"Kính Sơn, đệ làm gì vậy?"
"Đuổi theo mặt trời."
"Đuổi theo mặt trời để làm gì?"
"Chỉ cần chúng ta chạy đủ nhanh, nó sẽ không bao giờ lặn xuống nữa!"
"Ha ha, đệ đúng là sư đệ ngốc mà, đệ muốn làm Khoa Phụ sao?"
"Đệ không muốn làm Khoa Phụ, đệ chỉ muốn được mãi mãi ở bên sư tỷ ... "
Nội tâm của Lục Kính Sơn giống như Đại Địa hoang vu vừa hết mùa đông đang được làn gió xuân thổi qua, ký ức như những hạt giống chôn sâu bắt đầu nảy mầm, cỏ dại mọc um tùm trên nền đất vừa cứng vừa lạnh ấy.
"Sư tỷ, những gì đệ từng nói đều là thật lòng, tấm lòng của đệ vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nhưng ... "
"Đủ rồi!" Tô Bích Lạc ngắt lời: "Chỉ cần đệ nói thế là đủ rồi, những cái khác không quan trọng! Chúng ta đi thôi."
Nói dứt câu, cô ấy tung người nhảy vào khe nứt sâu thắm của biển cả.
Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp ấy, lồng ngực của Lục Kính Sơn chợt dấy lên ngọn lửa, máu huyết sôi sục trong huyết quản, làm tan chảy trái tim đã đóng băng và xông thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tim ông ấy.
"Bích Lạc, chờ đệ với!"
Ông ấy khẽ gọi rồi nhanh chóng lao xuống theo.
Vào giây cuối cùng trước khi rơi xuống biển, hai bàn tay của họ nắm chặt lấy nhau.
Sau đó, nước biển lạnh buốt bao bọc lấy cả hai.
Với pháp lực và sức chịu đựng của cơ thể họ, áp lực nước ở độ sâu hàng nghìn mét không khiến họ bị gì, nhưng họ vẫn sử dụng Ty Thủy Quyết để tiết kiệm tối đa pháp lực.
Đáy biển sâu khác hoàn toàn trên mặt đất, ánh sáng mặt trời và dương khí của thế giới bị lớp nước biển dày ngàn mét ngăn cách, hoàn toàn không thể chiếu xuống đáy biển.
Noi này tích tụ am hàn và trọc khí hang vạn nam, dù là người tu hành có cảnh giới cao thế nào đi nữa, nhưng nếu lặn xuống đáy biển sâu quá lâu cũng cực kỳ nguy hiểm.
Cũng vì thế nen co rat it người tu hành nào lặn sâu xuống biển, cũng chẳng cần phải xuống vì nơi này không có sự sống và cũng chẳng có linh khí để người ta tu hành.
Ánh sáng càng ngày càng mờ rồi cũng không thể nhìn thấy gì bằng mắt thường nữa, mà thần niệm cũng bị lớp nước biển u ám phong tỏa trong một phạm vi nhất định, không thể thăm dò ra xa hơn.
Xung quanh là luồng khí lạnh thấu xương.
Họ chỉ có thể dùng thần niệm để quan sát trong một phạm vi rất nhỏ, thỉnh thoảng lại có vài đốm sáng trôi qua, đó là những sinh vật kỳ lạ dưới biển sâu có thể tự phát sáng, phần còn lại là bóng tối và giá lạnh.
Càng lặn xuống sâu, hai người họ càng nắm chặt tay nhau hơn, hơi ấm truyền qua bàn tay khiến họ yên lòng hơn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng họ cũng đặt được chân lên mặt đất.
Dưới chân họ không phải là lớp bùn mềm hay cát đá thường thấy nơi đáy biển, mà là những tảng đá đen cứng như sắt.
Nơi đây là một khoảng không tĩnh mịch.
Những dãy núi khổng lồ dưới đáy biển như những ga khổng lồ im lang, nam vắt ngang trong biển sâu đen kịt, trên bề mặt núi phủ một lớp tinh thể mỏng, phản xạ ánh sáng yếu ớt như dải Ngân Hà rơi xuống. Mà nằm giữa các dãy núi ấy là những một vực thẩm sâu không thấy đáy.
Toàn bộ khung cảnh mênh mông ấy hiện ra trong thần thức mơ hồ của họ.
Trong luồng âm khí lạnh lẽo cùng cực đó, mơ hồ lại có một tia ấm áp yếu ớt không biết tới từ đâu.
Hai người họ nhìn nhau một cái, nắm chặt tay rồi đi men theo cảm giác ấm áp
ấy
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!