Mạc Thiên Nhật Dạ là doanh nhân có tiếng trong giới bất động sản, quyền lực trong tay khiến không ít người kính nể nhưng lại nói không với thế lực ngầm, ông nội Mạc khi xưa chỉ chia cho ba của hắn 20 phần trăm cổ phần IT, 40 phần trăm cổ phần hiện giờ hắn đang nắm giữ trong tay đều nhờ thực lực mới có.
Đối với đứa cháu duy nhất này ông nội Mạc ngoài lạnh trong nhạt không quan tâm quá nhiều, vậy nên nếu chẳng may hắn xảy ra chuyện, ông ấy sẽ chẳng động tâm.
Nhưng hắn cũng không dại dột mà hiến mạng cho người khác, hắn còn muốn cùng Lịch Nhi bắt đầu lại mọi thứ.
- Sắp xếp thời gian hẹn gặp Lục Viễn đi, tôi thấy anh ta có khả năng.
*********
Trời vừa tắt nắng Lịch Nhi đã có mặt tại bệnh viện, cô ngồi bên hàng ghế chờ bên khoa nội nằm cạnh khoa hồi sức đợi ông nội Mạc ra về để vào thăm Mạc Cao Ân.
Trợ lí Lâm mang đồ dùng cá nhân vào cho Mạc Cao Ân vô tình thấy Lịch Nhi yên lặng ngồi nhìn dòng người qua lại, anh bước tới gần chào hỏi.
- Tôn tiểu thư đến đây thăm phó tổng sao?
Lịch Nhi nhẹ gật đầu.
- Anh đừng nói với ông nội là tôi đến đây.
Trợ lí Lâm vô cùng đồng cảm với cô, chủ tịch không thích cô cháu dâu này cũng bởi vì phó tổng quá si tình.
Lịch Nhi đợi cũng đã hơn 30 phút rồi nhưng vẫn chưa được thấy mặt Mạc Cao Ân, nhân tiện có trợ lí Lâm ở đây nên cô hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh hiện tại.
Trợ lí Lâm ngồi xuống ghế bên cạnh, anh biết trong lòng phó tổng bao nhiêu năm nay chưa từng để ý cô gái nào khác, kể cả anh ấy biết mình và Tôn tiểu thư không thể đến với nhau vậy mà anh ấy vẫn không ngừng hy vọng.
Chủ đã nặng tình như vậy, phận làm kẻ hầu như anh cũng muốn giúp một tay cho tròn ước nguyện của anh ấy.
- Bây giờ phó tổng đã tỉnh rồi nhưng vẫn còn rất yếu, bác sĩ nói cần ghép tim nhưng bao nhiêu trái tim hiến tặng đều không tương thích.
Lịch Nhi nắm chặt túi xách sóng mũi hơi cay, sáng nay anh ấy còn khỏe như vậy sao đột nhiên bây giờ lại thành ra thế này? Lịch Nhi dằn nghẹn ngào trong cổ họng hỏi trợ lí Lâm.
- Nếu như không có trái tim tương thích vậy…anh ấy…còn được bao lâu nữa?
Hỏi ra câu này Lịch Nhi có bao nhiêu chua xót nhưng không hỏi thì cô làm sao biết tình trạng của anh như thế nào.
Trợ lí Lâm thở dài nhìn xuống chân mình.
- Không lâu đâu…bác sĩ đã dặn anh ấy phải nghỉ ngơi hợp lí nhưng hôm nay về lấy đồ dùng của anh ấy, tôi mới phát hiện anh ấy uống thuốc vượt mức cho phép.
Có thể anh ấy muốn mau khỏe nên bỏ ngoài tai lời của bác sĩ, hôm qua anh ấy đã lên cơn đau tim đến hai lần.
Lịch Nhi nghe ngực trái nặng trĩu, anh có thể để cô một mình nhưng anh đã không làm vậy.
Anh chưa bao giờ yếu đuối trước mặt cô, kể cả lúc cô không cần anh cũng có mặt, vậy nhưng cô lại vô tâm để mặc anh đau đớn, cô luôn nói xem anh là tri kỉ của mình nhưng cô chỉ ở đó và không làm gì cả.
Trợ lí Lâm đan hai bàn tay vào nhau cúi đầu nói khẽ.
- Tôn tiểu thư, tôi theo phó tổng bao nhiêu năm nay, trong lòng anh ấy nghĩ gì tôi đều biết rõ.
Nếu thật sự phép màu không xuất hiện, xin cô hãy quan tâm tới anh ấy nhiều hơn một chút, để anh ấy không bơ vơ trong những ngày tháng cuối đời.
Lịch Nhi ngẩng mặt nhìn trợ lí Lâm, nước mắt trào ra từ khoé mắt.
Cô phải làm sao đây, cô nào xứng với tình cảm của anh, nếu đột nhiên cô thay đổi thì có khác nào là thương hại.
Trợ lí Lâm rời đi, chừng 30 phút sau anh trở lại bảo cô đã có thể vào.
Lịch Nhi hít một hơi bước tới phòng hồi sức, mẹ của Mạc Cao Ân đứng ở cửa chờ cô.
Lịch Nhi mới đầu hơi bối rối nhưng rất nhanh đã thu vẻ mặt đó lại lễ phép cúi chào.
Từ Mộng Dao nhẹ cười đưa tay lên xoa đầu của cô, Lịch Nhi bất ngờ nhưng không né tránh.
- Tối nay con có thể giúp ta chăm sóc Cao Ân được không?
Từ Mộng Dao là một người phụ nữ thông minh, có thực lực.
Cũng chính vì có thực lực nên ngày xưa bà mới có thể vượt qua sự chỉ trỏ chê cười của người đời, làm bà chủ của nhà họ Mạc.
Mạc Cao Ân đối với bà là mạng sống, hơn lúc nào hết bà muốn ở bên cạnh chăm sóc cho con trai trong lúc bệnh tật như thế này, thế nhưng bà cũng biết con trai bà cần cô gái này hơn.
Nếu không phải con trai bà và Tôn Lịch Nhi có quan hệ chú chồng cháu dâu, thì có cầu xin, bà cũng sẽ cầu xin cô gái này chấp nhận con trai mình.
Lịch Nhi chưa từng nói với chuyện với mẹ của Mạc Cao Ân quá hai câu nhưng so với ông nội Mạc, bà ấy không hề ghét cô.
Từ Mộng Dao giao lại con trai cho Lịch Nhi rồi rời đi, Lịch Nhi nhìn theo bóng lưng của bà một lúc rồi mới mở cửa bước vào trong.
Mạc Cao Ân nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã tươi tắn hơn buổi sáng, thấy cô bước vào mắt khẽ cong lên..