Mạc Cao Ân an tĩnh nằm trên giường bệnh trắng toát, anh gầy đi nhiều, tóc mái dài che trước trán, gương mặt lãng tử ấy nhiều năm qua đi vẫn không thay đổi, anh cái gì cũng tốt chỉ có si tình là không tốt.
Lịch Nhi ngồi nép một bên ghế đọc tin nhắn của Tử Tinh vừa gửi đến.
"Chị đại, Thẩm Nghiệp Thành đúng là một tên gian manh."
Cậu ấy gửi kèm theo một đoạn video ngắn, trời khá tối nhưng nhờ đồng phục trên áo có thể nhận ra đây là hai tài xế hai bên công ty xây dựng, một của Dực Phong và một của Vạn Xuân đổi xe cho nhau.
Chiếc xe chở vật liệu của công ty Dực Phong được tài xế của công ty Vạn Xuân cầm lái tiến vào công trình đang xây dựng, xe vật liệu của công ty Dực Phong không biết có vấn đề gì hay không nhưng trước mắt đã trót lọt vào công trình bên cạnh.
Lịch Nhi mỉm cười chuyển cho Tử Tinh một ít hoa hồng bồi dưỡng, nếu chẳng may phần xây dựng của công ty Vạn Xuân có vấn đề thì đây sẽ là chứng cứ nhấn chìm Thẩm Nghiệp Thành.
Thẩm Nghiệp Thành mưu mô nham hiểm, đã hại ba của cô còn muốn móc tim Mạc Thiên Nhật Dạ, bây giờ ông ta vẫn chưa bị bắt nên chưa kết luận tội, sau này mới là thảm kịch của cuộc đời ông ta.
Tâm tình Lịch Nhi tươi tắn hơn hẳn, cô đứng lên vươn vai một cái, bình minh đã bắt đầu ló dạng, sắc đỏ vơi đi cái lạnh ngắt của trời đông, Lịch Nhi áp tay lên cửa kính, nắng sớm chạm vào tay cô thật ấm áp.
Mạc Cao Ân bị nắng sớm đánh thức, đôi mắt mang hương thu đượm buồn mê luyến nhìn Lịch Nhi, cô trở lại rồi.
- Lịch Nhi.
Lịch Nhi xoay người nhìn anh, anh khẽ cười, nụ cười ấy ấm hơn vạn lần ánh nắng sớm ngoài kia. Cô tiến lại gần nhẹ hỏi.
- Anh ngủ ngon không?
Mạc Cao Ân khẽ gật đầu, Lịch Nhi nâng giường giúp anh.
- Giường ở đây cứng lắm có phải không?
Đột nhiên Mạc Cao Ân hỏi, Lịch Nhi ngẩng mặt nhìn anh không biết trả lời thế nào.
- Anh thấy sắc mặt em không tốt, tối qua ngủ không ngon có đúng không, giường ở đây nhỏ như vậy.
Lịch Nhi cúi đầu cảm thấy mình như một kẻ lừa gạt, đã hứa sẽ ở đây nhưng rồi lại rời đi, cô không dám nhận sự quan tâm của anh nên lảng sang chuyện khác.
- Hôm nay anh thấy thế nào rồi?
Mạc Cao Ân rất hiểu tính cách của Lịch Nhi, mỗi khi cô cố tình chuyển chủ đề là lúc ấy cô có chuyện khó nói. Anh biết tại sao cô lại như vậy, vì tối đêm qua lúc anh lên cơn đau tim đã không nhìn thấy cô.
Mạc Cao Ân vén một sợi tóc qua tai của cô nhẹ trả lời.
- Anh không sao, anh quyết định rồi, sắp tới anh sẽ thay tim nhân tạo.
Đối với bệnh của anh khi không tìm được trái tim tương thích hoàn toàn, có thể thay thế bằng một quả tim nhân tạo để duy trì sự sống trong lúc đợi quả tim thật thay thế. Lúc trước không phải anh và bác sĩ chưa nghĩ tới biện pháp này nhưng mổ tim là một ca phẫu thuật nguy hiểm, thà làm một lần bằng quả tim thật để tránh rủi ro nhưng bây giờ không có tim thật thì chỉ còn cách đó.
Lịch Nhi cảm thấy bây giờ chỉ có cách này là khả thi nhất, cô ngẩng mặt lên nhìn anh nhẹ hỏi.
- Vậy bao giờ anh làm phẫu thuật?
Thay một quả tim nhân tạo sẽ có rất nhiều rủi ro, thời gian duy trì sự sống còn phụ thuộc vào cơ thể của anh có tiếp nhận nó hay không nữa. Nhưng chắc chắn một điều rằng anh sẽ không trở ra khi lồng ngực còn nguyên vẹn giống như ngày hôm qua, cũng không chờ đợi một thứ mãi mãi không đến.
Mạc Cao Ân nhìn vào xa xăm bình thản trả lời.
- Vài ngày nữa, lúc đó em lại đến có được không?
Anh nhìn sâu vào mắt cô khẽ hỏi, Lịch Nhi không chần chừ gật đầu ngay.
- Tất nhiên rồi.
Anh cười, một nụ cười thoáng chút mất mát.
- Lát nữa em về nhà nghỉ ngơi đi, em gầy đi nhiều quá.
Anh nhận ra rồi, cô sẽ không bao giờ thuộc về anh, chỉ là trong lòng anh luôn có cô nên luôn mong muốn cô ở bên cạnh mình. Sau cơn đau tim hôm qua anh gọi cho trợ lí Lâm gặng hỏi mãi mới biết trái tim kia là của Mạc Thiên Nhật Dạ, thật không ngờ, anh và hắn lại đấu đá với nhau ở mọi chiến tuyến như vậy.
Lúc ấy anh mới vỡ lẽ ra tại sao khi đó Lịch Nhi lại rời đi, vì người mà trái tim của cô đang hướng tới suýt vì anh mà bỏ mạng. Mọi mặt trận anh đều bại dưới tay Mạc Thiên Nhật Dạ, thật không công bằng nhưng biết sao được, anh không thể dùng trái tim tật nguyền này để bảo vệ cho cô.
Lịch Nhi cảm thấy rất áy náy với anh, cô không muốn đi nhưng anh lấy lí do phải đi kiểm tra tổng quát trước khi phẫu thuật để cô về nhà. Dường như anh đã biết được gì đó rồi.
***********
Mạc lão gia vẫn dò tìm tung tích của Thẩm Nghiệp Thành, ông thề rằng chỉ cần bắt được hắn sẽ xé xác hắn ra ngay lập tức. Hắn dám lừa ông, còn mặt dày lấy biết bao nhiêu tiền của ông.
Mạc lão gia ném cây gậy xuống đất cực kì tức giận, quản gia rót cho ông một tách trà ông cũng không thèm uống.
- Tình hình của Nhật Dạ thế nào rồi?
Tập đoàn IT đang hỗn loạn thì thôi đi, bây giờ hai trụ cột nằm viện hết cả hai, cổ đông chạy bán cổ phần như kiến vỡ tổ, họ không biết chuyện Nhật Dạ bị thương nhưng tin tức Nhật Dạ bị mất trí vẫn còn lan rộng ngày qua ngày, nhà họ Mạc sắp trụ không vững nữa rồi.
Quản gia đứng một bên báo cáo.
- Thưa lão gia, bên bệnh viện cho hay, thiếu gia đã xuất viện lúc nửa đêm rồi.
Mạc lão gia nhăn trán, bị thương nặng như vậy nửa đêm xuất viện làm gì?
- Nó đi đâu?
- Dạ, tôi cũng không biết.
Mạc lão gia nhắm mắt thở dài, chuyện này nối tiếp chuyện kia, không yên ổn một ngày nào cả.
- Thưa lão gia, có người tìm ạ.
Giúp việc mang điện thoại ra cho Mạc lão gia, ông cầm ống nghe nơi nâng giọng.
- Ai đó?
- Là tôi đây thưa chủ tịch.
Ngay khi vừa nghe giọng nói này, Mạc lão gia giận đến nổi gân xanh.
- Thằng chó chết, mày còn dám gọi cho tao sao? Bây giờ mày trốn ở đâu?
Thẩm Nghiệp Thành ngồi bên chiếc bàn bám đầy bụi, bên cạnh còn có một hộp cơm đang ăn dở, ông ta cực kì bình tĩnh khác xa với giọng nói nài nỉ của mình.
- Chủ tịch, tôi biết bây giờ nói gì ngài cũng không tin tôi nhưng thật ra tôi cũng như ngài, tôi bị họ lừa.
Thẩm Nghiệp Thành càng nói càng làm Mạc lão gia thêm tức tối, ông đập mạnh tay xuống bàn lớn tiếng.
- Mày còn định lừa tao?
- Không không chủ tịch, tôi nói thật lòng, họ nói với tôi trái tim đó tương thích với phó tổng, tôi vui mừng khôn xiết, không ngờ họ đã sớm có kế hoạch, trong chuyện này tôi cũng chỉ là một người đưa tin thôi. Chủ tịch, tôi mạo hiểm gọi cho ngài thật sự là có điều muốn nói.
- Nói đi, để đến lúc vào tù rồi lại không nói kịp.
Mạc lão gia không kiên nhẫn, bàn tay bóp chặt vì tức tối.
Thẩm Nghiệp Thành ở bên này trở nên đắc ý, ông ta di chuyển tới cái lỗ tròn trên nắp hầm hít một chút ánh sáng rồi nói thật chậm rãi.
- Tôi có một quả tim hoàn toàn tương thích với phó tổng, ngài có dám tin tôi thêm một lần nữa không?