Hành vi chuyển nhà của Dịch Nam Yên kết thúc trong thất bại sau chưa đầy một ngày.
Cô cảm thấy đây chắc chắn là âm mưu của Diệp Sơ Hạ!
Thường xuyên rơi vào bẫy của Diệp Sơ Hạ, hiện tại Dịch Nam Yên rất cảnh giác sau khi xong chuyện, ít ra khi nhớ lại hành vi trước đó của Diệp Sơ Hạ, cô vẫn có thể nghi ngờ một chút, dù sao Diệp Sơ Hạ đã làm ra quá nhiều hành động cợt nhả, còn Dịch Nam Yên thì không phải bị lừa lần một lần hai, dần dần, dù vẫn bị lừa như cũ, nhưng ít nhất sẽ không bị bán còn giúp nàng kiếm tiền, và có thể phản ứng lại sau khi bị lừa.
Giống như bây giờ, Dịch Nam Yên chợt nghĩ, nếu Diệp Sơ Hạ thực sự nghĩ rằng có trộm vào nhà, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là gọi điện thoại cầu cứu mà là tự mình giải quyết vấn đề.
Bởi vì nàng quá độc lập và đã quá quen với việc tự giải quyết vấn đề nên nàng sẽ không nghĩ đến việc nhờ người khác giúp đỡ nếu thực sự gặp chuyện gì đó.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Dịch Nam Yên trở nên thâm trầm.
Diệp Sơ Hạ cảnh giác bế Cát Tường đang khè dưới cái nhìn của cô: "Chị đang nghĩ cái gì đó? Đừng nói là chị đang nghĩ cách cắt xén khẩu phần ăn của Cát Tường nữa đấy nhé?"
Dịch Nam Yên bất mãn: "Chị cắt xén cái gì hả, rõ ràng là em cho nó ăn quá nhiều mà! Nhìn xem nó béo lên bao nhiêu! Chị nhớ là nó sắp triệt sản phải không? Nhìn bộ dạng nó bây giờ đi, sau khi triệt sản cũng không biết béo thành cái giống gì nữa?!"
"Ngao ngao ──"
Tiếng kêu của Cát Tường nghe như đang vặn lại.
Khác với con mèo be bé nàng nhặt lúc đầu, Cát Tường bây giờ có cân nặng khá là ấn tượng, rõ ràng là một con mèo ta, nhưng nó có khuôn mặt to, phải biết rằng, ngoại trừ một số màu thiên bẩm, hầu hết mèo ta đều tương đối hiếu động và mặt không mập, nhưng Cát Tường thì khác, tuy cũng hoạt bát và năng động nhưng nó thực sự rất nhiều thịt, đặc biệt là hai chân sau khỏe khoắn, đầy sức bùng nổ và trông khá bụ bẫm.
Diệp Sơ Hạ nuôi thú cưng, có vài người lớn tuổi cho rằng béo một chút thì tốt hơn, nàng sờ bộ lông óng ả, mượt mà của Cát Tường: "Vậy là do mày béo rồi, mấy ngày trước em mới cho nó lên cân, trọng lượng vẫn còn nằm trong mức tiêu chuẩn mà!"
Dịch Nam Yên nghe vậy trợn trắng mắt, với trọng lượng như vậy, chỉ mới một bữa ăn mà con này đã vượt quá cân nặng tiêu chuẩn.
Cô hừ hừ, cảm thấy Cát Tường được Diệp Sơ Hạ ôm trong lòng trông ngứa mắt nên nghe theo trái tim mách bảo, xách Cát Tường xuống, rồi thả nó vào một thứ trông giống như bánh xe hamster mà cô đặc biệt mua cho mèo tập thể dục, sau đó trực tiếp đóng cửa lại.
Diệp Sơ Hạ đỡ trán: "Chị mà nhốt nó lại thì nó sẽ cào cửa đó. Chị nhìn xem cái cửa bị nó cào ra sao kìa."
Cát Tường là một con mèo rất hiểu nhân tính, nhưng không thể tránh khỏi một số vấn đề nhất định. Cái tội này thực ra nằm ở Dịch Nam Yên, ai bảo cô cảm thấy ngày nào Cát Tường cũng bám riết lấy nàng nên cho nó coi mấy bộ phim mèo hoang dã đó, Cát Tường xem rồi cái hay không học đi học cách sử dụng móng vuốt của mình. Bây giờ ngày nào nó cũng nằm đó rồi dùng chân sau cào vài đường, nhìn thì dễ thương nhưng nó cũng hình thành một thói quen xấu.
── Trước kia bị Dịch Nam Yên nhốt lại chỉ kêu réo, bây giờ vừa cào vừa cắn cửa.
Dịch Nam Yên muốn nói chỉ là một cánh cửa thôi, cào xước thì cào xước đi, chừng nữa cô sẽ thay cánh cửa đó bằng một cánh cửa thép xem nó cào thế nào, nhưng cô luôn cảm thấy chột dạ về vấn đề này nên cô đành phải ngậm miệng.
Cô tin rằng với trí thông minh của Diệp Sơ Hạ, nàng nhất định đoán được chủ nhân của căn hộ này rồi, nhưng nàng không hỏi, điều này khiến Dịch Nam Yên thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút lo lắng.
Rốt cuộc, nếu Diệp Sơ Hạ cảm thấy cuộc sống ở đây không phù hợp rồi chọn cách chuyển đi thì sao?
Này đơn giản là Dịch Nam Yên nghĩ quá nhiều, dựa vào năng lực ăn bám của mình, làm sao Diệp Sơ Hạ có thể nhổ ra? Chưa kể đâu phải nàng ở miễn phí, nàng cũng trả tiền thuê nhà mà?
Huống chi, Diệp Sơ Hạ đang chuẩn bị mở phòng làm việc trong học kỳ này nên việc dư dả tiền để mua nhà là điều không thể.
Cái nào quan trọng hơn Diệp Sơ Hạ vẫn có thể phân biệt.
Với nguồn vốn hiện tại của Diệp Sơ Hạ, đăng ký công ty thực ra là quá đủ, nhưng nếu thành lập công ty, tài chính chắc chắn sẽ eo hẹp, so với việc thành lập phòng làm việc thì tiết kiệm hơn và có khả năng chịu lỗi cao hơn.
Là một người mới vào nghề, Diệp Sơ Hạ không nghĩ mình sẽ không gặp thất bại khi khởi nghiệp, hơn nữa, nàng vẫn còn trẻ và sẽ phải mất một thời gian để thuyết phục công chúng, vì thế cơ cấu phòng làm việc nhỏ, ít thành viên sẽ phù hợp với nàng hơn là vận hành một công ty lớn có mô hình linh hoạt.
Xét cho cùng, nghề self-media vẫn còn sơ khai và đa số KOL đều trở nên nổi tiếng một cách tình cờ, nhiều người trong số họ chọn cách tự làm việc thay vì gia nhập công ty vì không thích cảm giác bị bó buộc, đối với hầu hết các self-media, hình thức phòng làm việc phù hợp hơn.
Diệp Sơ Hạ thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng về việc những KOL mà nàng đưa đến sau này lần lượt thành lập các studio độc lập, dù sao nếu họ có năng lực và vốn thì hầu hết sẽ muốn làm chủ chứ không phải nhân viên.
Nhưng dù việc thành lập phòng làm việc dễ hơn nhiều so với thành lập công ty nhưng Diệp Sơ Hạ vẫn bận tối mặt tối mày, dù sao nếu không có "đặc trưng" tốt sau lưng thì tuyển người là một quá trình rắc rối.
Vì vậy, ngoài tình cảm ra, cũng phải dùng đến dụ dỗ, may mắn là Diệp Sơ Hạ đã có kinh nghiệm sử dụng phương pháp này, chỉ cần thời gian là có thể khiến đối phương mủi lòng.
Việc này chiếm rất nhiều thời gian trong cuộc sống của Diệp Sơ Hạ, nên khiến Dịch Nam Yên có chút không vui.
Vì tôn trọng quyền riêng tư cá nhân, Dịch Nam Yên đã cố gắng không xem Diệp Sơ Hạ đang trò chuyện với ai khi lên mạng hay gặp ai sau khi ra ngoài, bản thân Diệp Sơ Hạ cũng cảm thấy chút chuyện này không là gì với tài sản ròng của Dịch Nam Yên, nên nàng không cố ý nhắc đến, điều này khiến Dịch Nam Yên vẫn không biết gần đây Diệp Sơ Hạ đang bận rộn cái gì.
Cô không quan tâm đến chuyện này, dù sao cô cũng không có thói quen báo cáo hành trình của mình, bình thường chính là Diệp Sơ Hạ thấy cô không có ở nhà, mới hỏi cô đang ở đâu, mấy giờ về, cho nên đương nhiên là Dịch Nam Yên sẽ không hỏi Diệp Sơ Hạ, nhưng vì lịch trình bận rộn nên thời gian ở bên nhau bị hạn chế là thật.
Đây là điều duy nhất khiến Dịch Nam Yên không vui.
Việc học không có gì bắt cô phải bận rộn, công ty của gia đình cô cũng đã đồng ý không cần kế thừa, sau khi tốt nghiệp cô chỉ cần vào làm quen với những nội quy bất thành văn của tổ chức và các bên khác là được. Sau này cô vẫn sẽ giao cho những người chuyên môn quản lý, cô cũng không cần phải nhọc lòng về bất kỳ chuyện gì, một Dịch Nam Yên như vậy, tất nhiên sẽ dành nhiều tâm sức cho việc tập thể dục, làm đẹp và hẹn hò.
Nhưng cô có thời gian, còn Diệp Sơ Hạ thì không.
Dịch Nam Yên không muốn tức giận vì loại chuyện này, làm thế sẽ khiến cô cảm thấy mình đang gây sự một cách thứ gì thú vị, nàng sẽ mua về cho cô, thỉnh thoảng thấy người qua đường cầm hoa trên đường, nàng cũng sẽ tấp vào tiệm hoa rồi mua một cành mang về.
Về phần tại sao không phải là một bó hoa, ừ thì, Diệp Sơ Hạ nói tiệm hoa nàng đến quá cao cấp, giá cả quá cao, mua cả bó thì nàng nhót tiền.
Dịch Nam Yên muốn đấm vỡ alo của nàng.
Tóm lại, ngoại trừ một số lời nói làm người ta tức giận muốn cắn nàng thì Dịch Nam Yên không cảm thấy Diệp Sơ Hạ có gì không tốt.
Đó là lý do tại sao cô cảm thấy mình không có lý do gì để can thiệp. Hơn nữa, theo chiến lược tình yêu mà cô đã lén tìm tòi, các cặp đôi phải có không gian riêng tư, nếu không mối quan hệ sẽ khó lâu dài.
Vì lẽ đó, cô đã cố gắng kiềm chế ham muốn của mình, đè nén ước muốn được ở bên đối phương 24 giờ một ngày, cô cảm thấy ý tưởng này không thực tế và không đúng.
Dịch Nam Yên biết rất rõ rằng hầu hết mọi người sẽ không giống mình, không phải làm việc, không phải lo lắng về kế sinh nhai, Diệp Sơ Hạ cũng vậy.
Nàng sẽ có những đồng nghiệp của riêng mình, không phải lúc nào cũng ở bên cô, mặc dù có tiền cho phép cô không đi làm, nhưng đa số sẽ khó chấp nhận điều này, mà sẽ làm việc chăm chỉ để bản thân có thể tự lập.
Trong cuộc đời mỗi người, tình yêu không phải là tất cả, nó chỉ khác nhau ở mức độ chiếm giữ mà thôi.
Dịch Nam Yên không muốn can thiệp vào sự lựa chọn của Diệp Sơ Hạ, nhưng cô cũng không muốn dựa vào công việc và các hoạt động khác để giảm thiểu thời giờ nghĩ về nàng.
Cô chỉ không thích làm việc, ham ăn biếng làm, điều này không có gì không dám thừa nhận.
Bởi vậy, khi tâm trạng không tốt, Dịch Nam Yên cũng thích giải tỏa tâm trạng bằng cách mua, mua và mua.
Sau đó tâm trạng của cô hoàn toàn sụp đổ.
Trong bãi đậu xe, Dịch Nam Yên đứng đó, nhìn Diệp Sơ Hạ và một cô gái trẻ bước vào, sau đó hôn gió nàng khi cô ta lái xe rời đi từ phía bên kia.
Khi ánh đèn chiếu vào người, nàng như có vầng sáng, mặt mày dịu dàng mỉm cười, như không hề bài xích hành vi của đối phương.
Dường như cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt từ bên cạnh, Diệp Sơ Hạ quay người nhìn sang, vừa nhìn thấy cô, lập tức mỉm cười chạy tới: "Sao chị biết em ở đây thế?"
"Người phụ nữ vừa rồi là ai?" Dịch Nam Yên vừa nôn nóng vừa tức giận, nước mắt rơi xuống, "Sao em lại không thông minh như vậy!"
Diệp Sơ Hạ: "...?" Nàng sửng sốt một chút, "Không phải trước khi đi em đã nói với chị là em sẽ gặp một blogger sao."
"Nhưng em nói em gặp một người đàn ông."
"Anh ta là con trai," Diệp Sơ Hạ lau nước mắt cho cô, "Đừng khóc, lớp make up sẽ lem hết đó. Cô gái đó là người chuyển giới, tâm hồn con trai, sở thích cũng là nam, là blogger mới nổi trên Weibo gần đây thôi, không tin thì chị nhìn xem..."
Diệp Sơ Hạ tin rằng khi thành lập phòng làm việc, tốt nhất là các kiểu tính cách của nhân viên nội bộ không bị trùng lặp và có nhiều giới tính độc đáo khó copy, vì vậy các ứng viên được chọn đều là những kiểu người không phổ biến mà người khác muốn bắt chước thì cũng có rất ít người có thể bắt chước, chẳng hạn như người chuyển giới chuẩn thụ vừa rồi.
Sau khi Diệp Sơ Hạ giải thích rõ ràng sự việc, nàng véo mặt Dịch Nam Yên, vẻ mặt nghiêm túc: "Đồng chí Yên Yên, suy nghĩ của chị có vấn đề à, cái gì mà nói em không thông minh?"
Ý của Dịch Nam Yên rất rõ ràng, cô cảm thấy Diệp Sơ Hạ đang lừa dối cô, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là trách nàng không thông minh, không giấu kỹ, điều này khiến Diệp Sơ Hạ vừa tức vừa đau lòng.
Nàng chợt nhận ra, người không có cảm giác an toàn nhất trong mối quan hệ này không phải nàng mà là Dịch Nam Yên.
Diệp Sơ Hạ không có cảm giác an toàn, nàng sẽ cố gắng tăng thêm sức nặng cho bản thân, chẳng hạn như dùng một số thủ đoạn tinh vi để tăng cường tình cảm của Dịch Nam Yên dành cho nàng, để theo bản năng cô sẽ chăm sóc nàng, cảm thấy nàng không thể sống thiếu cô, và nâng cao tinh thần trách nhiệm của đối phương, nhưng Dịch Nam Yên không có cảm giác an toàn, lại chỉ chôn vùi tất cả trong lòng mà không thực hiện bất kỳ biện pháp nào để nâng cao cảm giác an toàn, cô giống như một đứa trẻ lạc lối, ngơ ngác đứng đó không biết làm sao, hoặc đợi cha mẹ tìm thấy, hoặc đợi người tốt bụng gọi cảnh sát nhưng cũng có khả năng sẽ bị kẻ xấu dẫn sai lối.