Úc Thịnh lại trở nên trầm mặc hơn.
Nói chuyện với Cao Văn Gia cũng kiểu lời ít ý nhiều.
Cao Văn Gia đánh không lại, chạy không thoát, hơn nữa nếu cô không nghe lời, anh sẽ lập tức uy hiếp cô, muốn hôn cô.
Tệ nhất là có một lần khi hai người ở trong xe, Úc Thịnh hỏi ai đưa cô thư tình.
Cao Văn Gia nhỏ giọng thì thầm: "Cậu quản được tôi chắc?"
Úc Thịnh tức đến bật cười, anh bảo tài xế xuống xe trước, sau đó nắm cằm của cô, nói khẽ: "Cậu nói xem tôi có quản được không?"
Đoạn thời gian trước, cô đã xé nát thư tình của anh rồi vứt vào thùng rác ngay trước mặt chính chủ.
Khi đó trong nội tâm cô bỗng dâng lên sự khoái cảm khi trả thù.
Cô biết xe của Úc Thịnh đi theo ngay phía sau mình.
Quả nhiên, từ hôm đó trở đi, cánh tay Úc Thịnh càng thêm dùng sức khi bắt lấy cô.
Đôi khi cô có chút sợ hãi.
Sợ loại quan hệ dây dưa này của bọn họ.
Thư tình lần này chính cô đã cố ý bỏ vào cặp sách, kích thích anh, cho anh tức chết.
13
Úc Thịnh ấn cô vào một góc khuất trong xe, khoảng cách giữa anh và cô ngày càng được rút ngắn.
Cô có thể nghe thấy hô hấp của anh.
Cô vừa cuống vừa sợ hãi đến nỗi toàn thân nổi hết da gà.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Tôi, tôi... Đừng như vậy, Úc Thịnh, cậu thả tôi ra."
Giọng nói của cô đã nghẹn ngào và có chút run rẩy.
Úc Thịnh cắn răng, kề sát vào tai cô nói: "Cậu đồng ý rồi à?"
Cô lập tức lắc đầu.
Anh cười một tiếng: "Vậy cậu thích ai?"
"Không, không biết."
"Ồ." Anh thản nhiên nhả ra một chữ, sau đó lại nhỏ giọng nói với cô: "Làm sao bây giờ? Bây giờ tôi thật là khó chịu."
Lúc đầu cô vẫn chưa hiểu ý nghĩa của từ khó chịu này.
Cô chỉ cho rằng anh khó chịu trong lòng.
Cô còn không biết phải làm sao.
Sau đó, cô phát hiện mình cả nghĩ quá rồi!
Cô không ngờ Úc Thịnh lại không biết xấu hổ như vậy.
14
Cô cứng ngắc tại chỗ, không dám động đậy.
Mà anh lại thản nhiên, thoải mái tựa như không có một người như cô ở đây vậy.
Tiếng thở dốc của anh vang lên ngay bên tai cô.
Anh không hề đụng vào cô.
Nhưng cô lại cảm thấy thật kỳ quái.
Cô cảm thấy mình sắp điên rồi.
Lúc này, Úc Thịnh còn nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Cao Văn Gia, nếu cậu dám ở bên người khác, tôi sẽ dùng cách thật ác độc để đối xử với cậu."
Cô nhắm tịt mắt lại, lắc đầu, biểu thị mình sẽ không ở bên người khác.
Sau sự kiện kia, cô cảm thấy Úc Thịnh là một tên điên lại biến thái.
Một trong những nguyên nhân khiến cô không thể thắng anh chính là cô vẫn biết xấu hổ.
Mà Úc Thịnh lại không có thứ đó.
Anh đã vô địch rồi.
Sao anh lại có thể… có thể làm cái đó ở ngay bên cạnh cô chứ!
Cô không nghĩ ra, lại sợ, sợ anh thật sự làm như vậy với cô.
Con người luôn rất sợ hãi đối với những thứ mình không biết.
Cô mơ thấy ác mộng. Trong mộng, cô thật sự khiến Úc Thịnh tức giận, thế là ngay trong chiếc xe đó, Úc Thịnh không chút nào nương tay...
Sau đó cô lại mơ thấy mình mang thai.
Cô cực kỳ sợ hãi, tiếp đó cô không ngừng cứ khóc, không ngừng hối hận mình đã không nghe lời anh...
Bởi vì cô cảm thấy, nếu như nghe lời, cô sẽ không thảm như vậy.
15
Từ lúc hai người lên đại học, những ngày tháng Cao Văn Gia bị Úc Thịnh chi phối đã không còn nữa.
Anh ra nước ngoài du học.
Còn cô thường xuyên không trả lời tin nhắn của anh.
Cô lại bắt đầu trải qua cuộc sống kiểu tan học lại đi lang thang khắp nơi.
Sau đó có hôm cô thấy một lớp năng khiếu dạy hội họa, thế là tự mình đi báo danh.
Nhà cô không có ai bồi dưỡng bất kỳ môn năng khiếu nào cho cô.
Úc Thịnh ở nước ngoài, cảm thấy mọi chuyện đã thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Anh cứ xem đi xem lại tất cả những tấm ảnh anh chụp cho cô.
Anh còn rửa ra.
Treo trong căn hộ.
Anh nhớ dáng vẻ liều lĩnh của cô khi cắn anh.
Lại nhớ dáng vẻ ấm ức của cô khi không thể không nghe lời anh.
Cuối cùng anh phát hiện, kỳ thật thứ anh không muốn nhớ lại nhất chính là cái loại trạng thái ở chung của hai người bọn họ lúc anh vừa mới bắt đầu đi theo cô.
Tựa như là người xa lạ, không có một chút cảm xúc.
Nhưng như vậy sao được? Anh muốn để lại trong cuộc đời cô một dấu vết nổi bật nhất.
Cho dù là hận, cũng tốt hơn người xa lạ gấp trăm lần.
16
Anh sợ ở trong nước cô sẽ yêu đương với người khác, nên thuê thám tử tư chụp ảnh cô.
Phát hiện cuộc sống của cô vẫn không khác gì lúc trước, anh có chút yên tâm.
Mỗi lần anh về nước vẫn là sẽ đi tìm cô.
Hai người vẫn ở trong trạng thái đối chọi như cũ.
Anh dành ra một căn phòng trong biệt thự của mình để treo ảnh cô.
Khi nhìn bức tường chi chít toàn ảnh là ảnh, anh nghĩ thầm, sao mà thỏa mãn thế cơ chứ.
Có thể anh đã bị nghiện sưu tầm.
Làm thế này thật giống như anh đang góp nhặt từng chút từng chút thanh xuân của Cao Văn Gia.
Mọi chuyện cứ như thế cho đến khi anh biết cô thế mà muốn gả cho người khác.
17
Cầu xin một cách hèn mọn là không được.
Bởi một khi anh cầu xin, cô sẽ lập tức đùa cợt anh. Không chỉ không đáp ứng, cô còn sẽ vui vẻ làm chuyện khiến anh khó chịu.
Anh thật muốn kéo cô cùng đi chết.
Sao cô lại vô tình thế chứ.
Bọn họ cùng nhau lớn lên bao nhiêu năm qua, cho dù chán ghét, cũng phải có chút tình cảm.
Anh đánh đầu xe về hướng vách núi, thế là chiếc xe đâm sầm vào trong.
Bất kể thế nào, anh cũng muốn kết hôn với cô.
18
Cao Văn Gia nơm nớp lo sợ cùng Úc Thịnh trải qua một đoạn thời gian sau khi kết hôn.
Lúc đầu, Úc Thịnh trông chừng cô rất chặt.
Anh đi làm cũng muốn dẫn cô theo.
Bên trong cái vòng cô không cách nào mở ra có cài thiết bị định vị.
Người ngoài đều cho rằng bọn họ vô cùng ân ái.
Nhưng Cao Văn Gia lại cảm thấy những hành vi trên đều là do dục vọng khống chế của anh quấy phá.
Cô sợ anh muốn giết cô.
Nhưng hoàn toàn không có manh mối nào chứng minh việc Úc Thịnh muốn giết người, ngược lại anh còn đối xử với cô rất tốt.
19
Khi trước, lúc bị bệnh, Cao Văn Gia đều tự mình chịu đựng.
Cô cũng không đi bệnh viện, chỉ ngủ li bì như thế.
Nhưng Úc Thịnh lại rất lo lắng, vừa phát hiện anh lập tức bế cô đi bệnh viện.
Anh còn nấu cháo rồi đút cô ăn.
Hôm đó cô đã nghĩ, nếu cái lần cô phát sốt hồi đại học mà có anh ở bên thì tốt biết mấy. Lần đó cô sốt rất cao, nhưng vẫn phải tự mình gắng gượng đón xe đi bệnh viện, sau đó truyền dịch rất lâu.
Khi đó cô cảm thấy cơ thể lúc lạnh lúc nóng, còn rất đói, nghiêm trọng hơn so với bây giờ nhiều.
Úc Thịnh hay nói những chuyện rất bình thường với cô.
Ví dụ như ngày lễ Tết muốn tặng ai quà gì, ai lại tặng đến quà gì, muốn trả lễ như thế nào.
Hoặc bên nhà cha mẹ anh muốn đi đâu nghỉ phép, bọn họ sẽ cùng đi.
Có đôi khi họ lại nói một ít chuyện về mấy người thân thích của anh.
Đây đều là những sinh hoạt rất bình thường trong một gia đình.
Cô bắt đầu hòa mình vào cái không khí này.
Cao Văn Gia thật sự có rất ít kinh nghiệm về kiểu cuộc sống như vậy.
20
Bởi vì cô là người sống trong thế giới tinh thần của mình.
Cha mẹ hoàn toàn không quan tâm cô, cơ bản mặc kệ.
Cho nên kinh nghiệm sống thực tế của cô ít đến đáng thương.
Nhưng như vậy cũng rất mới lạ.
Úc Thịnh không muốn làm căng quá với cô.
Cũng thường xuyên dỗ cô.
Ví dụ như lúc chăm sóc cô, anh sẽ dịu dàng gọi cô vợ ơi, hỏi cô cảm thấy thế nào.
Hoặc là cuối cùng anh cũng không trông chừng cô chặt chẽ như trước. Anh sẽ thường xuyên đưa đón cô đi làm, còn mua tặng cô rất nhiều những món quà nhỏ nữa.
Cao Văn Gia tìm được một vị trí quản lý trong thư viện.
Sau khi tan tầm về nhà, Úc Thịnh đều sẽ dịu dàng hỏi cô có mệt không.
Tóm lại, nếu không nhắc đến những chuyện trước đó, Úc Thịnh cũng được xem là một người chồng gương mẫu.
Nhưng lần nào Cao Văn Gia cũng cảm thấy anh thật khủng khiếp, còn không bằng cứ trực tiếp bộc phát như lúc tức giận.
Anh dịu dàng như vậy, khiến cô có cảm giác như bầu trời trong xanh trước cơn bão.
Mỗi lần như vậy, cô đều phải vừa cảnh giác, vừa nơm nớp lo sợ đối phó với anh.
21
Bọn họ kết hôn hơn một năm, cô vẫn chưa mang thai.
Cũng không biết vì điều gì.
Anh muốn ra nước ngoài công tác một thời gian.
Trước khi đi, Úc Thịnh dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, hỏi: "Vợ à, em sẽ ngoan mà đúng không?"
Cô thật sự vẫn không dám nhìn vào mắt anh.
Chỉ dám liếc nhanh qua người anh một cái, sau đó lập tức dời mắt. Cô nói: "Sao tôi lại phải ngoan, tôi cũng không phải con nít."
Anh hôn cô một cái, nói: "Ngoan ngoãn chờ anh về."
Cô đến nhà cha mẹ chồng ở.
Cô luôn cảm thấy trong biệt thự mà cô và Úc Thịnh ở có ma.
Không muốn ở chỗ ít người.
Vậy nên khi anh không ở nhà, cô sẽ đến nhà cha mẹ anh.
Mẹ chồng cho cô một cái vòng có độ tinh khiết cực cao.
Bảo cô đeo đi.
Cô nhìn cái vòng trên cổ tay mình, thì thào nói: "Cũng không tháo cái này ra được."
Mẹ chồng cô nhìn xuống, nói: "Con muốn tháo thì mẹ gọi người tới tháo cho."
Cô trừng to mắt.
Sau đó chiếc vòng thật bị tháo ra.
22
Cô có chút hoảng hốt nói mình muốn ra ngoài đi dạo.
Lên xe của mình.
Ý thức được bản thân đang lái xe loanh quanh chẳng có mục đích.
Cô còn đang suy nghĩ, có nên rời đi hay không.
Ngày đó cô lái xe trên đường phố Bắc Kinh rất lâu.
Đến khi trời tối, cô lại lái xe trở về.
Cha mẹ chồng đang đợi cô về ăn cơm, thấy cô trở về, nói: "Gọi điện thoại con không bắt máy. Con mà không về nữa thì cha mẹ cũng chuẩn bị bắt đầu ăn luôn rồi."
Cô ngượng ngùng cười cười.
Sau đó bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Cô đột nhiên nhớ tới.
Cô chưa bao giờ ăn một bữa cơm tối thế này ở nhà cha mẹ mình.
Cho dù ở nhà cha mẹ cô, cô cũng thà không ăn, hoặc lấy đồ ăn vặt về phòng mình không ra.
23
Nhưng sau khi kết hôn với Úc Thịnh, hai người bọn họ luôn ăn tối cùng nhau, hoặc ăn ở nhà, hoặc ra ngoài ăn.
Có đôi khi cô bị anh kéo đi mà chẳng tình nguyện chút nào. Mỗi lần như vậy cô đều sẽ phẫn hận nhìn chằm chằm vào gáy anh, sau đó nghĩ về tính khả thi của việc đánh anh một trận rồi chạy trốn.
Thỉnh thoảng họ cũng sẽ đến nhà cha mẹ chồng cô.
Lúc mới đầu, cha mẹ chồng cô vô cùng bất mãn với với cuộc hôn như giống như trò đùa này của bọn họ.
Nếu không phải Úc Thịnh đột nhiên bị mù một thời gian, cha mẹ chồng chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô và Úc Thịnh kết hôn.
Nhưng về sau, cha mẹ chồng cũng rất quan tâm đến cô, thường xuyên mua quà cho cho cô, còn hỏi cô có bị Úc Thịnh bắt nạt hay không. Mỗi lần cô trở về, trên bàn cơm đều có món ăn cô thích.
Mẹ chồng gắp thức ăn cho cô, cô bưng chén lên đến giả vờ lùa cơm, nhưng nước mắt lại rơi lã chã.
24
Cao Văn Gia ngủ đến nửa đêm, cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra.
Cô giật nảy mình!
Còn cho rằng có ma.
Kết quả lại thấy Úc Thịnh mệt mỏi trở về.
Anh đứng ở đầu giường lẳng lặng nhìn cô, không nhúc nhích, giống như khoảng cách giữa bọn họ là trăm núi ngàn biển.
Cô xoa xoa mắt, hỏi: "Sao anh về rồi?"
Anh đột nhiên xông tới ôm lấy cô.
Cô bị siết chặt đến nỗi thở không ra thở.
Trong lòng hoảng sợ nghĩ, chẳng lẽ người này muốn siết chết cô, sau đó làm thành tiêu bản sao?
25
Chợt cô cảm thấy cái cổ có chút ướt át.
Muốn nhìn Úc Thịnh một chút xem tình hình thế nào.
Kết quả anh ôm cô, không cho cô động đậy.
Sau đó anh vô cùng nhiệt tình hôn lên môi cô, còn kích động hơn so dĩ vãng ...
Hai người ôm nhau thật chặt, ngủ đến sáng hôm sau.
Úc Thịnh rời giường trước khi cha mẹ anh dậy, rồi lại bay ra nước ngoài.
Hai tuần sau, anh trở về.
Hai tháng sau, Cao Văn Gia được chẩn đoán mang thai.
--- HẾT ---