Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, Kỳ Vô Quá đóng máy tính, thả thẻ về chỗ cũ, sau đó gọi Đoàn Lệ về. Lúc hai người quay lại chỗ ngồi, Kỳ Vô Quá đã nói những suy đoán của mình cho hắn nghe qua khung chat.
Đoàn Lệ: “Chủ tuyến trò chơi hẳn không đơn giản như vậy.”
Kỳ Vô Quá: “Tôi cũng thấy thế, tuy đã làm rõ nguyên nhân người kia tử vong, nhưng những bức ảnh trong Gia Đình Hạnh Phúc và luật không được nói chuyện trong đại sảnh tiệm net vẫn không xâu chuỗi với nhau được.”
Đoàn Lệ: “Khu dân cư ngoài kia có liên quan tới chủ tuyến.”
Kỳ Vô Quá: “Khu dân cư không phải do virus không gian khuếch đại à?”
Đoàn Lệ: “Lần này không giống cao ốc phủ vải lần trước, mặc dù cũng được mở rộng nhưng là nhờ không gian gốc, vẫn có liên quan tới chủ tuyến chứ không phải cốt truyện độc lập.”
Thật ra Kỳ Vô Quá đoán không khác Đoàn Lệ là mấy, trong không gian hải đảo, con bạch tuộc mặt quỷ cũng không phải tự nhiên sinh ra. Bạch tuộc vốn là NPC trong không gian, chỉ bạo động sau khi bị lây nhiễm. Nói cách khác, virus không rõ lai lịch, hay còn gọi là nguyên nhân ô nhiễm chỉ có thể tiến hành mở rộng thông qua chủ thể gốc.
Kỳ Vô Quá: “Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp thì là hàng lậu?”
Đoàn Lệ: “…”
Ở phía bên kia, khung thoại của Giang Nhất Chu cũng nhảy ra.
Giang Nhất Chu: “Liệu chúng ta có nên nói nguyên nhân chết của khách bị chặt đầu trong nhóm chat chung không, cả ba cô gái kia đều kiếm tiền nhờ làm thủy quân, không an toàn cho lắm.”
Kỳ Vô Quá: “Chúng ta chỉ cần gửi manh mối lên là được.”
Sau khi nói xong, Kỳ Vô Quá quyết định dành số thời gian còn lại trước khi trời hửng sáng ngủ bù một giấc. Dù sao bây giờ không còn là thiếu niên mười mấy tuổi nữa, thức đêm xong cơ thể sẽ bị đau.
Khi Kỳ Vô Quá tỉnh lại thì đã là bảy giờ sáng. Tiệm net trở lại với sinh hoạt hàng ngày, các khách ngồi đối diện với máy tính, hoặc nghiêm túc kiếm tiền hoặc đang giải trí. Tiếp tân và nhóm quản lý máy chủ cũng về với vị trí làm việc, cứ như ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra.
Đoàn Lệ không có ở chỗ ngồi, có thể là đang đi vệ sinh.
Kỳ Vô Quá nhìn số tài khoản trong thẻ, phát hiện muốn đi rửa mặt cũng phải tiêu số tiền kiếm được sáng nay. Thân là đỗ nghèo khỉ, ngồi trong tiệm net này sẽ không có phúc lợi được rửa mặt sau khi ngủ dậy.
Kỳ Vô Quá thở dài, sau đó nhấn mở nhóm chat. Vừa mở khung thoại lên, cậu lập tức ngạc nhiên. Trước khi sắp ngủ, Kỳ Vô Quá đã dùng những lời lẽ khách quan để gửi manh mối ba người họ phát hiện được vào nhóm chat, xét về các phương diện khác, cậu không lồng suy nghĩ và kiến nghị của mình vào. Dù sao cách một cái màn hình, ai cũng có cái nhìn của riêng mình, đều cảm thấy suy nghĩ của mình mới có lý.
Sau khi Kỳ Vô Quá gặp được kiểu người không não khi lên mạng như Hà Chỉ Kỳ, cậu cảm thấy nếu mình đưa ra suy luận hoặc đề nghị sẽ đẩy ngược các cô về phía cực đoan. Vì thế cậu quyết định trần thuật lại sự thật một cách khách quan.
Nhưng dù chỉ nói như vậy, những lời của cậu vẫn bị nghi ngờ. Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi Hà Chỉ Kỳ thấy tin nhắn trong nhóm chat thì đến bên cửa sổ nhìn thử, phát hiện bên ngoài vẫn là một làn sương xám, không có khu chung cư cũ như Kỳ Vô Quá đã nói.
Cô tự nhận mình là người chơi giàu kinh nghiệm, bèn tìm tiếp tân để chứng thực, cũng không biết cô dùng cách nào mà thuyết phục được cô gái kia mở cửa ra. Hà Chỉ Kỳ gọi nhóm Khưu Lan cùng ra tiệm net xem thử, kết quả vừa ra khỏi cửa đã bị làn sương xám hất về.
Mắt thấy mới là thật, tất nhiên các cô sẽ khăng khăng khẳng định Kỳ Vô Quá đang lừa gạt.
Kỳ Vô Quá nhìn thấy vậy vẫn nói thêm một câu vào nhóm chat.
Kỳ Vô Quá: “Ban ngày không giống ban đêm.”
Hà Chỉ Kỳ: “Không giống chỗ nào, vậy sao lúc ấy anh không gọi bọn tôi dậy đi cùng?”
Giang Nhất Chu: “Bọn tôi gọi rồi, nhưng cô không dậy thôi.”
Hà Chỉ Kỳ: “Nói thế thì sao các anh lại tỉnh lại, rõ ràng chúng ta đều là người chơi mà?”
Hồi lâu sau trong nhóm chat vẫn không có ai đáp lại, Hà Chỉ Kỳ cho là mình đã thắng thế thượng phong, khiến mấy người kia không cãi lại được.
Vào đúng lúc này, cô thấy Kỳ Vô Quá đứng lên. Người nọ chau mày, thoắt cái đã đi về phía mình.
Trong lòng Hà Chỉ Kỳ không khỏi hoảng hốt, cô cũng không hiểu vì sao lại vậy. Rõ ràng trông Kỳ Vô Quá rất đẹp, chỉ là trong mắt mọi người đều sẽ thành vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Xuất phát từ tính phản nghịch tuổi dậy thì, Hà Chỉ Kỳ luôn muốn đối nghịch với cậu, hơn nữa còn cố thể hiện bản thân thật cá tính. Chỉ là khi Kỳ Vô Quá cau mày đi tới, Hà Chỉ Kỳ lại thấy sợ, thậm chí còn nghĩ có phải mình chọc giận cậu rồi không.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Hà Chỉ Kỳ đứng bật dậy, chuẩn bị kiên cường trừng lại cậu. Dù sao mọi người không nói chuyện được, xem ai sợ ai.
Ngay khi Hà Chỉ Kỳ đang xây dựng phòng tuyến tâm lý cho mình, ánh mắt của Kỳ Vô Quá đi băng qua người cô, làm như không nhìn thấy dáng vẻ của cô.
Hà Chỉ Kỳ: “…”
Cô theo phản xạ vươn tay kéo áo cậu. Kỳ Vô Quá còn chưa tới nơi, đột nhiên cảm giác có người kéo áo mình, ngạc nhiên dừng lại.
Cậu xoay người nhìn mới biết là nữ sinh phản nghịch kia, cô ta thở phì phò kéo áo cậu, không biết đang muốn làm gì. Hiện tại không thể nói chuyện nên Kỳ Vô Quá chỉ có thể nghi ngờ nhìn qua.
Hà Chỉ Kỳ còn chưa biết đáp lại như thế nào, cô đã cảm thấy một cơn gió lạnh ập đến, giống hệt cảm giác trước khi chết. Cô run lên, bàn tay thả ra, sau đó xua xua ý bảo mình không có chuyện gì muốn nói.
Kỳ Vô Quá thấy thế cũng không hỏi nhiều, tiếp tục đi về phía mục tiêu ban đầu.
Trên tường treo đầy ảnh chụp, ngày hôm qua khi vừa tới đây, Kỳ Vô Quá đã chú ý tới số ảnh đó. Nhưng hiện tại nội dung trên ảnh đã thay đổi.
Vào ngày hôm qua, rõ ràng những tấm ảnh trên đại sảnh tiệm net đều là ảnh gia đình, bây giờ lại biến thành cảnh sinh hoạt, hệt như dùng camera quay lại cuộc sống hàng ngày bình thường vậy.
Hoặc là một nhà đang ăn cơm, hoặc là xem TV cùng nhau.
Điểm mấu chốt là Kỳ Vô Quá vừa thấy cảnh tượng trong ảnh đêm hôm qua. Bức ảnh trước mắt là cảnh một đứa trẻ vừa tan học về nhà. Nó đứng trước cửa thay giày, người bố ngồi trên sofa tủm tỉm nhìn nó, vươn tay định nhận lấy cặp sách của con. Còn người mẹ đứng cạnh bàn, bưng đĩa đồ ăn trên tay chuẩn bị đặt xuống.
Ngoại trừ gương mặt khác nhau, đây rõ ràng là cảnh hôm qua Kỳ Vô Quá thấy trong khu chung cư.
Mà mỗi tấm ảnh chụp ở đây đều xuất phát từ khu chung cư đó.
Trang trí trong phòng, động tác nhân vật hay thậm chí là biểu cảm đều giống như đúc, chỗ khác duy nhất là gương mặt.
Kỳ Vô Quá quan sát từng tấm, ghi tạc tất cả chi tiết vào đầu rồi mới quay về chỗ ngồi của mình.
Khi cậu quay về, phát hiện Đoàn Lệ đã về chỗ không biết từ bao giờ. Đoàn Lệ thấy cậu thì ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau, xem như là lời chào không tiếng động.
Đoàn Lệ: “Cậu qua kia xem gì vậy?”
Kỳ Vô Quá: “Xem ảnh, mấy tấm ảnh thay đổi rồi, cảnh trong tranh giống hệt những gì chúng ta thấy trong khu dân cư, chỉ khác mỗi cái mặt.”
Đoàn Lệ nói: “Nói mới nhớ, ảnh trên hành lang dẫn sang nhà vệ sinh cũng thay đổi, tôi nghĩ là tái hiện lại cảnh hôm qua trong khu chung cư.”
Kỳ Vô Quá không thấy ngạc nhiên với đáp án của Đoàn Lệ, người này không nhớ mặt người khác mới là chuyện bình thường.
Kỳ Vô Quá: “Vậy xem ra tôi phải qua nhà vệ sinh một chuyến rồi.”
Kỳ Vô Quá nói được làm được, sau khi nói xong câu đó, cậu lập tức lao đầu vào kiếm tiền, cố gắng để được đi vệ sinh một chuyến.
Vào lúc Kỳ Vô Quá đang cố gắng kiếm tiền, tiệm net lại lần nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Người gặp chuyện lần này chính là người chơi Hà Chỉ Kỳ.
Kỳ Vô Quá không biết vì sao khung chat của Hà Chỉ Kỳ lại hiện lên trên màn hình của mình.
Hà Chỉ Kỳ: “Đột nhiên mắt tôi rất mờ, không nhìn thấy gì cả, hơn nữa cơ thể tôi cũng trở nên bất thường, đứng dậy không nổi, anh… anh có thể qua nhìn tôi xem sao không?”
Kỳ Vô Quá thấy thế liền đứng dậy. Cậu vỗ vai Đoàn Lệ, ý bảo đối phương cùng đi.
Vị trí của Hà Chỉ Kỳ nằm ở một góc rất yên tĩnh, những người khác không thể nhìn thấy bên này.
Kỳ Vô Quá vừa đi qua, lập tức ngạc nhiên.
Người ngồi trước máy tính là ai đây?
Rõ ràng Hà Chỉ Kỳ là một thiếu nữ mới mười tám mười chín tuổi, tràn ngập sức sống của tuổi xuân, vậy mà người ngồi đây lại tóc bạc đầy đầu, khô gầy như một nhanh cây héo.
Cô quay đầu lại muốn nói gì đó, lại cố kỵ quy định tiệm net nên chỉ há miệng thở dốc. Kỳ Vô Quá đi qua, nhìn vào màn hình máy tính cô. Có vẻ Hà Chỉ Kỳ đã làm thủy quân cho một diễn đàn nào đó, đây là một nơi phát thiệp cầu may cố định. Đại khái là sinh nhật một ngôi sao, về sau phát thiệp cầu may trên một diễn đàn fan, vì để duy trì độ nóng của thiệp nên phải thuê thủy quân về đẩy lên.
Hiệu quả của loại thiệp này đều sẽ yêu cầu câu trả lời cố định. Mà câu trả lời lần này là: “Tôi nguyện dùng mười năm tuổi thọ để đổi lấy anh nhà cả đời vô tư vô lo.”
Kỳ Vô Quá xem xong, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Tuy rằng chỉ bình luận mười năm tuổi thọ, nhưng thủy quân trên mạng không chỉ có một tài khoản. Rõ ràng Hà Chỉ Kỳ cũng làm như thế, mười mấy tài khoản gộp lại tạo thành một món nợ tuổi thọ kếch xù.
Kỳ Vô Quá đứng dậy, nhìn Đoàn Lệ ra dấu. Tuy rằng Hà Chỉ Kỳ già đi mà không có nguyên nhân, nhưng theo lý mà nói đây cũng là hiện tượng thần quái, hẳn Đoàn Lệ có cách giải quyết.
Hà Chỉ Kỳ vẫn tiếp tục già đi, đôi mắt cô càng lúc càng đục, da cũng trở nên nhăn nhúm.
Đoàn Lệ không kéo dài lâu, tiến lên một bước, trên tay sáng lên, dán một lá bùa vào giữa mày Hà Chỉ Kỳ.
Lá bùa kia nhanh chóng cháy thành tro, cuối cùng sự lão hóa của Hà Chỉ Kỳ cũng dừng lại.
Thế nhưng mọi chuyện không chỉ có vậy.