Lọc Truyện

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Edit + beta: Iris

Kinh Ảnh có quy định sinh viên năm nhất năm hai không được phép ra ngoài đóng phim, thật ra có nghĩa là bọn họ không được xin nghỉ trong lúc học để đi đóng phim. Bởi vì Kinh Ảnh thực hiện hệ thống điểm danh và đánh giá ngay trong lớp. Điểm chuyên cần và đánh giá trên lớp chiếm 50% bài thi cuối kỳ. Nói cách khác, nếu một sinh viên đi học không đạt đủ điểm chuyên cần, thì dù cuối kỳ có đạt được bao nhiêu điểm chuyên môn, người đó cũng sẽ trượt môn.

Nhưng trên thực tế, nếu học sinh dùng cuối tuần hoặc kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè để ra ngoài đóng phim hoặc nhận thông cáo gì đó, Kinh Ảnh đều mặc kệ. Bởi vì nhà trường không có cách nào hạn chế việc làm của sinh viên vào thời gian rảnh rỗi. Thậm chí còn rất cổ vũ học sinh dùng thời gian rảnh rỗi để đi đóng phim. Bởi vì có một nguyên nhân mà mọi người đều biết -- huấn luyện cảm giác diễn kịch, cũng chính là cảm giác trước ống kính.

Mọi người đều biết, mặc dù lý thuyết và thực hành điều quan trọng như nhau, nhưng chúng không bao giờ giống nhau. Những gì học sinh Kinh Ảnh học được ở trường chỉ là kiến thức lý thuyết, bao gồm cả việc luyện tập hàng ngày và biểu diễn kịch cuối kỳ, tất cả việc học và luyện tập đều là để chuẩn bị đứng trước ống kính thực sự.

Nhưng thứ như cảm giác trước ống kính không phải chỉ dựa vào tập luyện là có thể luyện ra được. Ánh sáng, vị trí đứng, biểu cảm diễn xuất, những chi tiết tinh tế này sẽ được phóng đại trước ống kính, tất cả đều yêu cầu diễn viên phải trau đồi bản thân hết lần này đến lần khác trước ống kính. Cuối cùng đạt đến mức thành thạo.

Và loại cơ hội này không thể có được qua các buổi diễn tập trên lớp. Cho nên Kinh Ảnh cũng hi vọng học sinh có thể tìm cơ hội đóng phim trong thời gian rảnh rỗi -- dù là tham gia một đoàn phim hay là đi đóng phim đều được. Cần phải trải nghiệm và làm quen với cảm giác quay phim ngoài đời thật hay biểu diễn trên sân khấu.

Cho dù là để kiểm soát chất lượng đóng phim của sinh viên Kinh Ảnh, sau khi sinh viên nhận phim, phải thông báo với nhà trường một tiếng. Có một vài bộ phim không những không rèn luyện được kỹ năng diễn xuất, ngược lại còn khiến sinh viên diễn dở hơn -- chẳng hạn như phim thần tượng ngu ngốc nào đó, dù sinh viên có muốn nhận thì nhà trường cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng 《 Huyết nhục trường thành 》 chắc chắn sẽ không nằm trong phạm vi từ chối của nhà trường.

Như dù vậy, khi Tôn Ấp - chủ nhiệm lớp 1 khoa 2008 Kinh Ảnh nhận được đơn xin đóng phim của Đào Mộ và Ôn Bảo, mới biết Đào Mộ bị đạo diễn Chu Hồng lừa đầu tư 900 vạn để đóng phim thì vẫn tức giận.

Tôn Ấp lập tức gọi điện cho Chu Hồng, tức giận mắng lão già này làm ăn không đàng hoàng -- chưa tính tới chuyện ông lừa sinh viên Kinh Ảnh đến đầu tư, dù sao thằng nhóc Đào Mộ bây giờ cũng có tiền, nhưng ông vì kéo đầu tư mà vô sỉ lấy nhân vật ra dụ, hơn nữa còn lừa 900 vạn đầu tư, vậy mà chỉ cho một nhân vật Hán gian thời gian lên sân cũng rất có hạn, làm người ai làm thế?

Cho dù Đào Mộ là cô nhi, Kinh Ảnh bọn họ cũng không cho phép người ngoài bắt nạt sinh viên Kinh Ảnh của bọn họ.

Chu Hồng ở đầu dây bên kia liên tục cười làm lành. Hơn nữa còn lấy những lời mà biên kịch Phạm đã dùng để lừa Đào Mộ (nhân vật Tô Định Bang này rất quan trọng, tô đậm chiều sâu của kịch bản hay gì đó) để lừa Tôn Ấp.

Ngặt nỗi Tôn Ấp không dễ lừa như Đào Mộ: "Bớt nói nhảm đi. Ông thử lấy kịch bản dỏm của ông rồi tìm đại một nhà đầu tư nào đó xem, rồi dùng mấy lời nói dối như nhân vật kia rất quan trọng, xem thử nhà đầu tư người ta có xử ông không?"

"Tôi nói này lão Chu, làm người phải phúc hậu. Ông không thể vì đứa nhỏ của chúng tôi còn nhỏ mà đi lừa nó. Thằng bé tuy còn nhỏ, nhưng 900 vạn lại không nhỏ. Có 900 vạn này, đừng nói là một đoàn phim của ông, nếu thằng bé muốn kéo một đoàn phim nâng thằng bé làm nam chính, nhiêu đó phí tổn cũng đủ đúng chứ?"

Chu Hồng bị Tôn Ấp chèn ép đến á khẩu. Sau một lúc lâu mới xấu hổ nói: "Lão Tôn, ông nghe tôi nói, sao ông cũng học cái tật này vậy. Làm nhà đầu tư thì phải được nâng lên nam chính sao? Ông cũng thấy kịch bản của chúng tôi rồi đó, thiết lập hình tượng của nam chính không phải là người trẻ tuổi. Hơn nữa chúng tôi cũng có nam chính rồi, là Chiến Bân. Tôi và lão Phạm phải mời đến hai ba lần, Chiến lão sư mới đồng ý nhận phim. Vì để nuôi vai diễn này, Chiến lão sư người ta còn hạ thấp thù lao đóng phim, chính là để ủng hộ chúng tôi. Lão Tôn ơi, ông cũng hiểu tôi mà. Kịch bản này vốn không có ai coi trọng, chúng tôi không tìm nam chính có sức ảnh hưởng thì đến khi phim phát sóng rồi ai chịu xem?".

Tôn Ấp đương nhiên biết tình huống mà Chu Hồng nói. Nhưng hắn cần phải nói rõ: "Vậy ông cũng không thể cầm 900 vạn mà chỉ cho chúng tôi một nhân vật như vậy chứ. Ông cũng biết đây là lần đầu tiên Đào Mộ đóng phim, lần đầu tiên tiếp xúc với phim truyền hình mà ông lại cho thằng bé làm Hán gian. Đến khi phim phát sóng rồi, tất cả khán giả sẽ định hình hình tượng của Đào Mộ là như vậy. Lỡ như sau này tất cả những người tìm thằng bé đóng phim đều cho loại nhân vật này thì sao, ông là đang phá hỏng con đường diễn xuất của đứa nhỏ người ta đó."

"Ấy nè nè, lão Tôn ơi!" Chu Hồng quả thực muốn cười khổ: "Ông đừng trêu tôi. Đào Mộ là ai chứ? Ông cũng nói cậu ấy có thể lấy ra 900 vạn đầu tư kịch bản, cho dù không có vai diễn nào tốt tìm đến, người ta cũng có thể tự kéo đầu tư làm nam chính mà. Cái này chắc không cần ông phải nhọc lòng nhỉ?"

Tôn Ấp nghe vậy thì sửng sốt, lúc này mới nhớ ra Đào Mộ là tổng tài, là cấp bậc nhà đầu tư. Quả thật không cần lo không có phim để đóng.

"Nhưng ông cũng không thể ứng phó nhà đầu tư như vậy." 900 vạn đầu tư mà chỉ cho một nhân vật Hán gian không có tên.

"Thật ra tôi muốn cho cậu ấy một nhân vật quan trọng cơ. Tôi có thấy kỹ năng diễn xuất của cậu ấy. Nhưng Kinh Ảnh các ông lại có quy định đó. Kỳ nghỉ đông chỉ có mấy ngày, dù có tính cả ngày Tết cũng chỉ dư ra có vài ngày. Tôi cho cậu ấy suất diễn của nhân vật quan trọng, cậu ấy có thể đồng ý, Kinh Ảnh các ông đồng ý sao?"

Lúc trước ở trấn H, có vài công ty quản lý coi trọng muốn ký hợp đồng với Đào Mộ, đều bị Đào Mộ qua loa lấy cớ là nội quy trường học không cho phép sinh viên năm nhất năm hai nhận phim trong lúc học. Cái này cũng không phải là bí mật trong giới, đặc biệt là sau khi Đào Mộ sáng lập ra web Phi Tấn, hô mưa gọi gió trong giới. Ngoài miệng mọi người không nói, nhưng trong lòng đều biết Đào Mộ có năng lực, chắc chắn chướng mắt mấy công ty quản lý nhỏ bé đó, muốn tự xây nhà để nâng bản thân lên.

Nhưng lấy cớ thì lấy cớ, Đào Mộ có quan hệ gần gũi với Long Đằng Giải Trí và Hạ Tinh Giải Trí, đặc biệt là ba nhà còn liên thủ tổ chức 《 Cuộc thi bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân 》. Đào Mộ đã có năng lực nhét thí sinh thi đấu vào công ty hai nhà, nếu cậu thật sự muốn đóng phim, chỉ cần nói một tiếng với hai công ty đó, có khi hai công ty đó còn vui vẻ ôm kịch bản đến cho Đào Mộ chọn. Nhưng Đào Mộ vẫn luôn im lặng, có thể thấy cậu thật sự muốn tuân thủ quy định trường học.

Thực tế cũng là như vậy. Trước đó Đào Mộ bày ra thái độ như vậy, một là vì qua loa lấy lệ với những người đại diện của mấy công ty quản lý đó, hai là nhắm vào bộ phim lớn do Kinh Ảnh đầu tư vào 2 năm sau. Ngoài ra Đào Mộ còn có bóng ma tâm lý không thể nói ra. Chính là muốn lợi dụng khoảng thời gian học tập này để thay xương đổi thịt kỹ năng diễn xuất của mình, để không còn chút bóng dáng nào của Nghiêm Thịnh nữa.

Suy nghĩ con người sẽ luôn biến đổi. Sau khi Đào Mộ sáng lập ra web Phi Tấn, lại tích cóp được hàng trăm triệu M vàng ở Tư Bản Khiếu Hằng, tầm nhìn của cậu không còn bị giới hạn nữa. Với lại sau cuộc nói chuyện với Ôn Bảo -- cậu chưa dám nói là đã cởi bỏ được khúc mắc hay chưa, ít nhất Đào Mộ thật sự muốn thử bước ra khỏi bóng ma.

Đúng như Ôn Bảo nói, kỹ năng diễn xuất của cậu là được mài giũa từng chút một, không phải trộm hay đoạt của ai, nên cậu hoàn toàn không cần phải giấu. Thoải mái phô bày ra ngoài, nên diễn thế nào thì diễn thế đó. Cậu chỉ là thích đóng phím mà thôi, nếu làm chuyện mình thích mà còn phải băn khoăn nhiều như vậy, nếu cậu vì đánh giá của người khác mà lo lắng, ngay cả dũng khí đứng trước ống kính cũng không có, vậy cậu còn kiên trì đi đóng phim làm gì?

Thành thành thật thật làm bá đạo tổng tài bộ không tốt sao!

Nghĩ vậy, Đào Mộ tức khắc thấy thoải mái hơn nhiều. Cậu đóng phim, không phải vì người khác, cũng không phải vì chuyện khác, chỉ vì cậu thích như vậy.

Cậu rất thích nhân vật Tô Định Bang này. Cậu thừa nhận, cậu quả thật bị đạo diễn Chu và biên kịch Phạm lừa, rất muốn trải nghiệm thử một nhân vật có tính khiêu chiến thế này. Cậu không biết liệu mình có thể diễn được một nhân vật phức tạp này hay không, nhưng cậu muốn thử xem.

Nghĩ là làm. Không cần biết nhân vật Tô Định Bang này là có chính trực hay không, có thể ảnh hưởng đến cảm nhận của mọi người về hình tượng của cậu hay không, có thể hạn chế sự nghiệp diễn xuất sau này của cậu hay không —— dù sao cậu không phải dựa vào đóng phim để sống tạm nuôi gia đình. Giống như Ôn đại thiếu gia cũng diễn Hán gian đấy thôi. Đến lúc đó, hai người bọn họ sẽ trở thành một cặp, cùng đóng phim cùng đóng máy, còn có thể làm bạn đồng hành.

Nhưng Đào Mộ cũng rất cảm kích ý tốt của thầy Tôn. Từ nhỏ cậu đã là cô nhi, khó khăn lắm mới nhận tổ quy tông, lại gặp phải Thẩm gia rắc rối như vậy. Cho nên cả hai đời, cậu cực kỳ hiếm khi được người khác bảo vệ. Dẫn đến bây giờ Đào Mộ hết sức cảm kích.

Không nói đến tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo*. Nhưng Đào Mộ vẫn vui vẻ đưa ra phản hồi trong khả năng của mình. Có qua có lại thì tình nghĩa mới lâu dài được.

*Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo: Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.

Vì vậy cậu gọi nhận lấy điện thoại của thầy Tôn Ấp, nói: "Đạo diễn Chu, tôi nhớ đoàn phim của chúng ta hiện giờ vẫn còn nhân vật chưa chọn được người đúng không?"

"Đoàn phim chúng ta trước đây không có đủ kinh phí để quay phim, các diễn viên đều sợ mới quay được một nửa thì đoàn phim đã thất bại nên không ai dám đồng ý. Chỉ có tôi và lão Phạm trơ trẽn đặt lịch hẹn mấy nhân vật quan trọng, cũng là vì muốn dễ nói chuyện hơn với mấy nhà đầu tư." Chu Hồng nghe lời kia của Đào Mộ, còn tưởng Đào Mộ không hài lòng với nhân vật này, vội nói: "Đào tổng, ngài cũng đã đọc kịch bản rồi, Nếu ngài không hài lòng với nhân vật hiện tại, muốn đổi nhân vật khác, thì cứ nói."

Nhà đầu tư 900 vạn đó! Chu Hồng chính là người không có nguyên tắc như vậy. Lão nhân gia ngài có thể lấy tiền ra thì ngài chính là cha, là tổ tông, ngoại trừ nam chính, dù ngài có muốn nam hai, tôi cũng dám dẫn theo lão Phạm gặp mấy nhà đầu tư khác, ngài cứ việc ra lệnh đi.

Không ngờ Đào Mộ lại không muốn đổi nhân vật: "Tôi cảm thấy nhân vật Tô Định Bang này rất thú vị, không muốn đổi, tôi chỉ muốn đề nghị với ngài thôi. Mấy nhân vật khác trong kịch bản của ngài..."

Đào Mộ chọn ra một số nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ của cậu —— Tức là những diễn viên đó, sau khi bộ phim phát sóng đã để lại ấn tượng cực kỳ tốt với khán giả, Đào Mộ không muốn thay đổi, sợ đổi người sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của bộ phim, còn về những nhân vật không có ấn tượng gì: "... Tôi hi vọng ngài có thể chọn diễn viên Kinh Ảnh. Các sư huynh sư tỷ của tôi, tất cả bọn họ đều là những người chuyên nghiệp có tố chất đặc biệt mạnh. Ngài có thể dẫn theo biên kịch Phạm tới Kinh Ảnh, nhờ giáo viên trường chúng tôi giới thiệu một vài người, hoặc trực tiếp đến buổi thử vai, coi trọng ai thì chọn người đó là được."



"Không phải nói nhà đầu tư có thể nhét người vào đoàn phim sao? Tôi không cần vai chính, không cần nhân vật quan trọng, chỉ cần mấy vai phụ này thôi, để có cơ hội được rèn luyện cùng với các sư huynh sư tỷ và các bạn cùng lớp. Đạo diễn Chu sẽ không từ chối đúng không?"

Chu Hồng đương nhiên sẽ không từ chối, thậm chí còn vui mừng khôn xiết. Chưa nói đến các diễn viên mà Đào Mộ nói đều là những người có đặc điểm mà hắn muốn, hơn nữa những người mà Đào Mộ muốn nhét đều là người Kinh Ảnh đó, sinh viên bước ra từ Kinh Ảnh, dù không tên không họ nhưng vẫn là xuất thân chính quy, kỹ năng diễn xuất chắc chắn không kém, ít nhất mạnh hơn mấy diễn viên mạ vàng mà nhà đầu tư nhét vào.

Chu Hồng vốn nghĩ những nhân vật đó phải giao cho đạo diễn casting chọn, thậm chí còn phải đến trấn H mời vài người. Bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp đến Kinh Ảnh chọn.

Này không khác gì con chuột rơi vào hũ gạo. Chu Hồng ở đầu dây điện thoại bên kia như đang lơ lửng trên không.

Đào Mộ đưa điện thoại lại cho thầy Tôn Ấp, vẻ mặt xấu hổ hỏi: "Thầy Tôn, thầy không trách em tự ý quyết định chứ?"

Tôn Ấp đương nhiên sẽ không trách Đào Mộ tự ý quyết định. Hoàn toàn ngược lại, lúc này Tôn Ấp lòng có chút mơ màng nhìn Đào Mộ. Sở dĩ hắn gọi điện cho Chu Hồng là vì cảm thấy Đào Mộ bị thiệt thòi. Rõ ràng đầu tư 900 vạn lại bị người ta lừa đóng một vai Hán gian tầm thường không quan trọng, không tốt cho hình tượng, bắt nạt người khác cũng không thể bắt nạt đến vậy được.

Hắn nào ngờ Đào Mộ biết rõ mình bị thiệt thòi nhưng không tự giành lấy nhân vật tốt hơn. Bởi vì Đào Mộ lúc nào cũng nhớ kỹ nội quy nhà trường, đóng phim không được trễ nãi việc học. Sau đó đưa phúc lợi của mình cho sư huynh sư tỷ Kinh Ảnh.

Đứa nhỏ này sao có thể... Hiếm có như vậy!

Tôn Ấp hít sâu một hơi, nhìn Đào Mộ bằng ánh mắt vô cùng hiền từ: "Em thật sự quyết định như vậy?"

Đào Mộ có chút mơ hồ, lời cậu cũng đã nói ra rồi, không quyết định như vậy thì có thể thế nào nữa? Hơn nữa chỉ là một vài nhân vật phụ mà thôi, chẳng ai cũng giống nhau mà. Giới thiệu cho Kinh Ảnh, không chỉ có thể kiểm soát vấn đề chất lượng diễn viên của đoàn phim, mà còn có thể chiếm được cảm tình của cả đoàn phim và nhà trường. Cậu đã bỏ ra 900 vạn rồi, làm ra hành động hào phóng như vậy cũng chẳng sao.

Với lại đoàn phim bọn họ chỉ muốn những nhân vật phụ nhỏ, nhằm rèn luyện kinh nghiệm cho những sinh viên từng quay một vài cảnh. Còn về những sư huynh sư tỷ đã có tên tuổi, có lẽ cũng chướng mắt những nhân vật nhỏ này, nên những ân tình mà Đào Mộ có thể làm đều có hạn.

Nhưng nói thế nào nhỉ, con muỗi dù nhỏ đến đâu thì cũng là thịt. Cậu đã tiêu tiền ra bên ngoài, bây giờ cậu chỉ muốn tối đa hóa lợi ích của mình mà thôi.

"Vậy được rồi. Thầy thay mặt các sư huynh sư tỷ cảm ơn em trước." Tôn Ấp cười tủm tỉm nhìn Đào Mộ, nhìn thế nào cũng thấy sinh viên này rất tri kỷ. Cậu có ngoại hình đẹp và tài năng diễn xuất không tầm thường, có thể làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, thậm chí còn biết cách chăm sóc các bạn học khi có cơ hội.

Sao lại có một người hiếm có như vậy chứ?

Đào Mộ và bạn học Ôn Bảo — người không có chút cảm giác tồn tại nào, sau khi được tắm gội dưới ánh mắt từ ái của thầy Tôn Ấp thì đi ra khỏi văn phòng.

Hôm nay là ngày thứ hai của kỳ nghỉ đông, sinh viên nhanh chân đã sắp theo vali trở về quê. Bây giờ được thầy Tôn Ấp gọi điện thông báo cho từng người một trở về trường thử vai, không biết sẽ có tâm trạng gì.

Ôn Bảo vẻ mặt ranh mãnh chọc Đào Mộ: "Ê, cậu nghĩ xem, Tiểu Chử Tử và tên ngốc Đỗ Khang kia sau khi nhận được điện thoại của lão Tôn, có khi nào sẽ gọi điện mắng chúng ta không?"

Còn chưa dứt lời, điện thoại của Đào Mộ đã reo lên. Đào Mộ nhìn thoáng qua tên hiển thị, đưa điện thoại cho Ôn Bảo: "Cậu nghe máy?"

"Tớ không nghe đâu." Ôn Bảo cười vui vẻ khi người gặp họa.

Tôn Ấp cũng biết quan hệ của bốn người phòng 301 cực kỳ tốt. Đào Mộ liên lạc với đoàn phim, cho dù Tôn Ấp muốn thông báo với các sinh viên trở về để thử vai, thì người được thông báo đầu tiên cũng phải là phòng ngủ 301.

Vì vậy Đỗ Khang vừa nhận được điện thoại đã gọi ngay cho Đào Mộ để khiếu nại, bên Ôn Bảo thì nhận được điện thoại của Chử Toại An —— Bởi vì lúc gọi cho Đào Mộ thì đường dây bận nên lập tức chuyển mục tiêu sang Ôn Bảo. Dù sao hai người này cũng ở trong Yến Kinh, chắc chắn là hai người cùng chơi xấu với nhau.

Vì vậy không có gì ngạc nhiên khi Ôn Bảo bị bạn học Đào Mộ liên lụy, hai người cùng chung cảnh ngộ bị hai đại lão gia khác trong phòng ngủ khóc lóc kể lể: "Tớ mẹ nó vừa về nhà luôn á! Mới nằm trên giường có mười mấy tiếng đồng hồ, hai tiếng đi ô tô, mông đặt lên giường còn chưa có ấm nữa, lão Tôn đã gọi cho tớ... Các cậu có giống con người không?"



Tình hình bên phía Chử Toại An cũng tương tự vậy. Hắn đi máy bay đến Hỗ Thành. Về nhà còn chưa được 2 ngày, còn chưa ăn đã thèm mấy món ăn ở quê nhà thì nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp. Hỏi hắn có muốn quay về đóng phim không —— Tôn Ấp thậm chí còn không nhắc đến từ "thử vai". Bởi vì hắn biết có tầng quan hệ với Đào Mộ, chỉ cần Chử Toại An và Đỗ Khang muốn, chắc chắn sẽ được tiến tổ, hơn nữa còn có thể lấy được nhân vật không tồi.

Đỗ Khang và Chử Toại An có thể không muốn sao! Mấu chốt là hai bọn họ vừa mới về đến nhà. Mặc dù mới kỳ nghỉ đông của năm nhất đã có phim để đóng là chuyện tốt, Nhưng bảo bảo cũng không nỡ xa nhà.

"Các cậu không cần phải gấp, sắp đến Tết rồi, dù đoàn phim có muốn khởi động máy cũng phải đợi đến năm sau. Các cậu cứ yên tâm ở nhà, mùng bảy mới quay, trực tiếp tiến tổ đóng phim là được." Quả nhiên, Đào Mộ nói thẳng ra.

Xét thấy kiếp trước 《 Huyết nhục trường thành 》 được phát đi phát lại N lần, tuy Đào Mộ không đóng phim truyền hình này nhưng cậu vẫn có ấn tượng với các nhân vật trong đó. Càng biết rõ con đường và phong cách biểu diễn của Đỗ Khang và Chử Toại An. Vì vậy cậu đã trực tiếp đọc kịch bản và giao cho hai người hai nhân vật rất phù hợp với hình ảnh của bọn họ. Cậu lấy bút ra đánh dấu lại, Chu Hồng và biên kịch Phạm bên kia lập tức biết chuyện gì.

Lúc này hai bảo bảo khổng lồ đang ở quê mới chuyển từ giận thành vui mừng. Sau khi gửi một trận moah moah cho Đào Mộ, đồng ý năm sau sẽ mang đặc sản ở quê lên để hối lộ Đào Mộ và Ôn Bảo.

Mà ở bên kia, Đào Mộ cũng kêu Chu Thận Hành ký hợp đồng đầu tư với đoàn phim dưới danh nghĩa web bullet screen.

Trước đó Chu Hồng đã bị Đào Mộ làm tê liệt, thật sự cho rằng Đào Mộ chính là một đóa sen trắng thuần khiết, có trái tim mềm mại nhân hậu rất dễ dụ dỗ và là một người giàu có —— nói một cách đơn giản là bông sen trắng vừa ngu ngốc vừa lắm tiền. Còn cảm thán với bạn nối khố là biên kịch Phạm. Kết quả bọn họ gặp phải đại luật sư Chu nhỏ yếu đáng thương lại bất lực nhưng đặc biệt rất giỏi kiếm tiền. Chân chân chính chính khiến hai lão nghệ thuật gia cảm nhận được, một luật sư kinh tế được nhà tư bản thuê với mức lương mấy ngàn vạn một năm đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ.

Sau khi ký hợp đồng xong, Chu Hồng vẻ mặt hốt hoảng ôm hợp đồng đầu tư vừa mới ra lò, cũng như tấm chi phiếu nhìn thì nhẹ nhàng nhưng lại nặng đến 900 vạn, không hiểu sao có loại ảo giác mình và đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》 đã bị lừa ký hợp đồng bán thân.

"Vậy là thật chứ không phải ảo giác hả?" Chu Hồng vẻ mặt suy sụp nhìn cộng sự lão Phạm. Trong ngần ấy năm làm phim, chưa từng thấy nhà đầu tư nào vừa độc ác tàn nhẫn còn không biết xấu hổ như vậy!

"Chắc là ảo giác đó." Biên kịch Phạm cũng vẻ mặt suy sụp. Hắn đã nói mà, một tiểu bá tổng mới 18 tuổi đã có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sáng lập ra web Phi Tấn, một thiên tài trên thị trường chứng khoán có thể hợp tác với Tư Bản Khiếu Hằng thu về hàng chục tỷ M vàng trên thị trường quốc tế kỳ hóa, đồng thời còn là đối tác hợp tác với công ty đầu tư có thâm niên, sao có thể hồn nhiên lương thiện như bạch ngọc không tì vết.

Quả nhiên người bị lừa là bọn họ! Đồ đại lừa đảo! Trả lại tình cảm cho bọn họ đây! Trả lại lòng biết ơn của bọn họ đây!

Đêm hôm đó, đạo diễn Chu Hồng và biên kịch phạm bị đại luật sự Chu tàn phá nặng nề tinh thần, ôm kịch bản trong lòng, ngửa mặt lên trời gào thét chói tai.

Trần nhà cũng rung chuyển muốn sập ╮(╯_╰)╭
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!