậu có thể thoải mái chạm vào, phòng cũng thoải mái chọn lựa, tới giờ cơm sẽ có người đưa thức ăn tới đây, nếu có chuyện gì khác thì có thể ấn chuông phục vụ bên trong, sẽ có một dì tới giải quyết cho cậu. Hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi tốt trước đi, tối hôm qua lão gia phát bệnh, lúc trời chưa sáng tôi đi đón cậu, lão gia còn chưa tỉnh, có lẽ hôm nay chưa chắc đã có thể gặp cậu."

Quý Phong đáp lời, mang ba lô xuống xe, nhìn tài xế rời đi.

Cậu sẽ ở lại căn nhà nhỏ cao hai tầng này, nhìn ra bốn phía, cách đó không xa cũng có mấy căn nhà như vậy, những nơi xa hơn thì bị cây cối che mất không thấy rõ.

Quý Phong cất bước đi tới cửa, dùng thẻ mở ra.

Cửa mở ra đi vào, bên trong không có một bóng người, nhưng lại rất sạch sẽ như thể mỗi ngày đều có người tới quét dọn, bên trong có đầy đủ mọi thứ.

Cậu không cảm xúc nhìn quanh một vòng, rồi không tiếp tục nhìn nữa, nâng bước đi lên tầng hai, đi từng bước từng bước một, đến căn phòng cuối cùng thì dừng lại, mở cửa ra đi vào.

Cửa đóng lại, ngăn cách tất cả mọi thứ ở bên ngoài.

Trong phòng rất tối, cậu giương mắt mở điện thoại ra, kiểm tra trước xem trong phòng có camera hay không, sau khi xác định không có cậu mới đi kéo rèm, rèm mở ra, ánh nắng ngay lập tức rọi vào phòng, chiếu sáng rõ căn phòng không lớn lắm này.

Rất sạch sẽ, đồ đạc cũng rất trung tính.

Cậu đặt đồ đạc xuống, kiểm tra phòng tắm.

Phòng tắm cũng không có camera.

Lúc này cậu mới đi tắm rửa sạch sẽ, khi tắm xong sấy khô tóc rồi nằm xuống, an ổn ngủ một giấc.

Quý Phong một giấc ngủ đến 6 giờ, mở mắt ra thích ứng một lát mới ngồi dậy, rửa mặt xong đi xuống tầng.

Ở dưới bày hai loại đồ ăn Trung Quốc và Phương Tây, đặt riêng ở hai hộp giữ nhiệt rất lớn, đợi cậu thức dậy là có thể thoải mái lựa chọn.

Chắc là sau khi cậu ngủ không lâu thì đưa đến đây, bên trên hiển thị thời gian đã vài tiếng đồng hồ.

Quý Phong còn chưa động, cửa đã tự mở ra, người phụ nữ đẩy xe toa đi vào cũng sửng sốt, nở một nụ cười thân thiện với Quý Phong: "Quý tiên sinh, tôi là bảo mẫu chị Cao ở đây, đây là bữa tối của cậu."

Quý Phong đáp lời, ôn hòa cười gọi chị Cao.

Chị Cao đáp lời rồi đi tới, dọn bữa tối lên trước rồi lại mang hộp cơm cũ không động đến lên xe toa, cũng không nói gì nhiều mà chỉ nhanh nhẹn thu dọn sạch sẽ rồi rời đi.



Quý Phong chờ cửa đóng lại, quay trở về ngồi xuống, nhìn đồ ăn trước mặt, vẫn là hai phần thức ăn Trung Quốc và Phương Tây.

Giữa trưa Quý Phong chưa ăn gì, bây giờ cũng đói bụng.

Tuy còn chưa biết rốt cuộc là ai trong Lâm gia không muốn cậu nhúng tay vào chuyện tìm người, nhưng nếu đối phương đã tốn nhiều công sức tìm người im hơi lặng tiếng đưa lá bùa thông qua điểm tâm vào tay cậu như vậy, có lẽ sẽ không trắng trợn táo bạo động thủ.

Chỉ lo một khi bị Lâm lão gia tử phát hiện thì sẽ tạo thành ảnh hưởng quá lớn đến ông ấy.

Quý Phong thong thả ăn cả hai phần ăn.

Ở tuổi này của cậu lượng cơm vốn cũng không nhỏ, hơn nữa bình thường tu luyện tiêu hao lớn, hai phần cơm đối với cậu mà nói cũng không có cảm giác no căng.

Cậu ăn xong không bao lâu, chị Cao rời đi rồi quay trở lại, báo là Lâm lão gia tử đã tỉnh, mời cậu đến chủ trạch một chuyến.

Quý Phong đáp lại rồi đi theo chị Cao ra ngoài.

Vị tài xế lần trước đón cậu đã chờ bên cạnh ô tô, Quý Phong ngồi vào trong xe, 10 phút sau cuối cùng cũng thấy chủ trạch trong miệng chị Cao.

Khác với căn nhà Quý Phong đang ở, chủ trạch như một tam hợp viện, sau khi từ cửa lớn đi vào, băng qua từng cánh cửa mới dừng lại trước một ngôi nhà ba tầng.

Một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi đứng trước cửa, nhìn thấy Quý Phong thì chào đón cậu bằng một nụ cười khéo léo: "Quý tiên sinh đường xa mà đến, cậu vất vả rồi, tôi là Lâm quản gia, là người lúc trước truyền lời với cậu."

Quý Phong gật đầu: "Lâm quản gia."

Lâm quản gia mời cậu vào cửa, vừa đi vừa giải thích: "Tối qua lão gia đột nhiên phát bệnh nên mới trì hoãn lâu như vậy, vừa rồi lão gia mới tỉnh nhưng bác sĩ nói không thể làm việc quá vất vả, cho nên lát nữa làm phiền Quý tiên sinh cố gắng nói ngắn gọn lại, thật sự rất xin lỗi cậu."

"Lâm quản gia khách khí rồi." Quý Phong theo Lâm quản gia đi vào trong, lông mày âm thầm nhíu lại, lại nhanh chóng dãn ra.

Ngay từ đầu cậu cho rằng Lâm gia chính là gia đình giàu có huân quý, nhưng khí thế hôm nay tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ, một khi đã như vậy sao lại nhờ đến cậu còn chẳng phải người thân quen chứ?

Lâm gia của cải dồi dào như vậy, muốn tìm một đại sư nổi danh bên ngoài còn không quá dễ dàng sao?

Cậu nghĩ đến lá bùa hiện tại ở trong phòng mình, nén lại sự khó hiểu trong lòng, đi theo Lâm quản gia đến phòng Lâm lão gia tử.

Bởi vì một năm nay thân thể Lâm lão gia tử không tốt, cho nên đã dọn đến tầng 1.

Khi Quý Phong đi vào, Lâm lão gia tử đang nằm trên giường, da mặt tái nhợt phủ đầy nếp nhăn, mơ hồ hiện lên tử khí màu xanh, giữa hàng lông mày đều là khe sâu, hẳn là do sầu khổ lâu năm tới nay để lại dấu vết.

Trong phòng không chỉ có một mình Lâm lão gia tử, còn có ba người khác.

Một người hơn 50 tuổi hơi giống Lâm lão gia tử, hai người còn lại là người trẻ tuổi 20, 30 tuổi.

Quý Phong vừa đi vào, ba người kia lập tức đưa mắt nhìn tới, tầm mắt quét một vòng trên khuôn mặt Quý Phong, mặt mày thả lỏng.

Quý Phong nhận ra chi tiết vi diệu này, cậu nhíu mày nhưng không nói gì.

Lâm lão gia tử cũng mở to mắt, nhưng bất lực nằm tại chỗ chỉ mở nửa mắt, tầm mắt dừng trên người Quý Phong, trong đôi mắt vẩn đục trong mang theo thứ gì đó, Quý Phong thấy được, cậu đoán có lẽ là hy vọng.

Thân thể Lâm lão gia tử đã không xong, ông hy vọng cậu là người không nổi danh nhưng mỗi lần ra tay đều có thể chuyển nguy thành an thật sự có thể sáng tạo kỳ tích giúp ông ấy tìm được người, ít nhất trước khi chết được gặp con gái một lần cuối cùng.

Quý Phong đi đến mép giường, cúi đầu nhìn Lâm lão gia tử nói: "Lâm lão tiên sinh, cháu là Quý Phong, là người ông mời đến giúp tìm người."

Lâm lão gia tử khẽ nâng tay lên, nhìn ba người đứng ở mép giường một cái.

Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ gọi: "Ba."

Thấy bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhìn hai đứa con trai một cái, dẫn bọn họ rời đi trước.

Lâm quản gia đi đóng cửa lại.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại ba người Lâm lão gia tử, Lâm quản gia và Quý Phong.

Thân thể Lâm lão gia tử suy yếu, không nói dài được, Lâm quản gia ở lại đây truyền lời thay.

Lâm quản gia nói ngắn gọn: "Quý tiên sinh, lý do lần này lão gia tìm cậu tới chắc hẳn ngay từ đầu cậu cũng biết. Là để tìm Đại tiểu thư nhà tôi, từ 5 năm trước, lão gia đã lần lượt mời hơn 10 vị đại sư nổi danh bên ngoài nhưng bọn họ đều bất lực mà quay về. Bởi vì tin tức biết được quá ít, biển người lại mênh mang, nhiều năm như vậy cũng không thể tìm được. Đây là một bức ảnh chụp Đại tiểu thư hơn 30 năm trước, chúng tôi chỉ biết ngày trước người đàn ông bỏ trốn cùng Đại tiểu thư tên là Thịnh Chiêu, đây là một phần là tư liệu về hắn năm đó, nhưng hắn là một cô nhi, sau đó được cha mẹ nuôi nhận nuôi. Sau khi cha mẹ nuôi qua đời, hắn không còn người thân nào khác, sau đó là bỏ trốn, sau đó nữa là thân thích liên hệ rối loạn bên cha mẹ nuôi hắn. Phần tư liệu này là chúng tôi tìm hiểu về cuộc đời hắn, từng tới trường học và vài nơi hắn từng ở.

Còn đây là hai bức thư Đại tiểu thư viết về nhà sau khi bỏ trốn, sau đó cắt đứt liên lạc. Hai bức thư đều là hàng phục chế, nguyên kiện không thể cho cậu xem, đây là thứ duy nhất Đại tiểu thư để lại cho lão gia tưởng niệm, nhỡ bị hỏng hóc sợ là không ổn, hy vọng Quý tiên sinh có thể thông cảm.

Lão gia tìm Quý tiên sinh cũng là biết cậu có thể giúp con trai Hồng gia tỉnh lại, còn có Tôn gia và Tần gia nữa, cho nên hy vọng cậu cũng có thể giúp đỡ tìm Đại tiểu thư, nếu thật sự tìm không thấy hoặc là đại tiểu thư đã không còn ở nhân thế, hy vọng cậu có thể tìm được đứa con cô ấy để lại. Lão gia hy vọng lúc còn sống có thể gặp cháu một lần cuối cùng, mà nhiều hơn cả là bù đắp."

Quý Phong nghe xong, nhận lấy ba món đồ từ tay Lâm quản gia, hỏi ra điều muốn hỏi: "Cháu có thể hỏi sao mọi người lại biết Lâm nữ sĩ để lại một đứa con không? Trong hai bức thư này từng nhắc tới sao?" Tuy Quý Phong đã đoán được, nhưng cậu cũng sợ nhỡ đâu không phải vậy, muốn xác thực một vài thông tin.

Lâm quản gia gật đầu: "Đúng vậy, Đại tiểu thư viết tổng cộng hai bức thư, một bức là 30 năm trước, một bức là 20 năm trước. Bức thư đầu tiên từng nói việc cô ấy mang thai, sống rất tốt, dặn lão gia đừng lo lắng; bức thư còn lại được gửi tới lúc đại thọ 60 tuổi của lão gia, nói cô ấy sống rất tốt, cũng đưa tới một phong thọ lễ mình tự điêu khắc."

Quý Phong gật đầu, lại nhìn về phía Lâm lão gia tử đã nhắm mắt lại, khóe mắt ông có hơi đỏ, hẳn là rất khó chịu.

Lâm quản gia cũng sợ tâm tình lão gia kích động lại phát bệnh, hỏi ý kiến Lâm lão gia tử, sau khi xác định không còn gì nữa mới dẫn Quý Phong ra ngoài.

Lúc đi ra, bên ngoài có ba người đang đứng, là 3 cha con lúc nãy, chắc là con trai và cháu trai của Lâm lão gia tử.

Ba người thấy Quý Phong thì không có biểu cảm gì, nhìn về phía Lâm quản gia: "Thế nào rồi?"

Lâm quản gia bảo bọn họ yên tâm, lão gia đã nghỉ ngơi.

Ba người nhìn nhau, chỉ có thể rời đi.

Mặt Lâm quản gia vẫn duy trì nụ cười mỉm, chờ đám người đi xa mới hạ giọng nói với Quý Phong: "Đó là Ngũ gia và hai vị thiếu gia của hắn, nếu Quý tiên sinh có yêu cầu gì thì có thể tới tìm tôi. Chỉ là bên lão gia, nếu có tin tức, sau khi xác định rồi nói cho lão gia biết sau, bác sĩ nói ông ấy không chịu đựng nổi qua mùa đông năm nay, cho nên cũng không chịu nổi thất vọng. Năm đó bởi vì Đại tiểu thư khư khư cố chấp nên lão gia muốn cho cô ấy nếm chút đau khổ, nhưng lại nhận được tin cô ấy đã kết hôn sinh con với người ta, lúc ấy lão gia càng giận, lệnh tất cả mọi người không được liên hệ với cô ấy. 30 năm trước tin tức còn chưa linh hoạt như bây giờ, tính tình Đại tiểu thư cũng rất bướng bỉnh, cứ thế thật sự đi xa tha hương, nhiều năm như vậy, trừ phần thọ lễ 20 năm trước kia ra thì sau này...... cuối cùng cũng không có chút tin tức nào.

Ngay từ đầu lão gia chỉ đang giận lẫy, nhưng từng năm qua đi đều nghĩ có thể nhận được thọ lễ hay không, nhưng đợi tận 10 năm cũng không có. Khi ấy lão gia mới nóng vội, chỉ là ngay từ đầu không bỏ được mặt mũi nên âm thầm cho người đi tìm, nhưng 5 năm qua đi cũng không thu hoạch được gì.

Cho đến 5 năm trước, lão gia cuối cùng cũng sợ, tốn số tiền lớn mời người tìm, dù là thám tử tư hay là đại sư hoặc là người bói toán cầu phúc đều mời đến. Nhưng Quý tiên sinh cũng thấy rồi đấy, 5 năm...... đều không có bất cứ hy vọng gì. Lúc này lão gia mới từ bỏ, nhưng tháng trước Lâm tiểu công tử tới thăm lão gia vô tình nhắc đến hot search trên Weibo, nói là có người có thể cứu về công tử của Tần gia bị kết minh hôn, lão gia vô tình nghe thấy nên cho người đi tìm hiểu mãi. Lúc này mới tìm được Quý tiên sinh."

Lâm quản gia cũng coi như là giải thích vì sao Lâm lão gia tử lại tìm tới người không có chút tiếng tăm nào như cậu.

Xem ra trước đó ông ấy đã tìm rất nhiều đại sư nhưng lại không thu hoạch được gì, nên dứt khoát đánh cược một ván, mời một người không nổi danh nhưng lại có chút bản lĩnh thử một lần.

Cũng coi như một tia hy vọng trong tuyệt lộ.



Xem ra Lâm lão gia tử cũng không thật sự hy vọng có thể tìm được, chỉ là muốn cho mình một ý niệm.

Để ông ấy có một lý do có thể tiếp tục kiên trì, Quý Phong tin chắc nếu mình không tìm thấy, ông ấy vẫn sẽ tiếp tục tìm một người tới đây đi tìm, ít nhất...... không từ bỏ.

Quý Phong âm thầm thở dài, vẫy tay từ biệt Lâm quản gia rồi rời đi.

Chỉ là vừa muốn đi, phía trước có hai người đi tới.

Một người ngồi xe lăn, phía sau có một người trẻ tuổi đẩy xe.

Người ngồi trên xe lăn khoảng 20, 30 tuổi, khuôn mặt tái nhợt nhưng lại rất tuấn mỹ, chỉ tiếc khí chất tinh thần không được tốt lắm, cả người lộ ra một luồng tử khí.

Lâm quản gia nhìn thấy người tới, vội vàng đi đến: "Nhị thiếu sao lại tới đây? Thân thể cậu không tốt cũng đừng tới đây."

Người tới xua xua tay, tầm mắt dừng trên người Quý Phong, gật đầu, khẽ ho một tiếng: "Vị này là Quý tiên sinh ông nội tìm tới sao?"

Lâm quản gia giới thiệu một phen.

Quý Phong gật đầu với vị Lâm nhị thiếu này, tránh người ra, chờ hai người đi vào rồi tạm biệt Lâm quản gia.

Quý Phong trở lại phòng, đặt ba món đồ lên bàn.

Cậu ngồi xuống mở ba món đồ ra.

Một tấm ảnh chụp Lâm nữ sĩ lúc còn trẻ, đến nay đã hơn 30 năm, bà mặc sườn xám, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười khéo léo dịu dàng, bởi vì ảnh chụp đã quá lâu, lại cách nhiều năm như vậy, Quý Phong chỉ có thể nhìn thấy mệnh số của bà ấy dừng trong khoảnh khắc ở tấm ảnh chụp này.

Trong mệnh bà ấy đúng thật là có một chữ chết, mà Lâm nữ sĩ cả đời lang bạt kỳ hồ, cụ thể hơn thì không thấy được.

Quý Phong mở một phần khác ra, là cuộc đời của Thịnh Chiêu, Thịnh Chiêu cũng chính là người đàn ông đã bỏ trốn với Lâm nữ sĩ hơn 30 năm trước.

Hơn 30 năm trước Thịnh Chiêu 26 tuổi bỏ trốn cùng Lâm nữ sĩ 18 tuổi, là thầy giáo tiếng Nga mà Lâm gia tìm cho Lâm nữ sĩ, lúc ấy Lâm lão gia tử định cho Lâm nữ sĩ đi du học nước ngoài, cho nên sau khi cô ấy tốt nghiệp thì mời giáo viên tiếng Nga cho cô ấy.

Kết quả, việc học như thế nào chưa nói, lại bị mang đi bỏ trốn.

Có thể thấy năm đó Lâm lão gia tử tức giận đến mức nào.

Bởi vì từ 10 năm trước Lâm lão gia tử mới bắt đầu thu thập tin tức, cho nên cũng không có ảnh chụp của Thịnh Chiêu, chỉ có cuộc đời, từng chuyện từng chuyện rất rõ ràng.

Năm Thịnh Chiêu 4 tuổi cha mẹ đều mất được đưa vào viện phúc lợi, lúc 5 tuổi được một cặp vợ chồng ở thành phố S nhận nuôi, sau đó trải qua dốc lòng dạy dỗ, liên tục nhảy lớp, năm 24 tuổi đã trở thành phó giáo sư trẻ tuổi của đại học S, cùng năm đó cha mẹ nuôi của ông ấy gặp sự cố tai nạn giao thông mà chết, ông ấy xin nghỉ ốm một năm, mùa hè năm 26 tuổi được mời tới đây dạy tiếng Nga cho Lâm nữ sĩ.

Sau đó thì trống không.

Quý Phong gần như có thể tưởng tượng được suy nghĩ khi ấy của Lâm lão gia tử, cô con gái ông nâng niu nuôi dưỡng lại bị một tiểu tử nghèo lừa đi mất, tiểu tử này mất cha mẹ hai bàn tay trắng, huống chi còn lớn hơn Lâm nữ sĩ 8 tuổi.

Lâm lão gia tử tất nhiên không đồng ý, cha con hai người đều quật cường như nhau, Lâm nữ sĩ dứt khoát bỏ trốn.

Quý Phong mở ra món đồ thứ ba, bên trong là bản sao chép của hai bức thư.

Bức thứ nhất từ 30 năm trước, chỉ có vài câu ít ỏi.

Chắc là sợ viết nhiều sẽ bị Lâm lão gia tử phát hiện địa chỉ của mình mà bị truy tìm bắt quay trở về, chỉ nhắc tới mình và Chiêu ca đã có con, cũng đã âm thầm bái thiên địa, không lấy giấy chứng nhận kết hôn, bảo Lâm lão gia tử đừng tìm cô ấy, chờ cô ấy an ổn lại, một ngày nào đó chờ Lâm lão gia tử hết giận, cô sẽ dẫn con và Chiêu ca trở về thăm bọn họ.

Bức thư thứ hai là 20 năm trước, lượng chữ trong thư càng ít, vài nét bút ít ỏi, như thể viết rất vội vàng.

Nói cô ấy sống rất tốt, bảo Lâm lão gia tử yên tâm, chúc Lâm lão gia tử đại thọ 60 tuổi vạn thọ vô cương sống lâu trăm tuổi.

Quý Phong so sánh hai bức thư trước sau một lúc, chữ viết giống nhau, chỉ là bức thư thứ hai qua loa hơn một chút, thậm chí giấy viết bức thư thứ hai so với bức thư nhất còn bình thường hơn rất nhiều, như giấy trong sách bài tập của học sinh tiện tay xé xuống một nửa.

Bức còn lại là giấy viết thư tinh mỹ, còn mang theo hoa văn.

Hẳn là trong khoảng thời gian 10 năm này, Lâm nữ sĩ sống không tốt lắm.

Nhưng vẫn không thể khiến cô từ bỏ tình yêu của mình.

Quý Phong tính thời gian, nếu lấy 30 năm mà tính, ít nhất thì cho tới bây giờ nếu con của Lâm nữ sĩ còn sống thì cũng khoảng 29 tuổi.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!