Lịch Nhi hỏi trợ lí Lâm biết được Mạc Cao Ân đã có thể ăn được thức ăn lỏng, tuy tài nghệ nấu ăn của cô không được tốt nhưng cô vẫn lên mạng mày mò nấu được một bát cháo thanh đạm mang tới bệnh viện cho anh.
Thấy cô đến Từ Mộng Dao nói dối cần ra ngoài mua chút đồ rồi đi mất, Mạc Cao Ân cười cười vẫy tay gọi cô.
- Lại đây.
Lịch Nhi dựng bàn ăn cho Mạc Cao Ân rồi đổ cháo ra bát, mùi cháo thơm lừng bốc lên nghi ngút, cô đặt trước mặt anh giục.
- Anh ăn đi cho nóng.
Mạc Cao Ân mỉm cười ngoan ngoãn nghe lời, anh múc một muỗng cháo cho vào miệng, Lịch Nhi ở bên cạnh tràn đầy mong đợi.
- Ngon không?
Mạc Cao Ân gật đầu.
- Ngon lắm, cảm ơn em.
Mạc Cao Ân nhìn khuôn mặt hài lòng của Lịch Nhi chợt thấy hạnh phúc vô cùng, cô như nắng ấm, chỉ cần ở gần cô thì mùa đông chẳng là gì cả. Anh ăn thêm vài muỗng cháo nữa rồi ngẩng mặt lên nói với cô.
- Bác sĩ nói đã có người hiến tim cho anh rồi, một tuần nữa sẽ tiến hành phẫu thuật.
Sau khi xét nghiệm hàng trăm bệnh nhân sắp chết não nhưng không tìm được trái tim tương thích, Mạc Cao Ân chỉ có thể nhờ vào thuốc để duy trì nhịp đập của mình. Vốn còn tưởng sẽ trụ được thêm một thời gian nữa nhưng mấy ngày trước trái tim yếu đuối ngưng đập một vài giây, bác sĩ nói cần phải thay tim nếu không sẽ không trụ nổi quá một tháng.
Mạc Cao Ân rơi vào tuyệt vọng vì anh biết trong vòng một tháng làm sao tìm được trái tim thích hợp để ghép cho mình nhưng sáng nay bác sĩ cho hay đã có người hiến tặng và trái tim đó hoàn toàn tương thích với anh.
Khi nghe tin này người đầu tiên anh muốn thông báo là Lịch Nhi, chỉ cần cuộc phẫu thuật diễn ra suôn sẻ anh sẽ có thể tiếp tục bảo vệ cô rồi.
Nghe tin này hai mắt Lịch Nhi trở nên lấp lánh.
- Thật sao, vậy thì tốt quá rồi, anh là người tốt ông trời nhất định sẽ không bất công với anh.
Những ngày này cuộc sống của Lịch Nhi có phần u ám, nhờ tin tốt này mà sáng sủa hơn. Mạc Cao Ân ăn hết bát cháo, tinh thần của anh hôm nay phấn chấn hơn rất nhiều, anh nhờ Lịch Nhi kéo rèm cửa, nắng ban mai rọi vào ấm áp.
- Anh nghe nói em định bán lại công ty sao?
Mạc Cao Ân tuy nằm viện nhưng vẫn nghe ngóng tin tức của Tôn gia, trợ lí Lâm nói có một doanh nhân muốn mua lại nó gấp 10 lần giá, với tính cách của Lịch Nhi, anh biết cô sẽ không vì chút bạc nhỏ mà đem tâm huyết cả đời của ba mình bán cho người khác nhưng nếu cô không bán thì người khác cũng không tự tiện đăng lên website như vậy.
Lịch Nhi đưa cho anh một cốc nước, rồi nói ra suy tính trong lòng mình.
- Em chỉ muốn kẻ tham lam hiện nguyên hình thôi, sau khi làm xong mọi chuyện em sẽ thuyết phục ba mở lại Tôn Thị.
Mạc Cao Ân nhìn cô, anh có hơi lo lắng.
- Anh bảo trợ lí Lâm giúp em nhé?
Lịch Nhi nhìn anh, anh hiểu ý vội xua tay.
- Được rồi, anh không xen vào chuyện của em nữa nhưng mà em phải chú ý an toàn đó biết chưa?
- Em biết rồi, anh đừng lo.
Lâu nay Lịch Nhi luôn từ chối sự giúp đỡ từ anh, lần đó ở Tôn gia nếu không phải chú Tôn rơi vào đường cùng mới gọi điện đến, thì có lẽ bây giờ cô còn đang ở nhà Mạc Thiên Nhật Dạ rồi. Mạc Cao Ân nắm lấy tay Lịch Nhi nhẹ giọng.
- Bây giờ anh không tiện bảo vệ cho em nhưng trợ lí Lâm lúc nào cũng sẵn sàng để giúp đỡ em. Còn nữa ngày anh lên bàn phẫu thuật, em có thể đến đây nắm tay cổ vũ anh trước khi ca mổ bắt đầu có được không?
Anh nhớ rõ năm mình 25 tuổi, ba muốn giao lại 20 phần trăm cổ phần IT cho anh nắm giữ lúc ấy anh đã từ chối. Bởi cái danh con của tiểu tam đeo bám anh suốt thời niên thiếu nên anh không muốn nhận bất cứ thứ gì của nhà họ Mạc, kể cả cái họ cao quý này anh cũng không muốn mang.
Nhưng năm đó Lịch Nhi về nước và muốn kết hôn với người đứng đầu tập đoàn bất động sản IT, anh hay tin khóc đến lên cơn đau tim, ngày hôm sau anh đứng trước mặt ba mình xin được vào IT làm việc. Mạc Cao Ân đã nghĩ, nếu một ngày Lịch Nhi cần có nơi nương tựa thì anh là lá chắn để bảo vệ cho cô.
Ban đầu là vì cô, sau này cũng là vì cô, kể cả mạng sống này cũng là vì cô mà cố gắng.
Lịch Nhi phủ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên tay Mạc Cao Ân gật đầu.
- Hôm đó em nhất định sẽ đến, cho nên anh phải cố gắng nha.
- Tôi đã cấm không được để cô ta vào đây rồi mà, là ai cãi lời vậy?
Mạc lão gia bước vào phòng bệnh, chĩa cây gậy về phía Lịch Nhi, đôi mắt nhiều nếp nhăn va vào hai bàn tay đang nắm chặt. Thật không ngờ cô ta còn dám đến đây quyến rũ Cao Ân.
Lịch Nhi vội vàng buông tay đứng dậy, cô cúi đầu lễ phép.
- Con chào ông nội, con chỉ đến đây thăm chú thôi, con sẽ đi ngay đây ạ.
- Ba làm gì vậy, cô ấy đến đây thì làm sao chứ? Lịch Nhi, có anh ở đây không cần phải sợ.
Mạc Cao Ân ngồi dậy kéo tay Lịch Nhi về phía mình, hành động này càng làm Mạc lão gia thêm điên tiết.
- Giữa con với nó là quan hệ gì con không biết sao? Loại người hư thân trắc nết như vậy mà con còn si mê à?
Lịch Nhi sợ hai người cãi nhau to tiếng nên tránh sang một bên hoà giải.
- Mọi chuyện không phải như ông nội nghĩ đâu, con và chú trước đây là bạn bè cho nên…
- Ai là ông nội của cô?
Mạc lão gia nổi nóng ném cây gậy về phía Lịch Nhi, cô lấy tay đỡ nên nó trúng vào tay cô đau điếng. Mạc Cao Ân hốt hoảng rút kim tiêm trên tay, rồi lao xuống giường cầm lấy cánh tay bị thương của Lịch Nhi hét lên.
- Ba đang làm gì vậy? Ba có biết con nâng niu cô ấy như thế nào không, có biết cô ấy quan trọng với con như thế nào không? Ai cho ba cái quyền hành hung người khác? Nếu ba muốn đánh thì đánh con này.