"Ù'," Dracula đáp, giọng trầm thấp. "Cô biết vì sao tôi gọi cô trở về không?"
"Là ... vì Duke sao?" Lilith khẽ hỏi, giọng mang theo vẻ lo lắng.
"Không." Dracula lắc đầu, trên khuôn mặt ông ta hiện lên nét bi thương, giống như người cha vừa mất đi đứa con của mình vậy "Nó quá tự cao, chính sự kiêu ngạo đã hủy diệt nó, cũng thiếu chít nữa đã hủy diệt cả chủng tộc của chúng ta. Lilith, cô hiểu mà, tôi phải gánh trên vai áp lực lớn thế nào. Người trong tộc chúng ta, vì lời nguyền cổ xưa, đã bị giam cầm trong bóng tối qua từng thế hệ. Nỗi đau ấy, chỉ chúng ta mới thấu, mà loài người, bọn họ lại xem chúng ta là quái vật ... "
Lilith cúi đầu xuống, tâm trạng trở nên nặng nề.
"Ban đầu, tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào Duke." Bá tước Dracula nói tiếp "Toàn bộ Huyết tộc, trừ tôi, chỉ có nó là không sợ ánh sáng mặt trời. Nhưng tôi đã già rồi, máu của tôi cũng đã già theo thân xác này. Duke gánh trên vai sứ mệnh cứu rỗi cả dòng tộc, chúng ta luôn dùng máu của nó để nghiên cứu, thậm chí đã có chút thành tựu, thế mà ...
"Xin lỗi ... "
Ban nãy Lilith vẫn còn giữ sự cảnh giác, bởi vì Lý Dục Thần từng cảnh báo cô ta, cô ta rất có thể vẫn đang bị cuốn vào một cái bẫy lớn.
Ở Las Vegas, cô ta đã quyết tâm chặt đứt liên hệ với lâu đài Bran, quên đi quá khứ, để cùng Lâm Thiên Hào bắt đầu cuộc sống mới.
Thế nhưng, vừa về đến Romat, khi vừa nhìn thấy ký hiệu bằng máu ấy, dòng máu đang ngủ yên trong cô ta lại bừng tỉnh, không ngừng nhắc nhở cô ta là người của Huyết tộc.
Cô ta không thể buông bỏ tộc nhân của mình - những ma cà rồng đáng thương vĩnh viễn chìm trong bóng tối, những "tội nhân" vẫn đang chờ đợi được cứu rồi.
"Không trách cô!"
Khuôn mặt Dracula bỗng hiện lên vẻ hiền từ, ông đưa bàn tay khô đét nhăn nheo ra, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc của Lilith như ông nội cưng chiều cháu gái.
Ánh nắng từ khung cửa sổ chiếu xuống khiến tóc cô ta, ánh lên màu đen bóng mượt, còn bàn tay của Dracula lại càng hiện rõ dấu vết tàn úa của năm tháng.
“Lilith, tôi rất vui khi thấy cô có thể đứng trong ánh mặt trời. Cô sẽ thay thế Duke, trở thành hy vọng mới của Huyết tộc chúng ta."
"Hy vọng mới?" Toàn thân Lilith run lên "Tôi sao?"
“Đúng vậy, là cô!"
“Nhưng mà, bá tước đại nhân ... "
"Không," Dracula ngắt lời nói "Sau này đừng gọi là bá tước nữa, phải gọi là ông nội."
"Ông nội ... " Giọng Lilith có phần lạ lẫm, nhưng không hiểu vì sao lại cảm động, thứ tình than đa mat từ thuo nhỏ, gio như dong mat ngot am tham tan chay trong tim cô ta.
Dracula mỉm cười nhìn cô ta, ánh mắt hiền hòa, đầy thân thiết.
“Nhưng mà, ông nội, đến tận bây giờ cháu vẫn không hiểu vì sao mình lại đột nhiên không còn sợ ánh sáng mặt trời nữa?" Lilith nói.
“Ông nội và Duke cũng không phải sinh ra đã có thể chịu được ánh sáng, trong huyết mạch chúng ta vốn ẩn chứa sức mạnh có thể chống lại lời nguyền, và rồi một ngày nào đó, nó sẽ thức tỉnh. Cháu đã thức tỉnh rồi!"
"Thức tỉnh?"
“Dĩ nhiên, cũng có khả năng khác, là máu của Duke đã giúp cháu thức tỉnh." ánh mắt Dracula thoáng lóe lên vẻ không dễ phát hiện, rồi ông ta quay đầu sang chỗ khác như sợ ánh sáng “Cháu biết mà, chúng ta vẫn luôn dùng máu của Duke để làm thí nghiệm, tìm kiếm cội nguồn của thứ sức mạnh chống lại lời nguyền ấy. Duke cũng đã từng cho cháu uống máu mình, đúng không?"
"Thì ra, là ông nội đã bảo Duke ... " Lilith cảm thấy có phần biết ơn, lại có phần áy náy, không biết nên nói gì mới phải.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!