Kỳ Vô Quá tạm thời bỏ qua chi tiết nho nhỏ lúc vào núi, dù sao khi cốt truyện bắt đầu, gặp phải đứa trẻ sẽ nhớ ra ngay. Mất công đào ký ức lên làm gì, phí đầu phí óc.
Kỳ Vô Quá không nghĩ tới chuyện rời khỏi đây đi tìm Đoàn Lệ, bởi không gian quỷ vực này có vẻ cực kỳ lớn. Con rối của Tham Lang tự bạo hẳn đã khiến y và hắn cũng rơi vào một nơi, vậy cứ ngồi yên chờ cốt truyện xảy đến sẽ tự gặp được Đoàn Lệ.
Thậm chí y còn nghi ngờ có lẽ không gian này liên quan đến Đoàn Lệ, nhưng dù cố nhớ lại, Kỳ Vô Quá vẫn không phát hiện sự tồn tại của hắn.
Nếu Đoàn Lệ đã từng liên quan tới y, vậy thì khi Tạ Tất An tới chơi, khôi phục ký ức của quỷ sai, y sẽ nhớ ra những chuyện liên quan tới hắn ngay. Nhưng Kỳ Vô Quá không nhớ, có lẽ Đoàn Lệ thật sự chưa từng gặp mình, hoặc có lẽ ký ức của y có vấn đề.
Kỳ Vô Quá nhớ tới lời nói của Thôi Giác, có một khoảng thời gian y đột nhiên bị suy yếu đến mức gần như hồn phi phách tán, ngâm trong Vong Xuyên một thời gian rất dài mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại từ Vong Xuyên, Kỳ Vô Quá không cảm thấy mình khác đi so với lúc trước. Y chỉ bỗng thấy mệt, không muốn tiếp tục làm quỷ sai. Vì thế y chọn dùng công đức của bản thân đổi qua đầu thai chuyển thế, tất cả những chuyện này không hề có sai sót. Điều khác thường duy nhất là bức tranh kia và nguyên nhân khiến mình suy yếu.
Kỳ Vô Quá nghĩ có lẽ y sẽ tìm được manh mối nào đó trong không gian này, về cả y và về Đoàn Lệ. Sau khi suy xét kỹ mọi mặt, y quyết định không rời khỏi đây mà yên tâm ở lại, nhanh chóng thích nghi với cuộc sống trong thôn.
Mấy ngày trôi qua, Kỳ Vô Quá theo thói quen tới lán uống trà. Tuy y là một thầy giáo nhưng lại rất tùy hứng, không phải là loại từ sáng đã cẩn thận chuẩn bị hoàn chỉnh chờ đám trẻ con trong thôn tới học. Y mở lớp dạy cũng không phải vì có ý chí gì lớn, cũng không phải để dạy học, chẳng qua là để giết thời gian mà thôi. Người trong thôn mang con đến chỗ y chỉ vì cho con biết mấy chữ.
Hoàng thượng ngu dốt, triều đình gian thần nhan nhản, nhà nghèo không có quan hệ con ông cháu cha vốn không có hi vọng thành đạt thông qua con đường thi cử. Học cũng chỉ vì để vào thành, giúp cuộc sống khấm khá lên một chút mà thôi.
Trong mắt của thôn dân, Kỳ tiên sinh là người tốt, không lấy tiền. Chỉ cần các thôn dân đưa chút thức ăn quần áo cho y là có thể dẫn con đến đó học, tất nhiên cũng sẽ không đòi hỏi quá nhiều.
Kỳ Vô Quá ngồi tựa vào cửa sổ uống trà, y nhìn phía cuối con đường, nghĩ không biết hôm nay liệu có thể nhặt được đứa bé kia hay không.
Y không nhớ rõ lắm chuyện mấy trăm năm trước, chi tiết duy nhất Kỳ Vô Quá nhớ là ngày nhặt được đứa bé, y đang ngồi trong lán uống trà, sau đó nhìn thấy một màn kịch.
Trong đầu y vừa lóe lên suy nghĩ này, liền thấy cuối con đường có một đoàn xe thồ phóng đến. Được bảo vệ kỹ càng nhất là một chiếc xe ngựa đi chính giữa, bên ngoài thùng xe trông rất bình thường, nhìn sơ qua thì không phải xe ngựa nhà quyền quý.
Kỳ Vô Quá chợt bừng tỉnh, nghiêng người nhìn ra ngoài.
Đợi mấy ngày nay, rốt cuộc đoàn người này cũng tới.
Đoàn người này là An Bắc vương phủ đến từ biên cương phía tây bắc, hoàng đế tin vào lời gièm pha, cảm thấy người em trai đang trấn thủ tây bắc là uy hiếp lớn nhất của hắn. Vừa lúc Thái Hậu băng hà, tất nhiên An Bắc Vương phải vội vã về kinh chịu tang, hoàng đế bèn nhân cơ hội giết An Bắc Vương.
An Bắc Vương cũng không phải người chịu để cho người khác xâu xé, dưới vòng vây muôn trùng đã ra tay chém giết mở đường. Đoàn người này phụ trách bảo vệ vương phi và con vợ cả vừa tròn một tuổi.
Con của vương gia rất đông, tuy đây là con vợ cả khó có được, nhưng so với tính mạng của vương gia, tất nhiên sẽ không còn quan trọng.
Dù sao trong mắt của phần lớn đàn ông thời này, đặc biệt là những người cầm quyền cao trong tay, vợ chết có thể cưới lại, con chết thì sinh đứa khác. Vào những lúc mấu chốt tất nhiên sẽ bỏ vợ bỏ con, bảo toàn tính mạng của mình. Thậm chí vương phi và đứa con đầu xem như quan trọng, dùng để dẫn binh đánh lạc hướng là tốt nhất.
Tóm lại, tình huống bây giờ hẳn là như thế.
Tất cả những điều này đều là suy đoán của Kỳ Vô Quá. Đứa bé mà y đang chờ là thế tử của An Bắc Vương.
Tuy biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nhưng Kỳ Vô Quá sẽ không nhúng tay. Âm phủ vốn rất ít khi nhúng tay vào chuyện dương gian, cho dù trong tình huống đặc biệt như bây giờ, quỷ sai sẽ trợ giúp hoàn thành một vài nhiệm vụ, nhưng sẽ không làm ra chuyện dư thừa.
Sinh lão bệnh tử, yêu hận tình thù, công danh lợi lộc, trong mắt Kỳ Vô Quá đều như gió thoảng mây bay. Y không có lòng trắc ẩn, cũng không trách trời thương dân, tất nhiên sẽ không ra tay cứu người.
Y thấy đoàn người kia rẽ vào một ngõ nhỏ bỏ chạy, sau đó mới thu hồi tầm mắt, tự rót cho mình chén trà.
Mãi tới khi ăn xong đồ ăn trên bàn, chung trà phơi đáy, Kỳ Vô Quá mới đứng dậy ra ngoài.
“Tiên sinh, hôm nay đi sớm vậy à?”
Kỳ Vô Quá phất phất tay: “No rồi, ra ngoài đi dạo.”
Y đứng dậy, nhanh chóng đi qua hướng đoàn xe vừa biến mất. Kỳ Vô Quá đi thẳng mãi, xung quanh để lại không ít vết đánh nhau. Tất cả đều giống hệt với những gì xảy ra trong ký ức. Đi thêm một lát nữa, y bắt đầu phát hiện vết máu và thi thể.
Kỳ Vô Quá híp mắt nhìn hình dáng những thi thể kia, khuôn mặt mờ mịt chết lặng, sững sờ nằm im đó.
Trong rừng cây rất im lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng quạ đen kêu.
Trong không khí bỗng vang lên tiếng xiềng xích người thường không thể nghe thấy. Y phất tay chào hỏi với đồng nghiệp đang bận rộn câu hồn. Từ số quỷ sai tới đây, có thể thấy trong rừng này chết không ít người.
Một quỷ sai mặc kiểu áo đen nổi bật, nhìn là biết kẻ dẫn đầu đi tới.
“Kỳ Phán Quan, không ngờ lại gặp được ngài ở đây.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Có việc, ở đây chết bao nhiêu người?”
Quỷ sai cầm quyển sổ nhỏ trong tay, nói: “Tổng cộng 119 người, bốn nữ, còn lại là nam.”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Ngươi đi làm việc đi.”
Sau khi tạm biệt đồng nghiệp quỷ, Kỳ Vô Quá đột nhiên sửng sốt, đây đúng là chuyện đã từng xảy ra. Khi nhặt được đứa bé trong rừng cây, y đã từng gặp quỷ sai đến câu hồn, cũng từng nói chuyện như vậy.
Chẳng qua việc này chỉ có mình y biết, sao người sáng tạo ra không gian quỷ vực lại biết tới ký ức này?
Kỳ Vô Quá nhéo mày, quay đầu nhìn lướt qua đồng nghiệp đang câu hồn, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Càng đi sâu vào trong rừng, cảnh tượng càng thảm khốc. Cuối cùng Kỳ Vô Quá dừng lại bên vách núi, trước mắt là lớp cỏ dại tươi tốt và đống dây leo. Những sợi dây leo mọc kín vách núi, hệt như tấm rèm xanh tự nhiên.
Kỳ Vô Quá đi dọc theo vách núi vài bước, sau đó dùng một tay xốc dây leo lên. Một khuôn mặt trắng bệch lộ ra, đôi mắt cô trừng lớn nhìn về phía trước, dường như chỉ cần ai tới gần là có thể nổi điên cắn chết người đó.
Chỉ là mấy lỗ máu trên người cô cho thấy đây chỉ là một cái xác.
Kỳ Vô Quá khom lưng, giơ tay che lên mắt nữ thi, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ chăm sóc cho đứa con của cô.”
Sau khi tay y rời đi, đôi mắt nữ thi đã nhắm lại.
Kỳ Vô Quá ôm xác nữ sang một bên, để lộ chỗ lõm lớn trên vách đá sau lưng. Đứa bé nằm trong lõm nhắm mắt ngủ ngon lành.
Xác nữ này là vương phi, từ tình huống hiện tại có thể đoán ra chuyện trước đó.
Vương phi trong cơn hốt hoảng chạy trốn tới đây, cô là một người phụ nữ yếu mềm, tất nhiên không thoát khỏi những truy binh đó. Cô phát hiện trên vách núi đá này có một chỗ lõm, cho nên bèn giấu con vào.
Vì để bảo vệ cho con, dù bị truy binh đâm thương vào người, cô vẫn gắng gượng không phát ra tiếng động.
Mũi thương của đám truy binh vốn đã dính máu trong lúc đánh nhau, tất nhiên không phát hiện bất thường, cô cứ vậy dùng cơ thể mình bảo vệ đứa bé.
Sau khi chôn cất vương phi, Kỳ Vô Quá liền mang đứa trẻ rời đi.
Từ đây, y bắt đầu cuộc sống nuôi trẻ mấy năm ròng.
Không phải Kỳ Vô Quá chưa từng nghi ngờ đứa bé này là Đoàn Lệ, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt này, y thật sự không nhìn thấy bóng dáng của hắn. Hơn nữa đứa bé này gần như không khác gì trẻ một tuổi, chỉ biết ăn, biết ngủ, biết chơi.
Kỳ Vô Quá đẩy cửa vào, nhìn đứa bé kia nằm trên giường nghịch nước miếng.
“…”
Thôi được rồi, chắc chắn đứa bé này không phải Đoàn Lệ, ít nhất không phải là Đoàn Lệ mà cậu biết.
Mãi tới lúc đứa trẻ lên sáu, Kỳ Vô Quá mới nhìn ra chút quen thuộc, từ hình dáng đến khuôn mặt đều bắt đầu giống Đoàn Lệ.
Kỳ Vô Quá ngồi trong viện nhìn nó chạy từ ngoài sân vào, trong tay xách theo con cá lớn vui vẻ vọt tới.
“Tiên sinh tiên sinh, con bắt được một con cá này.”
“Ừ, Nhị Bảo về rồi à?”
Kỳ Vô Quá cười với Nhị Bảo.
Cái tên Nhị Bảo không phải là trò đùa dai của Kỳ Vô Quá. Sau khi ôm đứa bé quay về, Kỳ Vô Quá nhớ lại cái tên trước đây mình đặt cho nó. Khi đó y hoàn toàn không biết thân phận của đứa bé, lấy luôn cuốn từ điển, dùng những chữ ngón tay đứa bé chỉ vào đặt luôn tên cho nó. Vừa khéo tay chỉ vào hai chữ “Nhị” và “Bảo”, vì thế tên của đứa bé là Nhị Bảo.
Lần này Kỳ Vô Quá cũng dùng cách như vậy, vẫn là hai chữ ấy. Cậu thở dài, cảm thấy chuyện càng lúc càng kỳ lạ. Cốt truyện phát triển đến nước này, Kỳ Vô Quá có thể xác định không gian này có liên quan tới Đoàn Lệ. Nhưng Đoàn Lệ lúc này lại không giống với Đoàn Lệ chân chính.
Nguyên nhân rất đơn giản, y chưa bao giờ nghĩ Đoàn Lệ có thói ở sạch kia sao có thể lội nước bắt cá được?
Kỳ Vô Quá nhận lấy cá từ tay đứa bé, hỏi: “Hôm nay con muốn ăn cá gì?”
“Ăn canh cá ạ.”
Giọng nói của đứa bé cực kỳ vang dội, có vẻ rất chờ mong được ăn cá. Vào thời này vật chất không phong phú như mấy trăm năm sau, bình thường ăn rau dưa ngũ cốc là chính, đồ ăn mặn phần lớn là trứng gà gì đó.
Mấy năm nay thu hoạch không tốt, cá dưới sông sắp bị đánh bắt đến cạn kiệt. Đứa bé này có thể bắt được một con cá lớn, xem như cải thiện bữa ăn.
Tay nghề nấu nướng của Kỳ Vô Quá không tốt lắm, mấy ngàn năm qua đều như vậy. Đây cũng là chuyện bình thường, y vốn không phải người sống, không cần ăn cơm, không có nhiều nhu cầu với chuyện ăn uống. Cùng lắm không có gì thì thôi khỏi ăn.
Nhưng nuôi trẻ con thì không thế, đám trẻ lúc nào cũng háu ăn. Bình thường bọn họ sẽ ăn đồ do thôn dân đưa tới, cũng không cần Kỳ Vô Quá xuống bếp. Nhưng cá thằng bé bắt về thì khác, y không thể cứ qua nhà hàng xóm nhờ người ta làm mãi được.
Đưa tiền, các thôn dân chất phác chắc chắn sẽ không lấy, nếu chia cá cho người khác, con cá chỉ lớn bằng bàn tay chia xong không biết ai ăn ai nhịn.
Gặp phải tình huống như thế này, Kỳ Vô Quá chỉ có thể căng da đầu lên, dùng hết ngón nghề của bản thân, món cá cùng lắm có thể xem như được làm chín. Còn món canh trắng sữa ngon đến mức thần tiên rớt lông mày vốn không tồn tại.
Nhị Bảo hiểu chuyện, múc một thìa canh cá trong bát đưa đến bên miệng Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá húp một miếng, hơi tanh, nhưng cũng tạm ăn được.
“Con ăn hết chỗ còn lại đi.”
Nhị Bảo biết thật ra tiên sinh là người rất kỹ tính, cho nên cầm thìa lên bắt đầu ăn canh cá.
Kỳ Vô Quá thấy nó ăn ngon lành, hỏi: “Ngon không?”
Nhị Bảo nuốt đồ ăn trong miệng, lắc đầu nói: “Không ngon ạ.”
Thằng nhóc này đúng là thật thà.
Kỳ Vô Quá cũng không giận, y còn chưa đến mức phải cần đứa bé nói dối để dỗ mình.
Y nói: “Chịu thôi, trời sinh ta không am hiểu mấy thứ đó.”
Nhị Bảo gật đầu, sau đó vùi đầu cầm bát lên ăn sạch thức ăn. Khi buông bát xuống, nó nhìn thấy Kỳ Vô Quá chỉ tùy tiện ăn mấy đũa rau xanh và non nửa bát cháo loãng. Nó biết tiên sinh không phải vì tiết kiệm, chỉ là cảm thấy đồ ăn không ngon mà thôi.
Nhị Bảo vẫn còn là trẻ con, chưa bao giờ nghĩ tiên sinh nhà mình rõ ràng mỗi ngày gần như không phải làm gì, vậy mà không cần lo lắng cơm áo gạo tiền là chuyện rất kỳ lạ. Nó lo một việc khác hơn, mỗi ngày tiên sinh đều ăn quá ít. Nó nghe mấy đứa bé nhà bên từng nói ăn ít quá sẽ dễ bệnh.
Nhị Bảo không muốn tiên sinh bị bệnh, không muốn chút nào.
Kỳ Vô Quá thấy Nhị Bảo ngẩn ra, mày đột nhiên nhíu lại, bỗng thấy hình ảnh của Đoàn Lệ sau này.
Y nổi hứng hỏi: “Sao thế? Canh cá khó ăn quá à?”
Nhị Bảo nói: “Tiên sinh nấu gì con cũng thích ăn, nhưng về sau nên để con nấu cho người ăn thì hơn.”
Kỳ Vô Quá cười nói: “Nhóc con vắt mũi chưa sạch đã đòi chăm sóc cho ta?”
Nhị Bảo đứng lên, nghiêm túc vỗ ngực: “Con sẽ cố gắng học, một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, chắc chắn sẽ giỏi thôi!”
Kỳ Vô Quá đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên y gặp Đoàn Lệ trong thế giới hiện thực, đối phương đã mời cậu ăn bữa cơm.
Hương vị kia dường như được nấu theo khẩu vị của cậu.
Sau khi cả hai quen nhau, Kỳ Vô Quá biết Đoàn Lệ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, y lại càng thấy lạ với trình độ nấu ăn tốt của hắn. Dù sao khi xuống bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn luôn phải tiếp xúc với một số bộ phận không sạch sẽ.
Khi y hỏi Đoàn Lệ, hắn trả lời là không biết, chỉ cảm thấy mình hẳn sẽ nấu ngon mà thôi.
Kỳ Vô Quá nhìn đứa bé nghiêm túc trước mặt, trong lòng bỗng lóe lên một suy nghĩ. Chẳng lẽ tay nghề nấu ăn của Đoàn Lệ có liên quan đến lời hứa mấy trăm năm trước?
Sau khi ôn lại ký ức mấy trăm năm qua các góc độ khác nhau, Kỳ Vô Quá phát hiện rất nhiều điều gắn với hắn. Thậm chí khoảng thời gian ở chung này khiến Kỳ Vô Quá có ảo giác như đây là thế giới hiện thực, y quay ngược về mấy trăm năm trước. Vẫn còn một nguyên nhân nữa khiến Kỳ Vô Quá sinh ra loại ảo giác này.
Trong vòng mấy năm qua chưa từng xảy ra sự kiện thần quái nào.
Mỗi một không gian quỷ vực đều có lệ quỷ lộng hành, đây là quy tắc. Vì sao không gian này lại đặc biệt như vậy? Ở đến tận mấy năm nhưng Kỳ Vô Quá chưa từng gặp người chơi thứ hai, cũng chưa từng nhìn thấy sự kiện thần quái.
Vào ban đêm, lý luận ban ngày của Kỳ Vô Quá đã bị lật đổ. Y nằm trên giường chuẩn bị ngủ, nằm nghiêng bên cạnh là Nhị Bảo.
Nhị Bảo vẫn còn là một đứa bé sáu tuổi, tất nhiên đã sớm ngủ. Kỳ Vô Quá đi dạo chơi bên ngoài một vòng rồi trở về, khi đang chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa không lớn, lại có chút hoảng loạn thất thố, nghe như người nọ vừa sợ đánh thức thứ gì đó lại vừa đang chạy trốn.
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Nhị Bảo, thấy đứa bé đã bắt đầu bực mình xoay người, biết nếu người bên ngoài còn tiếp tục như vậy sẽ đánh thức thằng nhóc.
Y đứng dậy, khoác thêm lớp áo ngoài rồi đi mở cửa.
Lúc Kỳ Vô Quá mở cửa thì thấy có hai người xa lạ. Trong cái thôn nhỏ bé này, mọi người ai cũng quen mặt nhau, nói chung trừ người thân của thôn dân ra, bọn họ sẽ không nhận cho người ngoài ngủ qua đêm.
Tuy Kỳ Vô Quá không phải người trong thôn, nhưng cũng được nhận với tư cách chính thức, lúc này mới được định cư ở đây.
Hai người trước mắt không biết từ đâu tới. Tay y đặt ngang cửa, không để hai người kia vào ngay: “Hai vị tìm ai?”
Hai người nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia tìm được đường sống trong chỗ chết.
“Vị… vị công tử này, chúng tôi lạc đường, có thể tá túc nhờ một đêm không?”
Kỳ Vô Quá vừa nghe khẩu âm hai người này nói chuyện liền biết thân phận của bọn họ. Nếu không có gì bất ngờ, hẳn bọn họ là người chơi.
Y không sỗ sàng để lộ ra ngay mà nói: “Xin lỗi, nhà ta bần hàn, không đủ chỗ chiêu đãi khách quý.”
Hai người lại nhìn nhau, vội vàng nói: “Không sao, chúng tôi ngủ một đêm trong sân cũng được.”
Kỳ Vô Quá đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng kỳ quái vọng đến từ phía sau.
Đó là một loại âm thanh kỳ quặc nghe như kèn xô na, chỉ là không cao bằng. Trong đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh đứt quãng nghe là biết không bình thường.
Kỳ Vô Quá nhìn ra xa, người đi đầu mặc bộ trường bào đen, khuôn mặt đờ đẫn, phía sau còn có một hàng quỷ dài.
Chẳng qua chỉ là âm binh mượn đường mà thôi, tuy mấy năm nay Kỳ Vô Quá chưa từng gặp, nhưng bây giờ có thể thấy hai người chơi đang lẩn tránh thứ này.
Kỳ Vô Quá vẫn bình thản không có phản ứng gì khác lạ, hai người kia cho rằng có lẽ y không nhìn thấy mấy thứ quỷ quái đó.
Y cười nói: “Nếu đã như vậy, trong nhà còn một phòng củi, tuy hơi đơn sơ nhưng tốt xấu gì cũng có mái che thân.”
Dứt lời, Kỳ Vô Quá dẫn hai người kia tới phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại. Hai người chơi thấy nguy hiểm đã biến mất, lúc này mới thoáng yên tâm. Bọn họ cảm thấy mình thật là may mắn mới có thể tìm thấy khu an toàn đầu tiên.
Cho dù về sau trong lúc qua cửa bị giết chết, ít nhất cũng có thể bắt đầu lại nhờ sự chúc phúc của khu an toàn.
Quả nhiên không sai, trong trạm kiểm soát này thì đây là đường sống duy nhất. Đối với tất cả người chơi, không gian quỷ vực là đường chết. Bọn họ vốn là người phải chết, nếu may mắn có thể sống lâu thêm một lúc nữa.
Không gian quỷ vực không phải nơi làm từ thiện, sau khi trải qua số không gian nhất định, bọn họ sẽ đi vào không gian luân hồi vô tận.
Theo lý mà nói, không gian luân hồi vô tận cũng có cách qua cửa. Nhưng từ trước đến nay gần như chưa có ai có thể ra khỏi không gian này.
Trong không gian này có một điểm xuất phát. Tất cả người chơi đều đến từ điểm xuất phát đó, có người sẽ chết trong quá trình qua cửa, cũng có người sẽ đột nhiên quay về.
Điểm xuất phát gần như phát triển thành quy mô của một tiểu trấn, chỉ là bên kia không thể dành quá nhiều thời gian. Nhiều lắm chỉ là nghỉ một hơi, sau đó giao lưu một ít thông tin có lợi mà thôi.
Thật ra kinh nghiệm của người chơi khác cũng không có ích lắm, trong không gian luân hồi vô tận, những trạm kiểm soát đều hình thành thông qua nỗi sợ trong lòng người chơi và những gì đã trải qua, không có bất cứ giá trị tham chiếu nào.
Tin tức giao lưu có ích nhất đó là về khu an toàn.
Trong không gian luân hồi vô tận có mấy khu an toàn, nếu có thể tìm thấy sẽ tương đương với việc được sống lại một lần. Chỉ là khu an toàn không có vị trí xác định, nói một cách đơn giản thì phải xem có may mắn hay không.
Kỳ Vô Quá ghé vào tường nghe hai người chơi bàn bạc mọi chuyện, lúc này mới yên lặng rời đi.
Sau khi quay về phòng, y ngồi bên mép giường nhìn Nhị Bảo ngủ say, chìm vào trong trầm mặc. Từ những tin tức thu được thông qua hai người chơi vừa rồi, thân phận lần này của cậu không phải là người chơi mà là NPC?