Lý Dục Thần cười hỏi: “Y thuật của Tạ bà bà cao như vậy, sao không đi mời bà
ta?"
Tạ Hồng Lăng nói: “Sáng nay bà ta có đến, nhưng cũng không có cách nào hay, chỉ để lại đơn thuốc, cần dùng Kỳ Hương, đã bảo Lam Điền đến chỗ Mộc Niên Phong xem có không. Không ngờ gặp được anh!"
Lam Điền nói: "Sư phụ, sư phụ xem thử đi!"
Lý Dục Thần không từ chối, theo hai người vào phòng bệnh.
Cửa phòng vừa mở, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.
Bệnh nhân nằm trên giường, da thịt toàn thân đều đã thối rữa, mùi hôi chính là phát ra từ trên người anh ta.
Lý Dục Thần khe nhíu mày, mùi hôi thối trên người người này không phải mùi thịt da mục nát thông thường, mà kèm theo tử khí của Minh Giới.
Tạ Hồng Lăng đưa phương thuốc Tạ bà bà kê cho Lý Dục Thần xem, hỏi: "Bà ta nói phương thuốc này cũng chỉ là thử xem sao, không chắc chắn. Vì thiếu hương liệu nên thuốc vẫn chưa luyện. Anh Lý, anh xem, có phải chúng tôi nên luyện thêm Long Tiên Hương vào không?"
Lý Dục Thần nhìn qua, nói: “Y thuật của Tạ bà bà cao siêu, phương thuốc này không có vấn đề. Chỉ là bệnh của người này không phải bệnh thường, trên người anh ta có tử khí từ Minh Giới, không thể dùng thuốc giải trừ được."
"Tử khí của Minh Giới?" Tạ Hồng Lăng kinh hãi khi nghe thấy vậy.
Còn Lam Điền thì mở to mắt tò mò: "Sư phụ, tử khí Minh Giới là gì vậy?"
Lý Dục Thần nói: "Chính là tử khí đến từ Minh Giới, vốn không thuộc về thế giới này. Khi người sắp chết, đôi khi trên người sẽ có mùi này. Người có mùi này thì hầu như không còn thuốc cứu chữa. Loại mùi đó, đôi khi người thường cũng có thể cảm nhận được, không nhất thiết phải là thầy thuốc. Nhưng khí trên người người này quá nặng, tử khí tụ mà không tan, không phải do suy yếu tự nhiên hay bệnh tật mà ra."
“Tử khí đến từ Minh Giới, tại sao xuất hiện ở thế giới chúng ta?" Lam Điền khó hiểu hỏi.
“Bởi vì hai thế giới đã chồng lên nhau."
"Chồng lên nhau?"
"Âm nằm trong dương, không đối lập với dương."
"Ồ ... " Lam Điền dường như hiểu nhưng không hiểu, đôi mắt to của cô bé chớp chớp đầy tò mò, tiếp tục hỏi: "Nếu chồng lên nhau, thì tại sao xung quanh chúng ta toàn là người sống, còn người chết không nhìn thấy, họ đi đâu rồi?"
"Có phải là trở về với đại đạo rồi không?" Tạ Hồng Lăng đứng bên cũng tò mò không kém, không nhịn được chen vào.
Lý Dục Thần nhìn cô ta đầy tán thưởng: "Tại sao cô nghĩ như vậy?"
“Ừ, trấn Lâm Hoang tuy xa xôi, nhưng cũng không hoàn toàn tách biệt với thế giới. Những năm gần đây danh tiếng của anh vang dội, đạo pháp của anh được truyền miệng khắp nơi, chúng tôi cũng có nghe qua. Tôi nghe nói anh từng giảng đạo dưới gốc cây ngô đồng, người đến nghe chật kín cả thành. Thật ghen tị với dân Hòa Thành, họ có thể được nghe anh giảng đạo trực tiếp." Tạ Hồng Lăng nói.
Lý Dục Thần không nhịn được cười trước lời đồn ấy, nói: "Giờ tôi đang đứng ngay trước mặt cô, vậy mà cô vẫn chưa thấy hài lòng sao?"
Tạ Hồng Lăng kêu lên kinh ngạc, lúc này mới sực nhớ ra Lý Dục Thần đang thực sự đứng trước mặt mình, khoảng cách giữa hai người chưa đến hai mét, có lẽ còn gần hơn rất nhiều so với hầu hết những người từng nghe giảng đạo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!