Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz (truyenazz.com.vn) sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Cảnh sắc dọc đường bắt đầu trở nên tươi sáng hơn, thỉnh thoảng còn thấy chút màu xanh thoáng qua.

Có ngọn núi lớn như từ dưới đất trồi lên, chắn ngang phía trước, chặn mất đường đi.

Thân núi hiểm trở, hùng vĩ, trên núi hầu như không có cây cối, trơ trọi toàn là những tảng đá màu nâu lộ thiên. Trong đó là vách đá dựng đứng, sắc bén như bị dao chém ngang.

Trên vách đá ấy, có tòa kiến trúc như cung điện, mái nhà trắng xóa phản chiếu cùng núi tuyết phía xa, tường đỏ như ngọn lửa nhảy múa trước mắt khách thăm quan, rực rỡ đến chói mắt.

"Đây chính là ngôi miếu mà Bạch Thần đã nói đến sao?" Vô Hoa nói.

Từ Hiểu Bắc nói: “Có gì ghê gớm đâu, để tôi lên xem thử, mấy người cứ đợi ở đây."

"Tiểu Bắc!" Đinh Hương kéo gã "Thôi đi, mục tiêu của chúng ta là rừng Tử Trúc, ở đây nhìn chẳng có cây trúc nào."

Từ Hiểu Bắc không phục, nhưng ngôi miếu này khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, rõ ràng được xây trên núi, nhưng lại toát ra sự đè nén khó nói thành lời.

Nghĩ đến an nguy của Đinh Hương, gã không tiếp tục kiên trì nữa.

Ba người vòng qua phía trước ngọn núi, nhìn thấy ngôi làng nhỏ, lác đác mấy chục hộ gia đình.

Ở đầu làng, có ông lão đang ngậm điếu thuốc, nhàn nhã phơi nắng. Mấy đứa trẻ đen nhẻm chạy tới chạy lui, vui đùa nô nghịch.

Đinh Hương bước lên định hỏi thăm, nhưng ông lão chỉ lắc đầu, xua tay, không biết là tai lãng hay là ngôn ngữ không thông.

Bọn trẻ vây quanh, chỉ trỏ cười khúc khích, còn có đứa nghịch ngợm ném đá về phía họ.

Người đàn ông trung niên đi tới, quát mắng mấy câu, lũ trẻ lập tức tản ra hết.

“Mấy người là khách hành hương đến Muktine phải không?" người đàn ông

hỏi.

"Muktine" Đinh Hương lúc này mới biết tên nơi đây “Ô, bọn tôi là khách du lịch, nơi này gọi là Muktine sao?”

"Đung vậy, đay chính là Muktine, trước khi đại sư Liên Hoa Sinh vào Tây Tạng, ông ấy từng tu hành ở đây." Người đàn ông trung niên nói.

"À, thì ra là vậy, vậy ngôi miếu kia là để tưởng niệm đại sư Liên Hoa Sinh sao?" Vô Hoa chỉ về ngôi miếu nằm trên vách núi phía xa hỏi.

“Ồ, không phải đâu." Người đàn ông trung niên mỉm cười, "Đó là thần miếu, thần miếu của Muktine, là ngôi đền của thần Shivin. Khi các vị đến đây, chắc hẳn đã thấy con sông trong vắt, chính là dòng nước thần từ núi Tuyết chảy xuống, nuôi dưỡng mảnh đất này. Truyền thuyết kể rằng Shivin đã cưới nữ thần núi Tuyết ngay tại nơi này. Năm đó, đại sư Liên Hoa Sinh cũng vì linh khí dồi dào ở đây mà dừng lại tu luyện."

Vô Hoa nghe đến đó, trong lòng đã có chút say mê, anh ta vốn rất thích những câu chuyện thế này.

Nhưng Từ Hiểu Bắc thì chẳng mấy hứng thu với ngôi miếu trên núi kia, lẩm bẩm: "Thần mà cũng cưới vợ sao? Chắc chỉ là mấy câu chuyện dân gian thêu dệt thôi.”

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì hơi cau mày, giọng cũng trở nên không vui: "Này này, các vị sao vậy, dù không phải tín đồ hành hương, ít nhất cũng nên giữ sự tôn kính với thần linh, Muktine không hoan nghênh những ai bất kính với thần đâu!”

Đinh Hương vội vàng nói: “Ö, xin lỗi, chúng tôi không có ý bất kính, chúng tôi chỉ đi ngang qua. Xin hỏi, gần đây có nơi nào mọc trúc tím không?"

“Ồ, thì ra mấy người là Tàng dược sư à?" Người trung niên bừng tỉnh nói, "Trước đây tôi cũng là người hái thuốc, chỉ là ngã gãy chân nên mới không làm nữa. Ở hẻm núi phía tây kia có rừng Tử Trúc, nhưng nơi đó là đàn tràng của Quan Âm, ở đó cũng có vị phật sống. Ngoài ra, chỉ có vài cây trúc mảnh mọc rải rác trên vách núi, rất khó hái!”

"À, hẻm núi đó ở đâu vậy?" Đinh Hương phấn khởi hỏi.

“Ô, từ đây đi về phía tây, qua cửa núi phía trước, là có thể nhìn thấy rừng Tử Trúc." Người trung niên chỉ về phía tây nói.

Trong hẻm núi, rừng Tử Trúc như hồ nước màu tím, gió thổi qua, gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.

Trong rừng vô cùng yên tĩnh, có con đường nhỏ dẫn vào sâu bên trong, quanh co khúc khuỷu, băng qua cầu, vượt qua dòng nước.

Bên trong thậm chí còn có đình đài thủy tạ, phảng phất phong vị của những khu vườn cổ điển Hoa Hạ, chỉ là kiến trúc có phần thô sơ, đơn giản hơn đôi chút.

Sâu trong rừng có một ngôi miếu, là tòa tháp nhiều tầng với phần dưới vuông trên tròn, toàn bộ tường ngoài đều được xây bằng đá trắng, khảm nạm ngọc lam và ngọc vàng.

Phong cách ấy hoàn toàn mang dấu ấn của Thiên Trúc và Nopel, khác hắn với phong vị rừng trúc thủy tạ phía trước, nhưng lại không hề lạc điệu.

Trong gian điện phụ của ngôi miếu, đặt lư hương và lò luyện đan, còn có từng hàng tủ tỏa ra mùi dược liệu thoang thoảng.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!