Elber lấy điện thoại ra, rời khỏi bàn, đi đến góc xa để gọi điện.
Một lúc sau, ông ta quay lại, tuyên bố: “Ông chủ chúng tôi đã đồng ý! Trận đấu lần này sẽ là cuộc cá cược chấn động thế giới, thậm chí còn ảnh hưởng đến cục diện của toàn bộ tư bản toàn cầu!"
Elber nhìn Lưu Khải Minh: "Mấy người thật sự giao vận mệnh của mình cho một kẻ tàn phế sao?"
"Không, cau ấy là chiến binh! Chỉ co những kẻ không dam bước lên chiến trường, mới là phế vật! Phế vật trong tâm lý!" Lang Dụ Văn mỉm cười nhìn Elber: “Tôi đoán ông Elber đây, sợ vỡ mật rồi phải không, không dám đấu nữa à?"
“Ông ... "
Elber giận đến tím mặt, nhưng lại không nói được lời nào.
Bởi vì đúng là ông ta không đấu, không phải không dám, mà là vì ông chủ sau lưng ông ta không cho phép.
Có Lâm Thiên Hào ngồi đó, làm gì đến lượt ông ta ra tay?
Lang Dụ Văn chính là nhìn thấu điểm này, mới cố ý dùng lời lẽ đè ép ông ta, thay Lưu Khải Minh xả giận.
Elber tức đến mức ngực phập phồng, phải một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh, rồi nói: "Không sao, mấy người cứ đắc ý đi, chờ đến khi thua, xem mấy người còn nói được gì. Đúng vậy, người đại diện cho chúng tôi không phải là tôi, mà là vua của thiên vương - ông Lâm Thiên Hào!”
Cả phòng VIP lập tức vang lên tiếng xì xào.
Hầu hết mọi người không biết Lâm Thiên Hào, thậm chí có người chưa từng nghe tên ông ta, vì ông ta đã rút lui khỏi giang hồ mấy chục năm rồi.
Nhưng những người thuộc thế hệ cũ của Hào Giang, đặc biệt là những người mê cờ bạc, thì tên này không khác gì sấm đánh bên tai.
"Hóa ra ông ta chính là Lâm Thiên Hào!"
"Người này rất lợi hại sao?"
"Đâu chỉ có lợi hại! Ông ta còn là vua của thiên vương đấy!"
“Những người trẻ các cậu không biết ông ta, nhưng Thái Hòa Trung thì phải biết chứ? Lâm Thiên Hào chính là thầy của Thái Hòa Trung đấy!”
Mọi người bàn tán xôn xao, bắt đầu tỏ ra lo lắng về ván cược hôm nay.
Lưu Khải Minh thực sự rất mạnh, đặc biệt là lần trước khi đối đầu với Stephin, có thể tung ra hai mươi bốn mặt sáu, đúng là kỹ năng thần kỳ.
Nhưng dù sao anh ta cũng còn trẻ, huống chi tay chân đều bị chặt đứt gân, giờ chẳng khác gì người tàn phế!
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, tinh thần Elber càng thêm hưng phấn, ông ta không tự chủ được mà ngẩng cao đầu, ánh mắt nhìn Lưu Khải Minh đầy khinh bỉ cùng thương hại, như thể đã nhìn thấy thất bại của anh ta.
Elber lùi sang bên cạnh, quay người làm động tác mời với Lâm Thiên Hào.
Tuy nhiên, Lâm Thiên Hào không di chuyển, vẫn ngồi im trên ghế thái sư.
"Thầy?" Elber gọi.
"Elber, đây không phải cuộc cá cược thông thường, đây là cuộc chiến giữa phương Đông và phương Tây, là cuộc đấu tranh lợi ích giữa người Hoa Hạ và người phương Tây, các cậu coi trọng tôi, chọn tôi đại diện cho các cậu tham gia, tôi vô cùng cảm kích. Nhưng đừng quên, tôi cũng là người Hoa Hạ." Lâm Thiên Hào nói.
Elber sững sờ: "Thầy, thầy có ý gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!