Thẩm Nghiệp Thành và Trần Mộc sau một đêm bị tạm giam để lấy lời khai, thì được cho tại ngoại vì chưa có chứng cứ xác thực để buộc tội nhưng ông ta và trợ lí bị cấm xuất nhập cảnh do còn trong quá trình điều tra.
Mạc lão gia bưng bít thông tin rất tốt nên hiện giờ vẫn chưa ai biết chuyện ông ta ra vào cục cảnh sát.
Thẩm Nghiệp Thành muốn xây dựng sự nghiệp thêm vững chắc nhưng hiện tại lại không được như ý nguyện, trước mắt là phải thủ tiêu Cửu Lang và Lưu Dân Triệt trước tránh bọn chúng ngứa miệng lỡ lời.
Trần Mộc mang cho Thẩm Nghiệp Thành một tách cà phê nóng, rồi báo cáo một chút về tình hình xây dựng của khu vui chơi Liên Thanh.
- Thẩm tổng, chuyến lần này chúng ta sẽ lời to, quản lí công trình phía bên Vạn Xuân cực kỳ kém cỏi, vật liệu bị tráo đổi mà cũng không hay biết, chúng ta có đi thêm vài chuyến cũng không ai nhận ra đâu.
Vạn Xuân cũng như Tôn Thị, đều là mục tiêu của Thẩm Nghiệp Thành, chỉ cần nó giống như chung cư Hoa Đô đổ sập thì Vạn Xuân chắc chắn sẽ phá sản. Thẩm Nghiệp Thành nhấp một ngụm cà phê hỏi về Tôn Thị.
- Dạo gần đây website đăng tin bán Tôn Thị có gì mới không?
- Thưa Thẩm tổng, vẫn chưa có gì mới nhưng Mr. Vương vẫn rất mặn mà với nó.
Thẩm Nghiệp Thành nhếch môi cười, đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ mới trong đầu, bán Tôn Thị lại cho kẻ lắm tiền Mr. Vương lại lời to, sau đó gom Vạn Xuân về tay, vẹn cả đôi đường.
- Tìm cơ hội dạy dỗ Tôn Lịch Nhi cho cô ta biết mùi lễ độ đi.
- Dạ.
Ông đã nhiều lần thoả thuận giá cả với Tôn Lịch Nhi nhưng cô ta vẫn cứng đầu không chịu bán, thứ gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua bằng thủ đoạn.
Tôn Lịch Nhi ơi Tôn Lịch Nhi, Mạc Cao Ân đang còn trong bệnh viện, Mạc Thiên Nhật Dạ chắc đã đi không nổi nữa rồi, để xem ai sẽ cứu cô đây?
*************
Sáng hôm sau Lịch Nhi dậy sớm, như mọi ngày đi chợ nấu cơm, cô lái xe đến siêu thị mua sữa cho ba, tiện tay mua thêm cho Mạc Thiên Nhật Dạ một hộp để bồi bổ.
Lúc cô quay về lại thấy có một chiếc xe màu đỏ bám theo phía sau, chiếc xe này lúc cô rời khỏi nhà hình như đã thấy nó đậu trước con hẻm, có khi nào là đang bám theo cô không?
Lịch Nhi tăng tốc, chiếc xe phía sau cũng tăng tốc theo, cô hơi sợ vì phía trước là đoạn đường vắng. Cô đắc tội với rất nhiều người, dù không làm gì cũng trở nên có tội với bọn họ nên nhất thời không đoán được là ai đang theo dõi mình.
Lịch Nhi tăng ga hết số, trước mắt cần cắt đuôi bọn chúng trước, còn việc bọn chúng là ai sẽ tính sau.
Chiếc xe màu đỏ cũng tăng tốc bám theo, có lúc sắp vượt lên nhưng đều bị Lịch Nhi cắt đuôi thành công, cô nhắm thẳng vào con hẻm phía trước vững tay lái mạnh mẽ rẽ phải, chiếc xe kia lỡ trớn lao thẳng lên phía trước đến khi lùi lại thì đã mất dấu của Lịch Nhi.
- Mẹ nó! Bị nó phát hiện rồi.
Tên áo đen ngồi ở ghế lái chửi thề một tiếng móc điện thoại gọi cho Thẩm Nghiệp Thành.
- Thẩm tổng, hình như cô ta đã phát hiện rồi, còn cắt đuôi chúng tôi.
Thẩm Nghiệp Thành ở bên này nghe xong chẳng những không tức giận mà còn rất thong thả.
- Không sao, hù doạ cô ta một chút, lần sao nhất định phải thành công.
…
Lịch Nhi đi đường vòng về nhà, tim cô vẫn còn đập thình thịch, phía sau đã chẳng còn ai bám đuôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cô vào nhà chuẩn bị bữa sáng nhưng tâm trí vẫn đặt lên chiếc xe bí ẩn kia, trong đầu cô có vô vàn thắc mắc rồi chợt cô nghĩ đến Thẩm Nghiệp Thành nhưng không phải là ông ta đang trốn sao?
Lịch Nhi không ăn bữa sáng với cả nhà mà mang lên lầu, Tôn Bách Điền thấy lạ nên hỏi.
- Ngồi xuống ăn chung cùng cả nhà đi, con đi đâu vậy?
Lịch Nhi chột dạ miễn cưỡng nở nụ cười.
- Máy tính của con bị hỏng, con muốn vừa ăn vừa sửa.
Tôn Bách Điền nhăn trán nhìn con gái vội vã đi lên lầu liền nói nhỏ với Tử Minh.
- Mấy hôm nay không thấy tên khốn đó nữa, con để ý chị con kỹ một chút, đừng để nó bị hắn ta dụ dỗ.
Tử Minh ăn mất ngon gật đầu cho có lệ, ba mà biết chị giấu tên khốn đó trong nhà thì sẽ có chuyện lớn cho mà xem.
Lịch Nhi đặt đồ ăn lên bàn, hôm nay còn kèm theo một ly ngũ cốc. Mạc Thiên Nhật Dạ đã có thể tự ngồi một mình dù phải mất vài phút mới xong.
- Anh tự ăn được chưa?
Hắn gật đầu, cô đứng một bên quan sát. Hắn ăn rất chậm, vì cánh tay đưa lên cao lại đau, Lịch Nhi mấy lần muốn giúp nhưng hắn lắc đầu vì không muốn cô thấy hắn phiền.
Lịch Nhi ngồi một bên mặc kệ hắn nhưng lâu lâu vẫn liếc qua nhìn.
"Tiếng nhạc."
Lịch Nhi nhìn dãy số trên màn hình, mày giãn ra vì hình như cô đã đoán đúng.
- Alo.
- Sáng nay Tôn tiểu thư đua xe có vui không?
Lịch Nhi nhếch mà môi cười, Thẩm Nghiệp Thành bắt đầu hành động rồi, sớm hơn cô nghĩ.
- Lần sau Thẩm tổng nhớ chọn thuộc hạ có đầu óc một chút, bọn họ gà quá không đấu lại tôi đâu.
Mạc Thiên Nhật Dạ buông muỗng quay đầu lại nhìn Lịch Nhi đang nói chuyện điện thoại, cô ấy đang nói chuyện với Thẩm Nghiệp Thành sao, cô ấy gặp nguy hiểm sao?
Thẩm Nghiệp Thành bị chế giễu nhưng nụ cười trên môi không hề tắt.
- Tôn tiểu thư chớ lo, vẫn còn lần sau mà, còn cả công tử nhỏ rồi Tôn lão gia nữa, nhắn với họ phải thật cẩn thận đó.
Còn dám uy hiếp người nhà của cô, Lịch Nhi bật cười thành tiếng đáp lại.
- Ông sẽ không đụng được một sợi tóc nào của họ nên đừng có khua môi múa mép.
- Tôi có khua môi múa mép không tự cô hiểu, Tôn tiểu thư, cẩn thận cái đầu của cô rơi khỏi cổ đó.