Lọc Truyện

Sau Đêm Ấy, Tôi Thành Vợ Của Tổng Tài


“Lạc Tĩnh Văn, xem như bọn tao bắt được mày rồi”. 

Trong lòng tôi vô cùng căng thẳng, theo bản năng liền muốn chạy. Tôi quen người trước mắt, là hai người anh của bố dượng tôi, tính ra tôi nên gọi bọn họ là bác cả và bác hai. 

Chỉ là tôi vừa xoay người, sau lưng lại bị mấy người chặn lại. Con trai bọn họ cũng tới! 

Trong lòng tôi hoảng hốt, nhưng bọn họ không cho tôi cơ hội nói chuyện, trực tiếp túm bả vai tôi kéo vào chiếc xe van bên cạnh. 

“Lạc Tĩnh Văn, đồ đê tiện, dám đưa bố mày vào tù”, bác cả hung hăng trợn mắt nhìn tôi. 

Tôi bị bọn họ dồn ở ghế sau, không dám thở mạnh, tôi nắm chặt túi đồ trong tay, cơ thể không kìm được run rẩy. 

“Mẹ mày đâu rồi? Thứ gái điếm đó dám náo loạn đòi ly hôn. Nếu năm đó không phải bố mày thu nhận mẹ con mày, chúng mày đã bị người ta đâm cho chết rồi!” 

“Không được nói mẹ tôi như vậy!”, tôi tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng giây tiếp theo tôi liền hứng một cái bạt tai rất mạnh. 

“Sao không dám nói? Mẹ mày chính là gái điếm, bây giờ mày cũng vậy. Vừa ly hôn mà mày đã đu bám thằng đàn ông kia rồi? Mày còn có bản lĩnh hơn cả mẹ mày đấy! Hay mày đã làm ra mánh khóe gì khiến người ta không nhìn thấy giống như mẹ mày. Nếu đã dám ly hôn, lại còn khiến bố mày và anh mày ngồi tù, bọn mày thật sự có bản lĩnh”. 

Bác hai hung dữ nói, trong sự kích động nước miếng cũng phun hết ra ngoài. 

Tôi vừa tức giận vừa sợ hãi, cũng không dám đá chọi đá với bọn họ. Bọn họ có năm người đàn ông cao to, tôi vốn không phải là đối thủ của bọn họ đâu. 

“Rốt cuộc các người muốn làm gì? Hai người đó vì tội bắt cóc mới ngồi tù, bây giờ các người muốn bắt cóc tôi sao!”, tôi giả vờ bình tĩnh nói. 

“Phì! Ông đây tìm con gái mà cũng thành bắt cóc?”, bác cả hung hãn phun một hơi. 

“Lạc Tĩnh Văn, tao không vòng vo với mày nữa, mau đưa bố mày và anh cả mày ra đi, nếu không mày và mẹ mày đừng mong sống yên ổn”. 

Tôi nôn nóng đến mức cổ họng cũng bốc lửa: “Bọn họ là do tòa xử, làm sao tôi đưa bọn họ ra được?” 

Đám người nhà này của bố dượng là mấy kẻ không có công việc đàng hoàng, năm đó là mẹ tôi bị bọn họ dọa sợ nên mới cùng bố dượng tôi đi đăng ký kết hôn. Muốn nói phải trái với bọn họ cũng chẳng nói được. 

“Người là mày đưa vào, đừng tưởng tao không biết, mày đã tìm được một thằng đàn ông rất lợi hại đúng không? Đừng tưởng như vậy mày có thể xem thường người khác, nếu mày không nghĩ cách đưa bọn họ ra, tao sẽ công khai toàn bộ chuyện hư hỏng của mẹ con mày, cho bọn mày không làm người nữa!” 

“Còn cả họ hàng thân thích của bà ngoại mày và ông bố đã chết của mày nữa, bọn họ cũng đừng mong yên ổn! Mày tự xem làm sao đi!” 

Bầu không khí lập tức ngưng đọng, tôi lo lắng ôm lấy cơ thể mình, chiếc xe không biết đã đi đến đâu rồi. Bọn họ cưỡng ép lấy điện thoại của tôi, tôi vô cùng sợ hãi, cố gắng bảo vệ bụng mình, chỉ sợ bọn họ sẽ làm đứa bé bị thương. 

“Gọi điện cho người đàn ông kia”, bác cả nhét điện thoại di động cho tôi: “Tao đã nghe ngóng rồi, thằng đàn ông kia của mày rất lợi hại, nhất định hắn có thể cứu được bố và anh mày ra”. 

Con trai của bác hai kéo cánh tay bác cả: “Bác cả, bảo cô ta tìm người đàn ông kia đòi tiền. Chú và em trai không thể ở không trong thời gian dài như vậy, chúng ta cũng không thể tới phí công”. 

Nhìn mặt mũi đầy tính toán của hắn, tôi buồn nôn một trận, còn bác cả sắc mặt nghiêm nghị, trợn mắt nhìn tôi: “Mau gọi điện thoại”. 

Tôi cầm điện thoại di động, do dự không biết nên cầu cứu như nào, nhưng đột nhiên chuông điện thoại vang lên. 

Tôi sợ hết hồn nhìn tên trên màn hình, trong lòng lại trầm xuống. Là Trình Dịch Lâm gọi tới. 

“Aiz yo, ông xã? Mày đúng thật là không biết xấu hổ, vừa mới ly hôn mấy ngày đã có chồng?”, bác hai liên tục giễu cợt, chìa tay lấy điện thoại rồi mở loa ngoài. 

“Tĩnh Văn, em đang ở đâu? Sao còn chưa quay về?” 

Giọng Trình Dịch Lâm lộ ra vài phần quan tâm và sốt ruột, tôi đã tưởng tượng ra dáng vẻ chân mày anh khẽ cau lại. 

“Mày chính là thằng đàn ông của Lạc Tĩnh Văn?”, bác hai ho khan một tiếng rồi nói: “Lạc Tĩnh Văn đang ở trong tay bọn tao, muốn gặp nó thì… thì…” 

Ông ta “thì” xong hồi lâu cũng không thành lời, bác cả liền nói: “Thì mang tiền tới”. 

“Các người là ai?”, giọng nói lạnh như băng truyền tới. 

Trên mặt bác hai hiện ra vài phần hốt hoảng, nhét điện thoại cho tôi. 

Tim tôi đập nhanh, hít một hơi thật sâu: “Bọn họ là họ hàng thân thích của bố dượng em, em vừa đi ra từ cửa hàng tổng hợp thì bị bọn họ chặn lại”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!