Kể từ khi tìm lại được Tinh Nhiên, Khiết Tường luôn âm thầm lặng lẽ quan sát cô.
Anh cho người điều tra, mới biết chuyện cô đã bị hai anh chị họ của mình nhẫn tâm đuổi ra khỏi nhà từ nhiều tháng trước khi người dì mới vừa mất. Sau đó anh âm thầm cho Del, một người làm việc với mình suốt nhiều năm nên tin tưởng, nhờ hắn đi thăm dò địa chỉ nhà ở của cô hiện tại.
Sau khi nhận được lệnh của anh, Del lập tức bám theo Tinh Nhiên thì đúng lúc phát hiện cô đã thu dọn mọi đồ đạc và rời khỏi căn nhà cũ, chuyển đến một khu chung cư bình dân sinh sống. Tại đây, hắn còn nhìn thấy cô luôn đi cùng với một gã đàn ông lưu manh kì lạ, nên lập tức rút điện thoại ra gọi cho ai đó với dáng vẻ lấp ló trước chung cư, sau đó hắn che ống nghe, khẽ giọng nhắn nhủ:
“Ông chủ, cô gái đó đã chuyển vào chung cư rồi, hơn nữa còn qua lại với một tên đàn ông”
“Đàn ông?”
Khiết Tường ngồi trong phòng họp của công ty, nghe Del báo lại cũng phải nheo mày hiếu kì. Tên Del lập tức gửi ảnh của Tinh Nhiên và Tước Thần đi cùng nhau trên đường mà hắn đã nhanh trí chụp lén được, sau đó gửi qua cho Khiết Tường xem. Vừa xem được bức ảnh, Khiết Tường cảm thấy không có gì để lo lắng, bèn bảo lại Del trở về chỗ của mình, đồng thời cũng là lúc anh kết thúc việc giám sát lén lút này, định sẽ lộ diện trước mặt và tiếp xúc với cô.
Cũng là vào ngày hôm đó, trời không trăng, gió se lạnh, dòng người đông đúc, xung quanh lại ồn ào.
“Cô đang tìm cái này à?”
Khiết Tường cầm một túi đồ tiện lợi rồi đi tới chỗ cô gái đang ngồi cặm cụi dưới đất trong bất lực, vẻ mặt hiu hẩm buồn bã. Vừa ngẩn lên nhìn thấy túi đồ của mình đã đánh rơi, cô gái ấy đã mừng rỡ đến mức lấp ba lấp bắp cảm ơn, còn bất ngờ hơn khi người đứng trước mặt mình lại chính là giám đốc của công ty mình đang làm. Hạ Tinh Nhiên cứ nghĩ đó là một sự tình cờ, nhưng thực chất đều là do Quân Khiết Tường sắp đặt.
Hôm sau hay tin cô bị Vô Dao chỉ trích và đuổi việc vì đã tự ý nghĩ không phép nhiều ngày liền, anh mới dùng cơ hội này rồi chuyển cô qua một khu làm việc thuộc trong tầm ngắm của mình để dễ dàng kiểm soát. Thậm chí về đề tài đổi hương liệu sản phẩm mới công ty, anh cũng cho cô quyết định. Nhưng có một chuyện anh đã không bao giờ ngờ đến, đó là cô không hề nhớ ra anh là ai.
Những ngày sau đó, khi đang trên tầng 9 của văn phòng làm việc. Khiết Tường đứng thăng trầm bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, anh phát hiện dạo gần đây cô đều đi cùng Tước Thần, thậm chí là cả hai còn sống chung trong một khu chung cư. Ban đầu Khiết Tường còn không mấy để tâm đến, anh nghĩ rằng giữa họ chỉ là một mối quan hệ đối nghịch, hoàn toàn không có tình cảm. Cho đến khi cô tự ý chạy khỏi buổi họp mắt sản phẩm mới của anh, dù vẻ mặt bên ngoài có cứng rắn đến đâu, chỉ cần nhìn thấy người con gái mình yêu bỏ lỡ việc hiện tại mà đi tìm người đàn ông khác, cũng đủ khiến trong lòng anh vấy đặc sự tức giận.
“Tại sao? Tại sao cô ấy luôn chạy về phía người đàn ông đó? Còn tôi? Tôi thì sao hả?”
Sau buổi họp báo ra mắt sản phẩm đó, tâm trạng Khiết Tường cũng trở nên não nề. Anh ngậm nghiếng chặt răng, co nắm tay đấm thật mạnh vào góc tường.
Del đứng phía sau không biết nói gì, bèn hạ thấp giọng:
“Ông chủ, ngài từ bỏ đi”
Khiết Tường chợt rướn môi bật cười, tự cười nhạo chính mình.
“Nói thử xem. Giữa tôi và Hàn Tước Thần có điểm nào tôi không thể bằng hắn. Ngày đó tôi cứ nghĩ chỉ cần có tiền và địa vị, tự khắc cô ấy sẽ đổ tôi ngay từ lần đầu tiên”
Rồi anh xoay lại nhìn Del một cách bi thương, cười chua chát hỏi:
“Đó chẳng phải là những thứ mà con người yêu thích sao? Tại sao cô ấy lại đi chọn một tên không ra gì như thế chứ? Rốt cuộc tôi thua hắn ở điểm nào?”
“Dã tâm”
Del bỗng thốt lên, rất khẽ và trầm. Khiết Tường chợt khựng lại, Del không cần đợi anh hỏi, hắn nói tiếp:
“Hàn Tước Thần là một tên mưu mô xảo huyệt, tôi được biết hắn tồn tại ở thành phố này chỉ để kiếm tiền mua vui. Có thể hắn đang cố tình dụ dỗ cô gái đó, vì không lí nào một tên giết người không nương tay như hắn lại có thể yêu một ai được. Vì vậy nếu ngài không có dã tâm đoạt lại những gì của mình, e rằng ngài sẽ mất đi tất cả”
Những lời nói đó như thấm vào thâm tâm Khiết Tường. Người đời nói đúng, sự ích kỉ có thể biến một con người tốt đẹp trở nên xấu xa. Để đạt được mục đích, nhất định không được nương tay bất kì thủ đoạn nào.
Chiếc lá bên ngoài cửa sổ vừa bị gió thổi rụng, cuốn bay nơi phương xa. Viền mép Khiết Tường chợt cong lên cười quái dị, bởi vì anh thề sẽ cướp lấy cô trở về tay mình.
…
Thế nhưng, khi hay tin cô đã cùng Tước Thần nhảy xuống biển qua miệng của Quân Thần Dương và biệt tăm biệt tích, người anh như chết lặng đi. Nhưng vì trong thâm tâm vẫn có linh cảm cô vẫn còn sống, nên anh đã miệt mài năn nỉ Quân Thần Dương giúp mình huy động trực thăng tìm kiếm cô. Cuối cùng khi tìm được rồi, cô lại ngồi cùng Tước Thần cười nói vui vẻ trong căn phòng của bệnh viện. Thấu qua khe cửa ấy, nhìn thấy đôi nam nữ hạnh phúc vẹn toàn, Khiết Tường đã lặng im một lúc rồi đành nhắm mắt mỉm cười nhạt, một nụ cười đau lòng.
Tối hôm đó anh đã uống rất nhiều, với bộ dạng biếng nhác, anh ngồi trên quầy bar tự tay rót tự tay uống.
Del ngồi bên cạnh thấy tâm trạng anh vô cùng não nề, bèn đưa ngón tay nghoắc gọi hai cô chân dài đang nhảy nhót gần đó tới.
Vừa tiến đến chỗ Khiết Tường, hai cô ta đã mân la gợi tình cám dỗ anh.
Một cô ngồi bên cạnh đưa tay sờ vào má anh, rồi kề chiếc môi son đỏ thẫm tới thì thầm:
“Trông anh ngon đấy, đi với em nha”
Khiết Tường tuy uống đã nhiều nhưng đầu óc anh vẫn còn chút tỉnh táo, anh bèn lạnh lùng hất tay cô ta ra, rồi liếc sang Del bảo:
“Tôi không cần an ủi”
Del ngạc nhiên, thấy bộ dạng suy sụp của anh hắn cũng không đành lòng, bèn chính trực khuyên nhủ:
“Ngài có thể quên được cô gái đó, hãy để các cô ta phục vụ ngài”
Nghe lời Del, Khiết Tường lần này không từ chối nữa, anh muốn quên đi mọi thứ trong đầu mình ngay lúc này, cộng thêm chút men rượu nóng hổi trong người đã làm anh cảm thấy khó chịu. Anh bèn đứng dậy, cùng cô ẻm chân dài kia khoác tay nhau bước đi mất.
Vừa vào được phòng, đôi nam nữ đã ôm lấy nhau hôn quấn quít. Cô gái cũng rất táo bạo, tay chân sờ soạn ngực anh, tiện thể cởi luôn cả mấy cúc áo của anh.
Loay hoay lùi về phía gần giường, ả đẩy anh ngã xuống nệm, sau đó cười hí hửng thích thú, trèo lên bụng anh ngồi, yểu điệu nói:
“Trước đây em đã gặp qua rất nhiều người, nhưng chưa có ai là khiến em phấn khởi giống như anh”
Khiết Tường ngả mắt nhìn ả, đôi mắt anh không mấy sức sống, nằm yên một chỗ, mặc ả muốn làm gì thì làm.
Trong khi cô ta đang phanh phui áo anh ra, trong đầu anh lại nhớ đến khung cảnh bất hạnh thời thơ ấu của mình. Những thứ tốt đẹp nhất đối với anh chỉ là ngày đầu tiên có một cô bé không màng phân biệt đối xử, chấp nhận làm bạn với anh, tất cả chỉ có thế. Vì lòng bao dung đó, nó đã khiến anh không ngừng nhớ đến cô bé năm xưa, hệt như một phần kí ức không thể thiếu, muốn quên cũng không thể.
“Nhiên Nhiên”
Anh vô giác gọi lên, ả chân dài kia liền bĩu môi nhõng nhẽo.
“Đang ngồi dưới người ta mà còn gọi tên của người phụ nữ khác sao? Em phải phạt anh mới được”
“Tôi có thể hỏi thử cô một câu không?”
Ả ta bèn cúi đầu xuống, ưỡn ngực khơi gợi, kề ngang mắt anh.
“Hỏi đi, dù anh có hỏi bao nhiêu thì em đây cũng đều sẵn lòng trả lời”
“Thế một người không có nhà ở và lưu lạc đầu đường xó chợ, cô có tiếp xúc không?”
Nghe vậy ả ta liền ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng ngồi giương thẳng người, che miệng phì cười.
“Anh thật biết đùa. Một kẻ hôi hám bẩn thỉu như vậy thì làm gì có cửa cho em tiếp xúc chứ?”
“Vậy sao?”
Khiết Tường chỉ rướn môi cười nhạt, lập tức hất người cô ta sang một bên rồi ngồi dậy lấy chiếc áo sơ mi của mình mặc lại.
Ả chân dài kia bèn chao mày, nắm tấm chăn che ngực rồi xoay người nhìn anh trong khó hiểu.
“Anh sao vậy? Chúng ta còn chưa làm xong mà”
Khiết Tường lấy chiếc ví ra, lục vài ba tờ tiền lẻ rồi ném xuống chỗ cô ta, lạnh lùng buông lời:
“Tôi không còn hứng thú với cô nữa”
“Nhưng em không cần tiền, anh ở lại với em đi”
Cô ta bỗng bắt lấy tay anh níu kéo, dùng cơ thể hoàn hảo trần như nhộng của mình để khiến anh bị xao động. Nhưng không ngờ anh đã nổi giận, không chút nhu nhượng phất mạnh tay cô ta ra, sau đó lườm mắt nói:
“Cô không xứng với tôi, một kẻ tầm thường rẻ tiền như cô, tôi không có hứng thú”
Sau đó anh lạnh lùng bỏ đi, để lại chân dài ngơ ngác không hiểu nỗi.
Từ ngày hôm đó, lòng dạ Khiết Tường cũng trở nên hẹp hòi. Lợi dụng việc đã biến cô trở thành người nổi tiếng, anh ép buộc cô phải tạm thời chia cắt với Tước Thần bằng việc đưa cô trở về chung cư sống cùng mình. Anh bắt cô dừng liên lạc với người cô yêu. Tìm mọi cách để có thể khiến cô quên đi bóng hình của người đàn ông không đáng để nhớ đến.
Nhưng cho dù rơm đã cách xa với lửa, anh cũng đã thành công trong việc giam lỏng cô vào tầm kiểm soát của mình. Nhưng thật không ngờ Tước Thần lại rất giỏi đột nhập và leo trèo, vì thế anh mới biết dù có chia cắt thế nào, hai người họ vẫn có thể lén lút gặp được nhau. Và rồi anh đã nghĩ ra một cách vô cùng ích kỉ, đó là khiến tình địch của mình phải mãi mãi biến mất khỏi thế gian này.
Bên trong căn phòng làm việc, sau nhiều ngày lưu lạc bên ngoài để thu thập thông tin, Del đưa tấm ảnh của A Lạc lên bàn trước mặt Khiết Tường, nói:
“Ông chủ, theo như tôi điều tra thì gã này có mối thù sâu sắc với Hàn Tước Thần, nếu như ngài hợp tác với hắn, sẽ rất thuận lợi đôi đường cho cả hai”Khiết Tường bèn cầm tấm ảnh lên, xem một hồi rồi hỏi:
“Hắn là ai? Giữa hắn và Hàn Tước Thần có mối nghịch thù gì?”
“Tên này là Lạc Diệc Minh, hắn đang âm thầm liên kết các mối quan hệ ngầm của mình để lật đổ chủ tịch tập đoàn Diệp Thị. Tôi chỉ biết hắn rất ghét Hàn Tước Thần, nguyên nhân vì sao thì tôi cũng không rỡ”
Lời Del vừa dứt, Khiết Tường bỗng suy nghĩ gì đó một hồi rồi bảo:
“Hãy đến gặp hắn thay tôi, nói rằng tôi có thể giúp hắn giết được Hàn Tước Thần”
Một tuần sau đó, Tinh Nhiên bỗng nhận được một lời mời quảng cáo của một công ty kì lạ, cuối cùng lại rơi vào cái bẫy của A Lạc đã mưu mô dựng sẵn, và cô bị biến thành vật trao đổi của hắn với Tống Lục Tài.
Sau chuyện đó, Tước Thần vì cảm thấy tội lỗi khi Tinh Nhiên vì anh mà liên lụy, trở thành con mồi mà A Lạc đang nhắm tới, nên anh đã chọn cách rời xa khỏi cô, đột dưng biến mất suốt một thời gian dài.
Biết anh đã bỏ rơi mình, Tinh Nhiên đau khổ đến chật vật. Vì muốn tìm được Tước Thần, cô lại bị A Lạc lừa đến một đoạn đường vắng. Bản thân biết rõ A Lạc hiểm nguy đến mức nào, nhưng chỉ cần có manh mối của Tước Thần, cô lại nhắm mắt đành liều mạng nghe theo.
Tới chỗ hẹn, A Lạc lấy cớ thương lượng bảo cô hợp tác với hắn, giúp hắn lấy chiếc USB chứa thông tin mật của Diệp Gia, nhưng thực chất mà nói vì hắn chỉ muốn được gặp cô nên mới lấy lí do này.
Tinh Nhiên luôn dè chừng hắn là kẻ nguy hiểm, sợ hắn bắt cóc mình lần nữa, nhưng khi hắn bảo mình biết nơi ở của Tước Thần, cô không thể không đồng ý với điều kiện của hắn.
Cô đến Diệp Gia tiếp xúc với ông chủ Diệp một thời gian, sau đó may mắn được làm con gái nuôi của ông, cô nghĩ chỉ cần bản thân dọn đến Diệp Gia sinh sống, cô sẽ thoát khỏi tầm nhắm của A Lạc.
A Lạc sau khi biết chuyện, hắn hận cô vì dám trở thành con gái nuôi của ông chủ Diệp, người hắn ghét cay ghét đắng.
Ngày hôm đó, A Lạc đã tức đến mức phát điên, hắn ném mọi đồ đạc trong nhà rồi đập lung tung xuống đất, cuồng nộ thét lên:
“Hạ Tinh Nhiên, tại sao cô dám…chết tiệt”
Hắn xua mọi thứ xung quanh mình, chỉ cần nghĩ đến Tinh Nhiên bây giờ đã gọi ông chủ Diệp một tiếng “ba” trong thân mật, hắn đã không kìm nén nỗi được cơn thịnh nộ. Tất cả cũng vì cảm giác tận mắt chứng mắt gia đình bị giết chết, nhà cửa bị thiêu rụi trong hoang tàn, tình yêu duy nhất cũng bị phản bội, sự mất mát quá lớn khiến lòng thù hận trong tim A Lạc vượt quá mức chịu đựng.
Bỗng A Trạch mở cửa đi vào, lại chứng kiến đống đổ nát do A Lạc vừa bày ra trước mặt, hắn không quá bất ngờ, bèn lên tiếng:
“Anh Lạc, có một kẻ tự xưng là Del đến thăm anh”
A Lạc liền ngạc nhiên, hắn vừa liếc mắt sang, cũng là lúc Del bước tới từ sau lưng A Trạch. Del cũng một phen giật mình, kinh ngạc vì cái đống đổ nát xung quanh trong phòng khách.
A Lạc dần lấy lại được bình tĩnh, hắn rã người ngồi xuống ghế, giang hai tay thảnh thơi, nhắm mắt hỏi:
“Ngươi đến đây làm gì?”
Del đi tới chỗ hắn, đáp:
“Chúng ta cần hợp tác thêm một lần nữa, mục đích là để dụ Hàn Tước Thần xuất hiện và khử trừ hắn”
A Lạc ngạc nhiên, nhưng cũng không mấy quan tâm, bỗng bật cười ngạo nghễ.
“Cũng được, nhưng hắn đã biến mất suốt một năm nay, tên sát thủ trong lời đồn của thiên hạ rồi cũng chỉ là một con chuột nhãi nhép, thật đáng hổ thẹn”
Rồi hắn nhìn Del, sẵn tay rút điếu thuốc từ bao ra ngậm lên miệng, hỏi:
“Ngươi nói muốn khử trừ Hàn Tước Thần, vậy là đã biết hắn trốn ở đâu rồi sao?”
“Không, chỉ là ta có linh cảm rằng hắn vẫn đang đâu đó trong thành phố này”
Nghe Del nói, A Lạc liền phì cười, hắn bèn cắn chặt đầu lọc điếu thuốc chưa châm, chất vấn:
“Vậy nói xem, bằng cách nào để dụ dỗ tên khốn đó lòi mặt ra hả?”
Del bèn đưa tấm ảnh của Tinh Nhiên lên bàn đến trước mặt A Lạc khiến hắn bỗng có vẻ mặt ngạc nhiên.
“Cô gái này là điểm yếu lớn nhất của hắn, nếu chúng ta nhắm đến cô ta, tự khắc Hàn Tước Thần rồi cũng sẽ xuất hiện thôi”
A Lạc bỗng ngả cao mắt nhìn tấm ảnh, không biết hắn là đang nghĩ gì, nhưng rồi bỗng bật cười quỷ quyệt, nói:
“Được, ta sẽ cho cô ta sống không bằng chết. Dù đã bị Hàn Tước Thần phản bội, ả đàn bà này vẫn còn ý nghĩ đặt hi vọng nơi tên khốn đó, đúng là ngu xuẩn”
A Lạc là một kẻ hèn hạ, nên hắn đã nghĩ ra một ý vô cùng bỉ ổi đó là dùng một tên biến thái để cướp đi sự trong trắng của cô. Nhưng cũng thật không ngờ Tinh Nhiên vì quá sợ hãi và hoảng loạn, nên cô đã tự dùng dao đâm chết tên tài xế dâm ô đó tối hôm đó. Sau khi quan sát cô qua đoạn camera trực tiếp được gắn lén trong xe taxi, Khiết Tường đã mua sẵn một bình xăng cất trong hầm xe rồi lái tới chỗ cô với tinh thần giả vờ bất an lo lắng. Bằng cách này anh đã phi tang cả xác tên tài xế được sắp đặt của A Lạc. Khi kế hoạch đã khá như ý, việc còn lại của anh chỉ là trấn an và động viên Tinh Nhiên, kiên quyết ở bên cô suốt nhiều ngày liền, ân cần và chăm sóc cô đến từng hành động khiến cô nghĩ rằng anh thật sự một lòng đối với mình, nên cô đã dần dần có một chút rung động đối với anh. Nhưng cái mác và hình ảnh của Tước Thần thật sự quá lớn. Vì không thể quên được người đàn ông đó, Tinh Nhiên lại tiếp tục từ chối sự quan tâm của Khiết Tường rồi dọn đến Diệp Gia sống trong sự bảo hộ của ông chủ Diệp.
Đêm hôm đó, Khiết Tường đã lập trình và hack được số điện thoại của Tước Thần thông qua máy tính thành công. Tiếp theo là dùng một số điện thoại nặc danh để gửi cho Tước Thần tấm hình bị cưỡng bức của cô và khiêu khích anh ta xuất hiện. Vừa ấn gửi tin nhắn đi, Khiết Tường đã nhếch mép đa đoan, rồi đặt chiếc điện thoại để lại trên mặt bàn, tay lắc nhẹ cốc rượu đen đưa lên miệng uống cạn. Sau đó anh trầm lặng, đưa ánh mắt hướng về màn đêm bên ngoài khu ban công. Ánh sáng mặt trăng soi rọi lên nửa khuôn mặt của một chàng trai cô độc, nghe đâu đó có tiếng như thì thầm, thì ra là giọng nói của chàng trai ấy đang ở trong một căn phòng tối tách biệt, từng câu thôi thúc vang lên:
“Con nhím nhỏ ngày đó, lẽ ra sẽ chẳng có ai là chạm vào được cả. Nhiên Nhiên, em chính là con nhím nhỏ đó, em đã biến anh thành bộ dạng gì vậy chứ?”
Nhìn qua tấm hình ấy, thoáng nhớ lại hồi ức của mình và người anh trước đây, nước mắt Tinh Nhiên tự động tuôn chảy. Đồng tử cô sâu thẳm như hố vực, bỗng căng cứng rồi chuyển sang nhìn Khiết Tường đang nằm trên bãi cát.
Đây quả thật là cú sốc rất lớn đối với cô, vì thời gian đã trôi qua 11 năm, cô vốn không còn nhớ gì đến anh nữa. Cô lờ đờ người, tay bịt lấy miệng mình trong kinh hoảng vài giây. Tinh Nhiên vốn không dám tin, vì hình ảnh của anh ngày đó thật mờ nhạt, cô chỉ nhớ anh có ngoại hình lắm lem, tóc dài ngang vai và hơi bê bết rối, trên khuôn mặt lúc nào cũng có vẻ sầu muộn, và dường như anh rất ít khi cười. Nếu hôm nay không nhìn thấy tấm hình này, có lẽ cô thật sự đã quên đi anh mãi mãi.
“Không thể nào…không thể như vậy được”
Trong đầu cô không ngừng phát ra những âm thanh tự nhủ, nhanh chóng lấp la chạy tới, gục hai gối ngay bên cạnh anh, run giọng hỏi:
“Khiết Tường, là anh sao? Người ngày đó em gặp mỗi khi tan trường là anh sao?”
Gió thổi mạnh qua người Khiết Tường, đôi mắt anh nhắm nghiền đi, nhưng môi anh bỗng cong lên cười nhẹ.
“Nhiên Nhiên, anh sẽ không trách vì em đã không giữ lời”
Nước mắt cô chảy thành hai hàng dài trên đôi gò má, lòa nhòa nhìn dáng người của chàng trai đang nằm, cô đưa tay vịn lấy hai vai anh, gào khốc lên:
“Em đã quên gì rồi sao? Khiết Tường, anh nói đi! Anh nói đi mà!”
“Em đã hứa sẽ chờ anh, tại sao…em không chờ?”
Giọng anh thật nhỏ nhẹ, như một người đau cổ họng đang cố gắng phát ra từng tiếng. Cô ngạc nhiên, bỗng mím môi lại rồi cười đau thương, lớn giọng hỏi:
“Vậy tại sao anh không nói với em ngay từ đầu? Tại sao lại im lặng như vậy?”
Khiết Tường mở mắt yếu ớt nhìn cô, gắng từng hơi thở:
“Vì anh nhận ra bản thân mình…không còn quan trọng bằng Hàn Tước Thần của em nữa. Anh vẫn luôn hi vọng…em cùng anh trở về nhà. Anh muốn…giới thiệu với tất cả mọi người…em là người mà anh yêu nhất”
Anh nhấp nháy mi mắt, nghe thấy tiếng khóc của Tinh Nhiên không ngừng bên tai, người con gái mà anh đã luôn tự hứa với bản thân rằng sau này sẽ che chở cho cô mãi mãi, chỉ tiếc là không thể hoàn thành được rồi.
Khóe mắt anh chợt chảy xuống một giọt nước.
Anh nhìn lên bầu trời tối tăm mù mờ kia, anh biết Thần Chết đang sắp tới gần mình.
Anh mỉm cười, thì ra là vậy, dù sớm hay muộn gì, anh cũng sẽ phải chết.
Tinh Nhiên chợt gục mặt xuống, vòng tay ôm lấy cổ anh, gào đến khàn giọng, làm những giọt nước mắt rơi rớt xuống bờ má Khiết Tường:
“Anh đừng chết, đừng chết mà. Em sẽ đưa anh đến bệnh viện. Vì vậy hãy cố gắng lên!”
“Không cần đâu”
Anh cố đưa tay chạm đến má cô, rồi nhắm mắt mỉm cười.
“Được nhìn thấy em lần cuối như thế này, anh đã mãn nguyện rồi”
Cô bỗng kinh ngỡ, khi tay anh dần dần buông lơi hạ xuống, vừa hay đúng lúc Vô Dao chạy tới từ đằng xa, không ngừng thét lên:
“Anh Tường! Anh Tường!”
Quỳ rụp xuống chỗ anh, người Vô Dao bỗng run rẩy, nhìn Khiết Tường đang nhắm mắt không còn mở nữa, cô mới sửng sốt, biết rằng mình đã thật sự mất đi người anh này mãi mãi, cô ngước mặt lên trời cao, òa khóc lên nhưng chưa bao giờ được khóc.
“Anh Tường, em đến muộn rồi”
Biển khơi vẫn còn đó, có tiếng sóng gió đập vào bờ hòa lẫn với tiếng khóc thân thương của hai cô gái.
Sau khi cảnh sát đến, màn đêm cũng tan dần.
…
Một tháng sau, Tinh Nhiên đi dọc chân vào lối giữa của một khu rừng tre. Đến một đoạn cô mới dừng chân, lặng lẽ nhìn ngôi mộ mới xây ở đó.
Trên tấm bia khắc ba chữ: “Quân Khiết Tường – hưởng dương 26 tuổi”
Chợt nhìn thấy có một bó hoa phong lan trắng được đặt trước bia mộ anh, cô đoán chắc có lẽ trước đó đã có ai đến thăm anh rồi.
Tinh Nhiên quỳ hai gối xuống trước tấm bia, trên tay cô là một chiếc hộp gỗ, bên trong đựng một chiếc nhẫn cầu hôn còn kèm theo cả hai tấm ảnh được chụp từ 11 năm trước, tấm còn lại là ảnh của 11 năm sau khi cô và anh khoác tay nhau được chụp bởi ông chủ Triệu.
Cô đặt chiếc hộp gỗ ấy trước bia mộ, trầm lặng một hồi rồi mới nói:
“Khiết Tường, đây là kỉ niệm của chúng ta, anh hãy giữ nó thật kĩ nhé”
Rồi cô đứng dậy, thở ra một hơi, ngậm ngùi nhìn tên tấm bia, như đang đứng trước mặt Khiết Tường một cách tường thuật.
Giọng cô rưng rưng đi, khóe mắt bỗng cay cay nghẹn ngào.
“Đồ ngốc, 11 năm trước hay 11 năm sau, em vẫn luôn rất yêu quý anh. Anh ở dưới kia, vẫn thầm chúc em hạnh phúc chứ?”
Làn gió xào xạc qua các ngọn cây, thổi qua tà váy cô bay bay nhè nhẹ.
Cô vén tóc ven tai mình, rồi vén nước mắt đi, mỉm cười nói tiếp:
“Khiết Tường, xuân hạ bốn mùa em sẽ đều đến đây thăm anh, nhưng lần sau em sẽ không đi một mình nữa”
Sau đó cô quay lưng đi dần, rời khỏi nấm mộ hiu quạnh giữa rừng trúc.
Tinh Nhiên vừa rời đi không bao lâu, thì ở sau thân cây to gần đó bỗng có một cô gái bước ra. Mái tóc cô ấy vàng ánh như nắng của mặt trời, vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa như chim vàng anh, từ từ bước sải chân tới trước ngôi mộ. Cô ấy khoanh hai tay ôm người lại, dù đã gắng gượng mỉm cười nhưng vẫn không thể nào che đi được vẻ đượm buồn trên khuôn mặt tinh xảo ấy.
“Anh Tường, cuối cùng thì anh có thể nghỉ ngơi rồi. Anh biết gì không? Anh cả đã quyết định kết hôn rồi, anh ấy vẫn mong ước có một ngày anh được nhìn thấy điều đó. Em biết là mình không thể trách Tinh Nhiên, ngay từ đầu nếu không gặp lại cô ấy, anh sẽ không như thế này phải không?”
Cô rưng rưng nước mắt, không thể kìm nén nỗi cảm xúc mà bỗng gục hai gối xuống trước nấm mộ, đau khổ khiển trách:
“Anh Tường, em nhớ anh lắm, em thật sự rất nhớ anh. Em vẫn chưa lên xe hoa, tại sao anh không đợi em chứ?”
Cô vẫn không thể tin được người anh mà mình yêu quý nhất đã không còn trên đời này nữa, kể từ cái ngày anh ra đi, không lúc nào là cô không ngừng khóc.
…
Tinh Nhiên khi đi thăm mộ Khiết Tường xong, cô bắt xe đến bệnh viện.
Vừa bước vào căn phòng bệnh, nhưng giường thì trống không, người nằm đã biến mất. Cô liền sửng sốt, vội đi ra ngoài hỏi bác sĩ, bác sĩ bảo bệnh nhân ở phòng đó đã vừa làm thủ tục xuất viện. Cô lo lắng liền lấy điện thoại gọi hỏi Phong Tề Dật, nhưng anh ta lại nói không biết, còn gợi ý bảo cô ra bờ biển hay chỗ nào đó quen thuộc tìm Tước Thần.
Tinh Nhiên đành nghe theo, cô chạy tìm kiếm rất nhiều nơi, mặt mũi cũng rơi mồ hôi lấm tấm như mưa đổ.
Đến khi vừa chạy tới bãi biển, một nơi rất quen thuộc, chứa rất nhiều chuyện của một tháng trước. Cô mới nhìn thấy có bóng lưng của một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang đứng bên bờ một mình như đang ngắm biển từ xa. Phong cảnh hữu tình, hệt như một bức tranh, khiến lòng cô không khỏi bỡ ngỡ.
Cô vội chạy tới, rồi dừng chân cách anh ba thước, thở dốc hỏi:
“Tước Thần, anh…chạy đi đâu vậy hả?”
Anh lẳng lặng quay lại nhìn cô, miệng cười nhẹ phàn nàn.
“Chậm quá, anh đã ở đây đợi em hơn một tiếng rồi”
Cô chao mày:
“Thế tại sao anh lại chạy ra đây? Vừa vào bệnh viện không thấy anh, em đã rất lo lắng”
Anh bỗng im lặng một lúc, rồi trầm luân hỏi:
“Tinh Nhiên, em đã sẵn sàng chưa?”
Cô ngạc nhiên, vẫn trơ mặt ra.
“Sẵn sàng cái gì chứ?”
Anh bèn thò tay vào túi quần, lấy ra một chiếc hộp nhỏ khá tinh tế, chu toàn nhìn lại rồi ném đến cô, bảo:
“Hạ Tinh Nhiên, bắt lấy”
Nghe vậy cô cũng đành hời hợt, nhanh chóng đưa hai tay chụp lấy chiếc hộp, rồi bỡ ngỡ nhìn anh:
“Tước Thần, cái này…”
“Mở ra đi”
Nghe anh bảo, cô bèn mở nó ra, bỗng chốc ngỡ ngàng khi thấy bên trong có một chiếc nhẫn đính kim cương rất đẹp.
“Đây là…”
Cô dường như sắp hiểu ra ý định của anh, nhưng lại vờ hỏi lại. Anh nhắm mắt, bật cười nhàn nhạt:
“Còn phải hỏi sao? Khi nào em mới chịu dừng việc nhởn nhơ bên ngoài, đã đến lúc anh nên bắt em trở về rồi”
Tinh Nhiên bỗng sửng sờ nhìn anh, trái tim cô chợt tái lên, hai mắt cô rưng rưng như muốn khóc, liền nghe anh bảo:
“Tinh Nhiên, em không cần phải trả lời đâu, có hoặc không đều là do anh định đoạt, em chẳng có quyền hạn gì ở đây cả”
Cô đành ngậm miệng, mếu môi đi, chỉ biết khóc trước mặt anh, nói không ra tiếng.
Anh dần dần đi tới gần, đưa tay nâng lấy lọn tóc dài của cô lên môi rồi hôn nhẹ, nhìn cô cười quỷ quyệt nói:
“Nguyện cả đời này đều phó thác cho em, lời thề đã định, anh quyết không trái lời. Nhưng dù sao cũng phải giữ cho em một chút thể diện. Hạ Tinh Nhiên, lấy anh đi”
Cô đưa tay vén nước mắt mình, rồi thò tay vào túi xách đeo bên vai, anh khó hiểu nhìn cô, cô cũng lấy ra một chiếc hộp khác giống như anh, rồi đưa tới anh nói:
“Câu này phải để em nói mới đúng, em đã mua nó từ tháng trước rồi”
Tước Thần ngỡ ngàng, cô bèn mở chiếc hộp của mình ra trước mặt anh, bên trong cũng là một chiếc nhẫn.
Anh bỗng cười nhẹ, cô hì hục nói tiếp:
“Tước Thần, chúng ta đã xảy ra quá nhiều chuyện, vì thế em không thể chịu nỗi khi đánh mất anh một lần nữa. Hạ Tinh Nhiên này xin hạ thấp bản thân mình, muốn hỏi anh một câu”
Nước mắt cô lại tuôn rơi, thấm ướt trên bãi cát trắng.
“Hàn Tước Thần, anh có đồng ý lấy em không?”
Anh liền bật cười, không biết nước mắt từ đâu lại đột dưng chảy xuống giữa gò má, chính xác hơn đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt cô. Nhưng không muốn để cô thấy lâu, anh đã liền đưa tay che lấy mặt mình, vuốt sạch nó đi trong chớp nhoáng. Ngón tay anh đưa đến nâng lấy cằm cô, rồi tiến mặt tới định hôn chiếc môi ẩm ướt của cô, âu yếm khẽ giọng:
“Anh đã là của em từ rất lâu rồi, anh đồng ý”
…
Một tuần sau, lễ cưới của tôi và Tước Thần diễn ra vô cùng mĩ mãn trên bờ biển này.
Số khách mời không hẳn là nhiều, căn bản đều là những người có gương mặt thân quen đến tham dự.
Khi vừa gặp lại Tư Đồng sau một thời gian dài, cô ấy đã mang một chiếc bụng to tròn và khoác tay đi bên cạnh Quân Thần Dương. Họ nói sau khi sinh đứa bé ra, họ cũng sẽ kết hôn giống như tôi, tôi rất vui thay cho Tư Đồng.
Tôi cũng nghe nói cô ấy đã tìm lại được gia đình của mình, tôi không thể ngờ hơn, Phong Tề Dật lại chính là anh trai của cô ấy.
“Này này, ít nhất ra anh phải đưa Đồng Đồng của tôi về Phong Gia một thời gian chứ, anh muốn độc chiếm luôn hay sao?”
Phong Tề Dật luôn mếu máo than vãn trước mặt Quân Thần Dương, vì vừa gặp lại được em gái thì đã chứng kiến Tư Đồng thuộc về người đàn ông khác, đã vậy còn mang thai sắp sinh.
Quân Thần Dương cạch mặt, không muốn nhiều lời nên đành mỉa mai:
“Tư Đồng đang mang thai con của tôi, dựa vào đâu mà cậu đòi mang cô ấy về nhà mình”
Phong Tề Dật không chịu thua, bỗng bật cười cợt nhả:
“Dù gì bây giờ tôi cũng đã là anh vợ của anh, hãy tôn trọng tôi chút đi. Tôi còn nhớ năm đó anh đã thề với mọi người, thà làm chó chứ không bao giờ yêu ai cơ mà. Sao bây giờ lại đòi cướp Đồng Đồng của nhà tôi vậy?”
Thần Dương bị động đến lòng tự tôn, bèn quay mặt đi không thèm đáp. Tư Đồng đứng giữa hai người, thở dài bảo:
“Chúng ta sau này đều là người một nhà, nên hai người đừng như vậy nữa”
Tiểu Nhất sau khi nhập viện một thời gian do tai nạn giao thông, anh ta cũng đã trở lại với công việc của mình. Ngày hôm đó anh ta cũng đến dự lễ cưới của tôi, tặng tôi một cành hoa hồng chúc phúc. Hồ sơ phạm tội của Tước Thần cũng là nhờ anh ta loại bỏ, tóm lại anh ta đã giúp tôi rất nhiều.
Hơn nửa còn có sự góp mặt của đại tổng tài tập đoàn Nhạc Thế và Đường Trúc Nhi, hai người họ vẫn không thay đổi. Nhạc Chính Lâm đúng là biết bảo thủ, suốt ngày chỉ biết trêu ghẹo rồi làm nũng với vợ mình mọi lúc mọi nơi, làm những người xung quanh không khỏi hướng mắt nhìn họ, tuy vậy Trúc Nhi đúng là rất giỏi chịu đựng vì những trò trẻ con của chồng mình.
Ngay lúc này, Phong Tề Dật ngồi bên cạnh Tiểu Nhất dưới ghế dự lễ, sau khi được một tràn vỗ tay, đôi uyên ương kia cuối cùng cũng trao nụ hôn nồng thắm.
Anh bắt đầu chống cằm than vãn:
“Tôi đúng là ế thật rồi”
Tiểu Nhất ngồi bên cạnh bỗng bật cười nhẹ.
“Tôi có bà chị đã ế 30 năm, chị ấy trong ngành cảnh sát đấy, anh muốn thì tôi giới thiệu cho”
Tề Dật phủi tay cười thẹn:
“Tôi nào thích lái máy bay chứ, có cô nào nhỏ tuổi hơn không hả?”
“Nhỏ tuổi?”
Nghe đến nhỏ tuổi, Tiểu Nhất chợt nghĩ đến cô bé ngang ngạnh trong quán mì mà anh và Tinh Nhiên thường đến ăn, rồi vuốt cằm đáp:
“Cũng được, thế thì anh phải đợi thêm vài năm nữa rồi”
Tề Dật bĩu môi:
“Đợi thêm nữa thì em gái tôi đã có thêm vài lứa với Thần Dương rồi. Phong Gia vẫn chưa có ai nối dỗi, cha mẹ tôi tối nay họ sẽ hiện về lôi tôi đi theo mất”
Còn chị Dao, sau cái chết của người anh mình yêu quý, chị ấy vẫn mỉm cười mạnh mẽ và thay anh mình quản lí cả tập đoàn CPF. Chị ấy nói rằng Khiết Tường là con ruột của nhà họ Quân, năm đó vì một chút chuyện, Quân phu nhân đã để lạc anh ấy ở phố đông khi chỉ mới bốn tuổi. Mãi đến hơn 10 năm sau, họ mới tìm được Khiết Tường đang làm công việc bồi bàn ở một nhà hàng và đưa anh về nhà tiếp quản kinh tế của gia đình, mà đáng lẽ ra người gánh vác ban đầu phải là Quân Thần Dương. Nghe nói chị ấy vẫn đang đợi một người, tuy không biết là ai, nhưng tôi chắc chắn chị ấy sẽ hạnh phúc thôi.
Khi tôi và Tước Thần đã được tuyên bố là vợ chồng, nhìn vào đáy mắt anh ấy, tôi biết rằng ngoài người đàn ông này ra, tôi sẽ không yêu ai nữa cả.
…
“Tình yêu của họ quá lớn, tôi nghĩ rằng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, sẽ chẳng còn gì có thể chia cắt họ nữa”
Vô Dao nở một nụ cười buồn nhìn Tinh Nhiên và Tước Thần đang đứng cùng nhau trên bục cưới. Tiểu Nhất ngạc nhiên, cũng gật gật hiểu chuyện.
“Phải, kể từ khi họ gặp nhau, thì đó đã là định mệnh rồi”
Vô Dao bỗng đứng dậy khỏi ghế dự lễ rồi xoay lưng định rời đi, khóe mắt cay cay nghẹn ngào.
“Chỉ tiếc là có một kẻ rất ngu ngốc, người ấy có lẽ cũng đang mỉm cười, cố gắng nhiều đến vậy cuối cùng cũng chẳng đạt được gì. Một người ngốc nghếch”
Sau đó cô dần rời khỏi đám đông của buổi tiệc, lướt thẳng qua những hàng ghế của khách tham dự ở đó. Bởi vì bờ biển này là nơi cuối cùng mà người anh của cô nhắm mắt mãi mãi, nên cô không thể nỡ ở một nơi bi thương thế này trong một hồi lâu được.
Bấy giờ Tước Thần nhìn người con gái xinh đẹp ngay trước mắt, thấy anh nhìn mình chầm chầm, Tinh Nhiên bỗng đỏ lịm mặt ngượng hỏi:
“Anh nhìn gì vậy chứ?”
Anh cười nhẹ:
“Em đã từng nói em muốn làm cô dâu, muốn được mặc váy cưới như bao người con gái khác, vậy thì chúc mừng em, điều em ước anh đã thực hiện được rồi”
Cô ngạc nhiên, mới nhớ ra lúc trước khi cùng anh ra biển ngắm cảnh, cô đã nhìn thấy một đám cưới rồi chắp tay ngưỡng mộ, thì ra lúc đó Tước Thần đã để ý đến điều này.
“Đến bây giờ em vẫn luôn thắc mắc, anh yêu em từ lúc nào vậy?”
Nghe cô hỏi, Tước Thần bỗng ngạc nhiên rồi trả lời:
“Không biết. Nhưng ấn tượng với anh lần đầu tiên gặp gỡ, là mùi nước hoa em mang”
“Nước hoa? Tại sao vậy chứ? Không phải là anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên sao?”
Cô hậm hực có chút không vui lẫn có chút tò mò nên liên tục gặm gự hỏi anh. Tước Thần mới bất giác nhớ lại, đêm hôm đó vô tình lẻn vào cửa sổ phòng cô lẩn trốn, anh đã sơ ý làm vỡ lọ nước hoa trong bộ sưu tập của cô, kết quả là đã bị cô ghì tay và nằng nặc bắt anh đền cho mình. Nghĩ lại khi ấy cô vô cùng sợ hãi người đàn ông này, nhưng vì bị vỡ một lọ nước hoa nên không thể dung thứ. Vừa nhớ lại, Tước Thần bỗng rướn môi cười nhẹ, một nụ cười vô cùng e thẹn, thật ra mà nói kể từ ngày hôm đó gặp gỡ cô, anh đã yêu cô mất rồi.
Tinh Nhiên bỗng chao mày:
“Anh cười gì vậy? Trả lời em đi chứ”
“Vì mỗi khi ngửi thấy mùi nước hoa của em, anh đã rất ám ảnh. Đến một ngày không ngửi được mùi hương này nữa, anh đã không chịu đựng nổi và nhất quyết đi tìm em. Nó giống như một thứ thuốc phiện vậy, ngửi được rồi lại không thể quên được”
Rồi anh nhìn cô, bật cười quỷ quyệt:
“Nhưng rất may kể từ bây giờ anh không phải lo chuyện cai nghiện được em nữa, anh đã đợi đến ngày này lâu lắm rồi”
Cô mỉm cười an lòng:
“Thế thì tốt rồi. Chồng à, sau này mọi việc đều nhờ anh chiếu cố”
“Yên tâm, thức ăn em nấu, anh vẫn còn nhớ rất rõ hương vị”
Sau buổi cưới diễn ra, chúng tôi đã dọn vào một khu chung cư sinh sống cùng nhau. Tôi cũng đã rời khỏi hoạt động giải trí để tránh dư luận của xã hội, cùng Tước Thần sống những ngày hạnh phúc đến cuối đời. Tôi làm nội trợ và chăm lo việc nhà, anh ấy thì bắt đầu mở một công ty và xây dựng lại sự nghiệp. Dù sao gia sản của nhà họ Diệp do ba nuôi tôi để lại không ít, nhưng tất cả đều là sự cướp đoạt của ông ấy từ người khác năm xưa nên chúng tôi đã không nhận lấy nó và đem từ thiện cho những người nghèo khó, những đứa trẻ bị bỏ rơi và lang thang xung quanh các ngõ đường. Tôi biết rằng ba sẽ không giận chúng tôi, dù Tước Thần đã nhất quyết không đổi lại họ Diệp. Anh ấy nói đó là cách tốt nhất để bù đắp lại mọi thương tổn trong quá khứ, cũng là vì anh ấy muốn sau này mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
…
Không lâu sau đó, nấm mồ đơn độc giữa rừng tre, xanh ngát um tùm cỏ. Lần đó tôi có hỏi chị Dao, tại sao lại để anh ấy nằm ở một nơi hiu quạnh như này? Chị ấy mỉm cười nhẹ và nói với tôi: “Anh Tường không còn cô đơn nữa, kể khi gặp được em, anh ấy đã không còn đơn độc nữa rồi”
Rồi chị ấy quay lưng, tôi dường như cảm thấy khi chị ấy quay đi, chỉ là để không ai thấy mình rơi nước mắt.
“Rừng tre vẫn xanh ngát chừng đó, anh ấy chỉ đang chơi trốn tìm thôi. Anh ấy không hề biến mất. Anh Tường…vẫn còn sống tốt lắm”
Chị Dao vừa bước đi vừa lẩm bẩm, khiến lòng tôi không khỏi vấn vương buồn man mác.Tôi ngẩn lên bầu trời trong xanh kia, dù bây giờ hay bất cứ nơi đâu, chỉ cần ngửi thấy mùi nước hoa, hình ảnh của Khiết Tường lại ùa về trong tôi một cách sâu sắc.
Tôi vẫn nhớ ngày ấy, cô bé và cậu bé vẫn đang đi cùng nhau, vô tình nhìn thấy một gốc hoa dại ven đường, cậu bé bèn ngắt lấy một nhánh trong số đó, quay sang đưa cho cô bé với ý định muốn tặng nhưng không nói lời nào.
Chúng ta đều sẽ hạnh phúc, Khiết Tường, em đã nói rồi, xuân hạ bốn mùa, em nhất định sẽ không quên đi anh nữa. Sau này nếu có gặp lại nhau, anh phải thật hạnh phúc đấy.
Nghĩ tới đây, tôi bèn nhìn sang người đàn ông đang cõng lấy một đứa trẻ ba tuổi ngồi trên vai.
Đứa trẻ lấp la lấp mấp vừa biết nói, chỉ có thể gọi hai tiếng bập bẹ:
“Mẹ…mẹ ơi”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!