Mạc Cao Ân nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, bức màn màu xanh được che chắn trước ngực, để lát nữa anh không nhìn thấy trái tim yếu đuối của mình rời bỏ nơi đã trú ngụ gần 28 năm trời.
Ánh sáng mờ ảo trước mặt khiến anh không nhìn rõ được mọi thứ, giống như cái cách anh không nhìn được tương lai sau khi bước khỏi căn phòng này, kíp mổ gần 20 người đứng xung quanh cùng anh đợi, trái tim kia còn bao lâu nữa mới tới? Mạc Cao Ân sờ nhẹ sợi dây chuyền trên cổ, mong rằng mọi chuyện được suôn sẻ.
Lịch Nhi ở ngoài này bức rức không yên, cảm giác như có một chuyện gì đó sắp xảy ra mà cô không biết. Lịch Nhi hít sâu vài ba hơi cho bình tĩnh lại nhưng bàn tay lại vô thức run lên.
*********
Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi yên trong xe không di chuyển, hắn nhắm mắt thư thả đợi người đến.
Xe của Cửu Lang nhanh chóng áp sát, hắn cùng một người nữa tấn công hai bên khóa đường lui của Mạc Thiên Nhật Dạ.
Hắn quay khẩu súng lục chĩa thẳng vào đầu Mạc Thiên Nhật Dạ đắc ý.
- Hôm nay, Mạc tổng không thể đi làm được rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ chậm rãi mở mắt, con ngươi đen đảo nhẹ lướt qua khuôn mặt của hắn ta, hắn bật cười vô cùng bình thản.
- Thì ra là người quen, thế này thì dễ nhận diện hơn rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ không biết hắn ta có lai lịch như thế nào nhưng hắn nhận ra người này và người đâm vào xe của hắn vài tháng trước là cùng một người, ông trời đã giúp hắn rồi.
Cửu Lang hoàn toàn hiểu được Mạc Thiên Nhật Dạ có ý gì, lần trước hắn may mắn thoát chết nhưng lần này trời còn không cứu được hắn.
Cửu Lang ép Mạc Thiên Nhật Dạ dịch sang một bên, cây răng cẩn vàng loé lên theo nụ cười tà độc của hắn.
- Nếu đã là người quen thì Mạc tổng nên hít thở thật sâu, chút nữa tôi muốn mượn trái tim của ngài.
Cửu Lang giao Mạc Thiên Nhật Dạ lại cho đàn em giữ chặt, hắn trực tiếp cầm lái rẽ vào một con hẻm nhỏ, động tác của hắn rất nhanh vì sợ Mạc Thiên Nhật Dạ sẽ chống cự nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn vô cùng thong thả, đến nhúc nhích cũng không làm.
Cuối con hẻm nhỏ có một chiếc xe cứu thương đang đợi sẵn, một bác sĩ đứng đợi sẵn trước đầu xe bịt kín mặt nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn nhận ra được đó là bác sĩ làm việc cho bệnh viện của Mạc gia.
Chả trách tại sao Thẩm Nghiệp Thành lại có kết quả xét nghiệm độ tương thích của hai quả tim, thì ra là nội bộ bị sâu mọt đục khoét rồi.
Nhân lúc Mạc Thiên Nhật Dạ không để ý, đàn em của Cửu Lang đâm một mũi thuốc gây tê vào người của hắn, sau đó di chuyển hắn vào xe cấp cứu. Cả quá trình hắn không hề chống cự, cứ như đây là vở tuồng đã được tập dược trước.
Bọn chúng đặt Mạc Thiên Nhật Dạ lên cái giường nhỏ xíu trong chiếc xe chật chội rồi trói chặt hai tay, hành vi của chúng bây giờ không khác gì bọn buôn người lấy nội tạng. Hắn không hề nao núng nhìn tên phản bội Lưu Dân Triệt.
Lưu Dân Triệt cúi thấp đầu sửa soạn dao mổ, trong lúc chờ đợi nhàm chán Mạc Thiên Nhật Dạ dò hỏi Cửu Lang.
- Các người làm chuyện cho ai vậy, là Mạc Cao Ân sao?
Gần đây Tiêu Đằng thu được một tin tức quan trọng, đó là ngày hắn bị tai nạn đã có người gọi cấp cứu giúp hắn. Hôm đó đã rất khuya, lại ở khúc đường vắng, hắn đã bất tỉnh còn Tiêu Đằng bị choáng gần 30 phút, chiếc xe lúc ấy lại rò rỉ xăng, nếu không may mắn có người gọi xe cứu thương thì có thể hắn đã không thể nằm ở đây bây giờ.
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều dựa theo camera hành trình và camera an ninh gần đó, ngày hôm đó chỉ có một mình Mạc Cao Ân. Vậy nên rất có thể hắn ta không phải người ra tay mà là người giúp đỡ hắn.
Cửu Lang liếc Mạc Thiên Nhật Dạ một cái không hề muốn trả lời, hai chú cháu nhà họ Mạc cạnh tranh nhau về mọi mặt ai mà chẳng biết. Nếu hắn hiểu lầm thì cứ để cho hắn hiểu lầm đi, xuống âm phủ hỏi Diêm Vương thì rõ.
Lưu Dân Triệt cầm cây dao mổ sáng loáng tiến tới trước mặt Mạc Thiên Nhật Dạ, ông không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, bàn tay cũng hồi hộp run lên.
- Bác sĩ Lưu, tay nghề của ông yếu như vậy làm sao lấy trái tim của tôi ra ngoài mà không bị hư hao gì đây?
Lưu Dân Triệt hành nghề y gần 20 năm nay, từ lúc mới bắt đầu đã ăn cơm của nhà họ Mạc, hôm nay làm chuyện này cũng có phần hổ thẹn nhưng chỉ cần thành công cấy ghép quả tim mới cho Mạc Cao Ân thì chức viện trưởng cách ông không còn xa nữa.
Lưu Dân Triệt cúi thấp đầu, bắt đầu mở cúc áo của Mạc Thiên Nhật Dạ. Rõ ràng hắn biết mình sắp chết nhưng tại sao vẫn bình thản như vậy?
Cửu Lang lau họng súng lục không mảy may quan tâm đến chuyện sắp xảy ra, chỉ cần biết mọi chuyện ổn thỏa thì tối nay hắn sẽ quét sạch sàn bar, hai tay ôm liền mấy em cho thỏa mãn.
Một y tá nữa cũng lên xe hỗ trợ Lưu Dân Triệt, không khí trong xe hiện giờ rất bí bách. Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn ông ta khử trùng dao mổ, đôi con ngươi trầm mặc, hắn nhẹ lên tiếng.
- Làm nhanh lên.
Lưu Dân Triệt nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi tuôn ra như suối, chưa bao giờ ông thấy sợ như bây giờ, sợ nhất là ánh mắt điềm tĩnh đó của Mạc Thiên Nhật Dạ.
Lưu Dân Triệt hít một hơi đưa dao mổ tới ngực Mạc Thiên Nhật Dạ, khi khoảng cách còn chừng vài mm thì điện thoại của Cửu Lang reo lên. Hắn liếc Lưu Dân Triệt một cái rồi bắt máy.
- Bắt được người rồi, đang tiến hành, sẽ không lâu nữa đâu, ngài cứ chuẩn bị sẵn phần tiền còn lại, khoảng 20 phút nữa tôi có mặt.
Loa điện thoại khá lớn, Mạc Thiên Nhật Dạ có thể nghe rõ giọng nói của người bên kia, là Thẩm Nghiệp Thành không sai được, nếu là như vậy rất có thể Mạc Cao Ân không dính líu vào chuyện này và chuyện trước đó nữa. Vì hắn biết Mạc Cao Ân không thích rắc rối, hắn ta tiếp cận Thẩm Nghiệp Thành cũng chỉ vì 5 phần trăm cổ phần trong tay ông ta. Nếu đã muốn hại hắn thì đã không gọi xe cứu thương cho hắn, cũng chưa bao giờ nghe Mạc Cao Ân nhắc đến chuyện này.
Cửu Lang tắt điện thoại ra hiệu cho Lưu Dân Triệt làm nhanh lên, ông ta gật đầu bắt đầu xẻ một đường trên ngực của Mạc Thiên Nhật Dạ.
Tác dụng của thuốc gây tê không làm giảm đi quá nhiều đau đớn, mồ hôi trên trán rịn ra, hắn nắm chặt khớp tay nhìn máu tuôn trào như nước, hắn bật cười, Lịch Nhi... Máu trong tim anh... Có màu đỏ.
Lưu Dân Triệt bị nụ cười của Mạc Thiên Nhật Dạ làm cho trùng tay nhưng nếu không làm cho hắn chết thì nửa đời sau này ông sẽ sống trong tù.
Lưu Dân Triệt rạch thêm một đường tới xương lồng ngực, ngay khi ông chuẩn bị tách phần xương ra để lấy tim thì bên ngoài có tiếng hỗn loạn, ông ta hoảng sợ vội buông dao mổ.
Mạc Thiên Nhật Dạ luồn bàn tay mình qua sợi dây trói lỏng lẻo, hắn kéo một bên áo che ngực lại lạnh lùng nói.
- Không kịp rồi.
Nhờ chút tác dụng ít ỏi của thuốc tê hắn vẫn còn sức bấm tắt đồng hồ bấm giờ rồi rút khẩu súng ở thắt lưng chĩa về phía Cửu Lang chế giễu.
- Các người làm chậm quá.
Hắn đã đặt cược, Mạc Cao Ân cứu hắn một lần, hắn trả lại một lần. Ngày hôm nay nếu trái tim này được lấy ra khỏi người hắn thì hắn vẫn còn tồn tại trong ngực trái của Mạc Cao Ân để yêu Lịch Nhi nhưng số trời đã định hắn sẽ yêu cô bằng chính hình hài này.
Cửu Lang hoang mang nhìn qua lớp kính đen cảnh hỗn loạn ở bên ngoài, Mạc Thiên Nhật Dạ có chuẩn bị sẵn, chả trách hắn bình tĩnh như vậy. Nhưng hắn chỉ có một mình ở trong này thì làm được gì chứ.
- Ha... Ha... Mày nghĩ mày có thoát được không? Mày có súng, tao cũng có súng, ở bên ngoài tao còn đàn em, ngoan ngoãn nằm ở đây cho bác sĩ chăm sóc, biết đâu tao thương tình mà chôn cất đàng hoàng.