Lọc Truyện

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Edit + beta: Iris

“...?!”

Nghe được tin nóng kinh người từ Mục Hoa Đình, Lạc Dương sững sờ nhìn Đào Mộ trong đám người, lại quay đầu nhìn Diệp Dao đang bối rối trong phim trường. Chỉ cảm thấy não như bị rễ cây siết nổ tung.

Tao đm!!!!*

*Nguyên văn “我屮艸芔茻!!!!”, nguyên câu “屮艸芔茻” đều là chửi thề: đm, vãi, shit, fuck ? dịch mãi mới ra.

Lạc Dương đột nhiên quay sang Mục Hoa Đình, nổi giận hỏi: “Mày nói vậy là ý gì?” Nima là đang nói anh mày bị cắm sừng rồi! Anh mày không chỉ bị tiểu minh tinh mình đang bao dưỡng tát! Mà còn bị cắm sừng!! Là ý này hả!!!

Vỗn dĩ hắn bị một nữ nhân tát ở trước công chúng nên có chút thẹn quá hóa giận, nháy mắt biến thành phẫn nộ vì tôn nghiêm nam nhân bị khiêu khích. Lạc Dương nắm cổ áo trang phục diễn của Mục Hoa Đình, gần như nhấc bổng Mục Hoa Đình cao 1m7 lên khỏi mặt đất: “Mày con mẹ nó rốt cuộc là ý gì? Làm sao mày biết được!”

“Tôi... Tôi tận mắt nhìn thấy.” Lạc Dương như một con khủng long bạo chúa phun lửa nhìn chằm chằm hắn, đầu Mục Hoa Đình trở nên trống rỗng. Cả người vô thức lui về sau hai bước. Hắn vừa rồi mở miệng chỉ là tức giận nhất thời, không cam lòng nhìn Diệp Dao đối tốt với Đào Mộ như vậy, muốn trả thù nên mới nói mấy câu đó. Nhưng bây giờ...

Mục Hoa Đình theo bản năng dùng ánh mắt tìm kiếm người đại diện nhà mình — — khuôn mặt Triệu Khả Bình đã hoàn toàn tối sầm lại. Ngay cả người đại diện của Đoạn Tình Tình và Diệp Dao cũng như các nhân viên công tác đều nhìn Mục Hoa Đình với vẻ mặt không tin tưởng.

Một màn này quả thực vượt ngoài dự đoán của mọi người. Ai cũng không nghĩ đến Mục Hoa Đình đột nhiên lại nói ra những lời như vậy. Quan trọng là chuyện chỗ này vốn không có quan hệ gì với Mục Hoa Đình — — nếu hắn đứng ra giải vây thì còn được đi, thân là một đại nam nhân lại đi châm ngòi quan hệ của nữ diễn viên trước mặt bạn trai của cô ấy, hơn nữa còn là thời điểm hai người đang xảy ra mâu thuẫn! Thủ đoạn này thật quá bỉ ổi.

Rất nhiều người đều biết Mục Hoa Đình muốn xào nhiệt độ với Diệp Dao, đáng tiếc Diệp Dao không có hứng thú, nên không khỏi có vẻ Mục Hoa Đình đơn phương đeo bám, mặt nóng dán mông lạnh. Hành động này chỉ sợ là vì yêu sinh hận. Nhưng ngay cả như vậy, chuyện này liên quan gì đến Đào Mộ? Không tính đến hai người chênh lệch tuổi tác, Đào Mộ chẳng qua chỉ là võ thế vừa đến đoàn phim được mấy ngày, chưa nói với Diệp Dao được mấy câu. Hắn lại hất bát nước bẩn qua... Nhân phẩm kiểu này, không tẩy sạch được.

“Mẹ nó mày nói hưu nói vượn — —” Đại Mao và Tiểu Béo trốn ở trong đám người nhịn không được muốn xông lên đánh người. Nhưng lại bị đạo diễn casting và người dạy võ mạnh mẽ kéo đi.

Trước khi đi, Lưu béo tối hôm qua bị Đào Mộ mang theo hai tùy tùng đánh cho tơi bời, vui sướng khi Đào Mộ gặp họa — — hắn không dám chọc kẻ điên này, nhưng sẽ luôn có người không sợ Đào Mộ, thậm chí có thể dẫm chết cậu như một con kiến.

Chuyện nháo đến mức này, Triệu Khả Bình thân là người đại diện tức giận đầy mình, trừng mắt nhìn Mục Hoa Đình. Quả thực bị sự ngu ngốc của nghệ sĩ nhà mình làm cho ngây người. Chuyện này liên quan gì tới hắn, bây giờ thì tốt rồi, vốn dĩ chỉ cần đứng một bên xem náo nhiệt, bị hắn nháo đến không còn hình người, còn đắc tội với công ty quản lý của Diệp Dao. Nếu không phải hắn vừa ngốc vừa nghe lời, còn có gương mặt được fans thích, mẹ nó lão tử thật muốn đá hắn đến Nam Cực!

Mà bên kia, Đào Mộ nằm không cũng trúng đạn tự nhiên bị Mục Hoa Đình lôi ra mặt đầy hắc tuyến. Nhưng cậu cũng đã bị chỉ tên điểm họ luôn rồi, cũng không thể trốn trong đám đông giả vờ như không có gì được, cậu phải đứng ra giải thích một chút.

“Lạc tổng đừng hiểu lầm, tôi và Diệp tiểu thư — —”

“Cô thích hắn đúng không?” Lạc Dương hoàn toàn không để ý tới Đào Mộ, trên mặt còn in rõ dấu bàn tay, quay đầu nhìn Diệp Dao, giận đến cười lên: “Cũng đúng, gương mặt kia rất được ưa thích. Diệp Dao cô được lắm a! Cầm tiền của tôi, diễn phim của tôi, còn muốn bao nuôi tiểu bạch kiểm trong đoàn phim. Chuyện tới nước này mà còn muốn hắt ngược nước bẩn cho ông! Thật mẹ nó xem ông là người coi tiền như rác chắc?”

Diệp Dao thầm nghĩ không tốt, cô biết rõ tính tình ngoan cố của Lạc Dương: “A Dương!”

“Mẹ nó đừng có kêu ông!” Lạc Dương cười lạnh một tiếng: “Thích tiểu bạch kiểm đúng không. Được, để ông nhìn xem tiểu tử này có đáng giá cho cô thích hay không.”

Nói xong, không đợi Diệp Dao mở miệng đã quay sang nhìn Đào Mộ, tức đến mức mặt đỏ tai hồng, quét nhìn khắp phim trường, vẻ mặt điên cuồng như một con trâu sắp lao tới. Cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở chiếc xe cứu hỏa dùng để quay phim.

Lạc Dương chỉ tay vào chiếc xe cứu hỏa, khiêu khích Đào Mộ: “Tao nghe nói võ thế tụi mày đều phải treo dây cáp. Như này đi, mày treo dây thép, tao cầm súng phun nước của xe cứu hỏa bắn vào mày. Thời tiết hôm nay nóng như vậy, tao giúp mày tắm rửa, nếu mày chịu đựng được tao sẽ bỏ qua chuyện này. Đến lúc đó tao không những không trách mày, ngay cả chuyện của Diệp Dao tao cũng sẽ không truy cứu. Còn về phần quay phim thì muốn quay thế nào cũng được. Sao, chuyện này không quá đáng chứ?”

Đào Mộ đen mặt. Đầu óc tên này có bệnh chắc!

Lạc Dương cười nhạo một tiếng, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Đào Mộ: “Thế nào? Không dám hả? Tục ngữ có câu anh hùng không qua ải mỹ nhân! Tiểu mỹ nhân người ta thích mày như vậy, một nam nhân như mày chẳng lẽ không muốn làm anh hùng sao? Trước mặt nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải để người khác nể mình chứ.”

Đào Mộ mặt không cảm xúc, cậu không muốn quan tâm tên điên này.

Lạc Dương như một con sư tử bị xâm phạm lãnh thổ, ánh mắt tràn đầy địch ý đánh giá Đào Mộ — — gương mặt kia rất có lực công tính, ngũ quan tinh xảo và thân thể thon dài cân đối. Bởi vì buổi chiều còn cảnh quay nên Đào Mộ vẫn mặc trang phục đóng thế nam chính, trên đầu đội một chiếc khăn trùm đầu, để lộ vầng trán no đủ mềm mại, dưới ánh mặt trời nóng bức như trắng thêm. Thân thể thon dài được bao phủ bởi bạch y và một tầng lụa mỏng, càng lộ ra vẻ linh động phiêu dật tiên phong đạo cốt. Từ đầu đến chân, ngay cả mũ trùm đầu đeo sau lưng cũng du quang thủy hoạt* — — thật sự rất xinh đẹp.

*Nguyên văn “油光水滑”: sáng bóng trơn mịn.

Sau vài lần đánh giá, Lạc Dương càng tin chuyện Diệp Dao thích mỹ thiếu niên trước mắt. Mẹ nó, thảo nào người khác đều đều nói kỹ nữ vô tình con hát vô nghĩa, họ Diệp thật tàn nhẫn. Nếu như hắn không tới đây, phỏng chừng sẽ không biết đôi cẩu nam nữ này thông đồng với nhau. Đến lúc đó hắn sẽ bị anh em chê cười đến chết. Ồ tiểu minh tinh Lạc Dương bao nuôi, lấy tiền của hắn đi bao nuôi một tiểu bạch kiểm?!

Lạc Dương không ngừng thêm mắm dặm muối vào não mình, càng nghĩ càng tức giận thêm. Vẻ mặt tức đến muốn hộc máu thẹn quá hóa giận của hắn rất rõ ràng, mặc dù đạo diễn Trần muốn thờ ơ lạnh nhạt cũng khó tiếp tục né tránh.

Ở trong cái vòng này, chuyện kim chủ bao dưỡng tiểu minh tinh hoặc là tiểu minh tinh coi trọng tiểu bạch kiểm không có gì kỳ lạ. Trong tình huống bình thường, đạo diễn Trần cũng lười biếng tọc mạch. Nhưng dù sao Đào Mộ cũng là người mà tiểu thiếu gia Thẩm gia coi trọng, nghe nói Thẩm Dục còn cố ý muốn đưa Đào Mộ vào công ty quản lý nhà mình. Sau khi nghĩ trước nghĩ sau một hồi, Thẩm Dục chỉ mới rời khỏi đoàn phim có một ngày, không thể để người hắn coi trọng xảy ra chuyện được.

Bên cạnh đó, với ngoại hình và thiên phú của Đào Mộ, cậu còn thi đậu trường chính quy, tương lai chắc chắn sẽ có vị trí không nhỏ trong giới giải trí. Bây giờ hắn đứng ra nói giúp vài câu, coi như thuận nước giong thuyền.

Nghĩ đến đây, Trần Ích Khiêm đứng ra nói: “Lạc tổng, ngài thật sự hiểu lầm rồi. Tiểu tử này chỉ là võ thế tạm thời của đoàn phim chúng ta, ngày thường không có nói chuyện với Diệp Dao — —”

“Đạo diễn Trần!” Trần Đạo chưa nói hết thì bị Lạc Dương ngắt ngang. Lạc đại thiếu gia cười như không cười nhìn Trần Ích Khiêm: “Có phải ngài cảm thấy tôi rất dễ bị lừa phải không? Hay là, người đầu tư như tôi không có sức ảnh hưởng bằng Thẩm gia? Nếu đổi lại là Thẩm Dục bị cắm sừng, ngài cũng dám nói lời này để lừa hắn?” Diệp Dao nhìn tiểu bạch kiểm kia thâm tình như vậy, còn dám nói không có quan hệ, coi hắn là người mù sao!

Lạc Dương đã nói đến bề trên, đạo diễn Trần cũng không tiện mở miệng. Tuy rằng hắn muốn giúp Thẩm Dục nhưng nếu đắc tội vị thiếu gia này thì cũng không đáng. Dù sao mặc kệ là Thẩm gia hay Lạc gia hắn đều không đắc tội nổi.

“Ngài nói đùa. Các nhà đầu tư đều là ông chủ của chúng tôi, tôi làm sao có thể nghĩ như vậy.” Đạo diễn Trần nói xong còn không quên dùng ánh mắt bất lực nhìn Đào Mộ.

Người trong đoàn phim đều dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Đào Mộ, đương nhiên cũng có người vui sướng khi người gặp họa đứng xem kịch vui. Đào Mộ im lặng không nói. Ở kiếp trước sau khi cậu về Thẩm gia, chuyện kiểu này không hề xuất hiện. Nhưng bây giờ, cậu chỉ là một diễn viên quần chúng nhỏ bé không bối cảnh, ai cũng có thể dẫm một chân. Ngay cả khi cậu không trêu chọc ai, cũng không tránh khỏi bị người ta cố ý đẩy ra chịu trận.

Lạc Dương khẽ cười một tiếng, tay đút túi quần, xem Đào Mộ như mèo mà trêu đùa: “Sao vậy, không vui hả? Vậy tao đổi cách khác — —”

“Tôi đồng ý!” Đào Mộ mở miệng, mặt vô cảm nhìn Lạc Dương, con ngươi đen như giếng cổ không gợn sóng: “Tôi nhận đề nghị của Lạc tiên sinh. Hy vọng Lạc tiên sinh nhất ngôn cửu đỉnh.”

“Vậy phải xem biểu hiện của mày.” Lạc Dương nhướng mày, cố ý thị uy.

Đào Mộ: “Bất kỳ hiệp nghị nào cũng phải có giới hạn thời gian. Tôi không thể bồi ngài chơi mãi.”

“Vậy chơi tới tối hôm nay, đến khi việc quay phim của mấy người kết thúc.” Lạc Dương giơ tay nhìn chiếc đồng hồ giá trị mấy trăm vạn số lượng giới hạn trên cổ tay: “Tao vừa mới nhìn sơ qua thời gian tiến độ quay phim, có hai cảnh diễn đêm, đến 10h tối đúng không?”

Dưới lớp quần áo dày rộng, tay Đào Mộ siết thành quyền, mặt không biến sắc nói: “Được.”

Lạc Dương nhìn kỹ gương mặt tinh xảo lạnh nhạt của Đào Mộ, đôi chân dài chậm rãi đi đến gần Đào Mộ, khí thế như một con sư tử đang bảo vệ tôn nghiêm giống đực: “Đừng lo, cũng không nhất phải đến giờ mới ngừng — — ví dụ như mày chịu đựng không nổi, chủ động cầu xin tao tha cho mày.”

Đào Mộ mặt vô cảm liếc nhìn Lạc Dương, vòng qua người Lạc Dương đi vào phim trường.

Đạo diễn Trần ngồi trên ghế đạo diễn thở dài, xua tay ý bảo tổ đạo cụ đi lên hỗ trợ đeo dây cáp.

Lạc Dương khoanh tay đứng một bên, dù bận nhưng vẫn ung dung ra lệnh: “Đừng quên bấm máy. Mấy người phải chọn vị trí hoàn hảo để quay, phải quay được tất cả các góc độ, tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm.”

Hơi ngừng lại, hắn còn chưa quên mình là nhà đầu tư, cười nhạo nói: “Vất vả rồi, quay xong sẽ tặng đùi gà cho mấy người.”

Sư phụ tổ đạo cụ giận mà không dám nói, chỉ có thể đi đến cột dây cáp cẩn thận cho Đào Mộ. Có người nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, chúng tôi buộc dây thép không chặt lắm, lát nữa treo lên sẽ không quá khó chịu.”

Treo dây cáp sao lại không khó chịu? Nếu không những đại minh tinh chân yếu tay mềm đó cũng sẽ không tìm đóng thế. Ngoại trừ động tác đánh võ không được đẹp mắt và chuyên nghiệp, nhiều người không chịu được khổ này mới là thật.

Sư phụ tổ đạo cụ phụ trách xe cứu hỏa cũng đi theo nói: “Tôi đã điều chỉnh lực nước của súng bắn nước. Đừng lo, chắc chắn sẽ không để cậu bị thương.”

Đào Mộ mặt không cảm xúc, nhỏ giọng nói cảm ơn mấy vị tổ đạo cụ.

Lạc Dương ngồi trên ghế đạo diễn, nhìn thấy mấy người buộc dây thép cứ nói nhỏ nãy giờ thì mất kiên nhẫn: “Xảy ra chuyện gì, mấy người xem tôi là đồ ngốc đúng không, cố ý kéo dài thời gian!”

Trần Ích Khiêm chướng mắt nhất là loại con nhà giàu chỉ biết phá phách, nhưng không thể trêu vào Lạc gia. Đành phải cười nịnh nọt giải thích: “Sao có thể chứ. Treo dây thép rất nguy hiểm, tổ đạo cụ cần phải bảo đảm an toàn cho diễn viên, nên trước khi được treo lên phải kiểm tra vài lần.”

Lạc Dương liếc nhìn Trần đạo một cái, không nói thêm gì. Hắn bắt chéo chân, bày ra tư thái xem kịch.

Phía bên kia, Đào Mộ bị sư phụ tổ đạo cụ chậm rãi kéo lên không trung cách đất 10 mét. Xe cứu hỏa bên kia cũng đã chuẩn bị xong, đầu tiên là nhắm bắn ngay Đào Mộ bên trên.

Đang là ngày nắng gắt, mặt trời chói chang, nước xe cứu hỏa lại rất lạnh. Có nước phun lên đỉnh đầu khiến phim trường trở nên mát mẻ hơn. Càng miễn bàn Đào Mộ trên không trung — — bị nước lạnh bắn trực diện.

Lạc Dương lập tức không vui, nhíu mày cười lạnh: “Thế nào? Lại gạt tôi đúng không? Thật cho là tiểu gia tôi sẽ tắm nước lạnh cho hắn!”

Trần Ích Khiêm ghét quanh co lòng vòng, hắn đưa mắt ra hiệu cho tổ đạo cụ.

Sư phụ phụ trách súng nước điều chỉnh góc độ và hướng vòi nhắm ngay Đào Mộ. Tiểu thế thân vốn còn đang tiên phong đạo cốt tức khắc như con gà rớt vào nồi canh.

Lạc Dương vẫn không hài lòng: “Tại sao lại treo chết ở đó không nhúc nhích. Bình thường lúc đóng phim chẳng lẽ võ thế không làm ra động tác gì sao? Còn nữa, tăng thêm áp lực súng nước, lão tử không có kêu mấy người vẩy nước hạ nhiệt!”

Sư phụ phụ trách vòi nước không còn lựa chọn nào khác ngoài việc điều chỉnh áp lực nước. Trần đạo vì để thỏa mãn yêu cầu biến thái của Lạc Dương, cũng bảo tổ đạo cụ đưa kiếm mà thế thân sử dụng cho Đào Mộ, chuẩn bị quay hai cảnh diễn đánh nhau theo kế hoạch ban đầu — —

Nói là cảnh diễn đánh nhau, nhưng thực ra trong kịch bản là cảnh nam chính luyện kiếm dưới mưa. Tương ứng, còn có nhiều cảnh như xuân, hạ, thu, đông, lạnh, nóng, nắng đều cần hậu kỳ phối hợp. Tất cả đều để chứng minh nam chính luôn khắc khổ học nghệ ở sư môn.

Theo lịch trình quay, cảnh quay hôm nay là cảnh mưa. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, phỏng chừng hôm nay sẽ không thể quay xong.

Phải trì hoãn một ngày!

Đạo diễn Trần thầm mắng một tiếng. Sớm biết như vậy đã thừa dịp sinh nhật của Thẩm Dục mà cho mọi người nghỉ ngơi một ngày. Bây giờ khen ngược, không những không theo kịp tiến độ mà cả đoàn phim còn phải hùa theo một kẻ điên!

Đạo diễn Trần trong lòng nghẹn cục tức, không cần chờ thư ký trường quay, tự mình cầm loa hô: “Action!”

Đột nhiên, một lực nước cực mạnh như rồng nước phun vào người Đào Mộ, Đào Mộ treo trên dây thép bị lực nước khiến lắc lư, trông rất chật vật.

Trong đoàn phim có người đồng tình hoặc hả hê hoặc phản đối hoặc lo lắng, còn có Lạc Dương ánh mắt như đang xem xiếc khỉ, Đào Mộ cắn răng giơ đạo cụ kiếm lên, cố gắng thực hiện một động tác võ thuật. Nhưng lực vòi nước quá mạnh, cậu không thể ổn định được động tác của mình, vừa mới bày ra tư thế múa kiếm thì kiếm đã bị vòi nước làm rớt xuống nước.

Tổ đạo cụ nhặt kiếm lên đưa lại cho Đào Mộ. Đào Mộ cầm kiếm tiếp tục thử làm động tác... Một lần, hai lần, ba lần... Mười lần... Hai mươi lần...

Không biết đã thử bao nhiêu lần, NG bao nhiêu lần, Đào Mộ chỉ cảm thấy thể lực dần cạn kiệt, nhưng thân thể cũng từ từ thích ứng với lực phun của súng nước. Động tác cũng không còn xiêu xiêu vẹo vẹo như ban đầu.

Đào Mộ trong lòng nghẹn cục tức, nghiến răng nghiến lợi, vừa cố gắng làm động tác vừa thầm tính toán áp lực của nước và sức chịu đựng của thân thể, hoàn toàn không có ý xuôi theo dòng nước cúi đầu từ bỏ — — Kiếp trước trong giới giải trí, cậu đã từng lấy được giải thưởng ảnh đế Kim Ô nhờ một bộ chuyên về võ. Vì để diễn bộ phim đó một cách hoàn hảo, cậu hoàn toàn không dùng tới đóng thế, khi quay những cảnh nguy hiểm, cậu bị gãy xương nhiều lần và suýt bị thương do vụ nổ, cuối cùng cậu mới thành công biến nhân vật này thành vai kinh điển, đánh bại Thẩm Dục và nhận được ảnh đế chính là nhờ vào sự kiên nhẫn tuyệt không từ bỏ.

“A — —”

Đoàn phim như chết lặng bị một tiếng hét to này làm bừng tỉnh, mọi người theo bản năng nhìn về phía Đào Mộ — —

Dưới dòng nước chảy mạnh, một bóng người màu trắng nương theo lực phun mạnh của súng nước nhanh chóng tạo ra một cú lộn nhào kinh diễm lòng người, dưới lực độ lộn nhào mạnh, ngay cả bộ trang phục đã ngấm nước lạnh và trở nên nặng nề cũng bị đai lưng kéo cho tung bay. Mà xung quanh đai lưng, có thể nhìn rõ bọt nước hình vòng cung do chuyển động vừa rồi bắn ra khắp nơi. Dưới ánh nắng mặt trời, như thể phát ra bảy sắc cầu vòng.

Người phụ trách dây cáp hơi giật mình, vô thức phối hợp theo. Chỉ thấy trong màn mưa trong vắt được mặt trời chiếu xuống, bóng người nhanh chóng lộn nhào. Hơi giống với trượt băng nghệ thuật, nhảy và lộn trên không trung. Với sự trợ giúp của dây cáp và lực nước, trông động tác càng sạch sẽ lưu loát. Chỉ trong một khoảnh khắc bùng phát ra mỹ cảm mãnh liệt và tác động lên thị giác khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi lộn nhào một cách lưu loát, Đào Mộ vung kiếm, ngay sau đó là một bộ bản lĩnh hồi mã thương* không chút khuyết điểm, dáng người mạnh mẽ, uyển nhược du long**, vòng eo gầy tinh tế nhưng rắn chắc tạo thành hình vòng cung trên không trung khiến người ta không thể rời mắt, phong tư sắc bén, ngạo cốt tranh tranh. Mũi kiếm sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời xuyên thủng màn nước, cổ tay vung nhẹ quét ngàn quân. Bọt nước văng khắp nơi dưới ánh nắng khúc xạ tỏa ra ánh sáng bảy màu. Ngồi trước màn hình, Trần Ích Khiêm vui đến mức hét lên: "Cận cảnh, quay cận cảnh cho tôi!"

*Hồi mã thương (回马枪): quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch.

**Uyển nhược du long (婉若游龙): đẹp như một con rồng bơi trong nước.

Ở phía bên kia, cameraman đang ngáp sau màn ảnh cũng định thần lại, ống kính theo đó cũng trở nên rõ nét — —

Nhưng trong màn hình cận cảnh, một bóng trắng du tẩu trong màn mưa đã khuất nắng, cong cổ tay hoặc thẳng cánh tay, thân kiếm xoay nhẹ mà chậm, dáng người phiêu dật kiếm pháp linh động, phối hợp với cơn mưa bàng bạc càng trở nên uy phong lẫm liệt tiên phong đạo cốt, giống như cậu là một thiếu niên hiệp khách có tiên duyên.

Lạc Dương vốn đang chờ xem kịch vui bất giác đứng lên, nhìn bóng dáng màu trắng phiên nhược kinh hồng uyển nhược du long trên không trung, thật lâu không nói nên lời.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!