Dư Sinh đi tới trước mặt cô, đưa thẻ tín dụng trong tay đưa tới trước mặt cô: “Tấm thẻ này không có hạn mức, em cầm đi…”
Tô Tình không hiểu rõ dụng ý của anh, đẩy thẻ trở về: “Tiền của em đủ rồi.”
Với cả, hồi mới kết hôn, anh cũng cầm thẻ lương giao cho cô.
Dư Sinh nhếch môi, quay người đặt thẻ lên bàn trang điểm của cô: “Em đóng cửa phòng làm việc đi.”
“Vì sao…” Tô Tình cúi đầu, ngón tay nắm mép váy, đầu ngón tay trắng bệch, bắt đầu kiềm chế cảm xúc lan tràn trogn lòng: “Em rất thích…”
Trong lòng Dư Sinh không vui, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích với cô: “Tô không thích. Một là mấy năm nay phòng làm việc của em liên tục trong trạng thái lỗ vốn. Hai là mặc dù có Tô thị ủng hộ, nhưng nó sớm muộn cũng kéo đổ Tô thị. Ba là, phòng làm việc của em không ăn nổi cái hạng mục đại học G kia đâu. Với cả, Đổng Văn dùng quyền lực của anh ta để lấy được cái hạng mục kia, rồi sẽ có một ngày nào đó bị người ta bóc ra.”
Trên thương trường bàn chuyện thương trường, Dư Sinh phân tích rất thấu đáo. Huống chi anh am hiểu việc đàm phán. Khi anh nhắc tới Đổng Văn, đã dự tính được cô sẽ không để người khác có cơ hội bắt thóp được anh ta.
Lúc nghe anh nói không thích, gương mặt trắng xanh lập tức trở nên trắng bệch. Đầu óc ong ong, mấy câu sau anh nói gì, cô đều không nghe được.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng được một ngày nào đó anh sẽ nói với cô: “Chúng ta ly hôn đi, tôi không thích cô.”
“Em…” Tô Tình cắn môi dưới, tóc dài lộn xộn che khuất nét mặt cô. Ngừng một chút, trong lòng không nỡ, đành giùng giằng nói: “Qua mấy ngày nữa em sắp xếp xong thì sẽ đóng cửa.”
Hài lòng với câu trả lời của cô, Dư Sinh lấy áo ngủ đi tới gian phòng sát vách tắm rửa. Cô nằm ở trên giường, trái tim như lạnh đi một chút. Mái tóc còn chưa sấy khô, trong đầu cứ văng vẳng câu nói kia của anh: “Không thích.”
Cô không ngủ được, đứng dậy đi tìm thuốc, uống nước lạnh để nuốt nó xuống, nằm trên giường, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Hơn ba giờ sáng.
Tô Tình đột nhiên tỉnh lại, cảm thấy cả người mình nóng rực, cổ họng khát muốn chết. Cô vươn tay mò cốc nước đặt ở tủ cạnh giường, nhưng làm thế nào cũng không sờ được. Nửa người nhoài ra khỏi giường, trước mắt tối đen lại, cô ngã hẳn xuống đất.
Dưới giường có trải thảm, nên ngã không đau lắm. Có điều cả người yếu ớt lại nóng rực, cô không có sức lực gì, vươn tay nắm chặt cái chăn, muốn nhờ chút lực để trở lại giường.
Bên kia giường, Dư Sinh xử lý xong công việc, mới nằm xuống giường không bao lâu, ngủ không được sâu. Lúc anh nghe thấy tiếng vang, quay người, tay sờ đến bên cạnh.
Không có một cai.
Anh lập tức đứng dậy, “tách” một tiếng mở đèn ngủ, vòng qua giường bên, thấy Tô Tình ngã trên đất.
Dư Sinh vươn tay bế cô lên, cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên người cô.
Trong lòng lờ mờ thấy không ổn, vén mái tóc dài che mất gương mặt cô ra, sắc mặt cô đỏ bừng đến bất thường. Lòng bàn tay sờ lên trán cô kiểm tra nhiệt độ thử, nóng hầm hập. Váy ngủ ở phần lưng cũng ướt đẫm…
“Tôi đưa em đến bệnh viện.”
Trong lúc mê man, Tô Tình nghe thấy anh nói phải đi bệnh viện, khí lực không biết sinh ra từ đâu, vội vàng nắm lấy quần áo anh không buông.
“Em không đi!” Cổ họng cô khô khốc, giọng nói cũng có hơi khàn, nói chuyện mang theo vẻ đặc biệt kiên định: “Chết cũng không đi…”
Tô Tình nhắm mắt, không thấy được dáng vẻ nhíu mày không hài lòng của anh.
Cuối cùng, Dư Sinh vẫn thả cô lại giường, kéo lại chăn giúp cô. Gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình nói rõ tình trạng của cô, bảo anh ta tới một chuyến.
Cúp máy, anh tìm bộ đồ ngủ sạch, vén một góc chăn, tay vươn qua muốn giúp cô thay cái váy ngủ ướt đẫm đi.
Cô nhăn nhó đẩy tay anh ra: “Em không thay.”
“Tô Tình!”