Diệu Âm chân nhân đang ở Chỉ Nam Cung, được cung chủ đích thân tiếp đón nhiệt tình, đang cười cười nói nói, đột nhiên ông ta quay đầu, chỉ về một hướng hỏi: “Bên kia là nơi nào?"
"À, bên kia là một nhà thờ Tây Dương, tên là nhà thờ Tân Quang Minh. Có le là đạo của người Tây Dương, khá khác so với người Trung thổ chúng ta, khí tức quấy nhiễu lẫn nhau. Thú thật là cũng hết cách, Bắc Thị này tấc đất tấc vàng, ai ai cũng ở sát nhau như thế cả."
Diệu Âm chân nhân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày: "Đó không thể là đạo Tây Dương bình thường được, để tôi qua xem thử."
Dứt lời, cả người ông ta nhẹ nhàng nhảy lên, chỉ trong chớp mắt đã biết mất ngay giữa đại sảnh của Chỉ Nam Cung, chỉ để lại chút dư ảnh ở chỗ ông ta vừa ngồi, chốc sau cũng lập tức biến mất.
Mấy tu sĩ của Chỉ Nam Cung chứng kiến cảnh này đều há hốc mồm, ai cũng thầm nghĩ, tiên pháp rộng lớn, vẫn phải nhìn về phía đại lục mênh mông, một tỉnh nhỏ nhoi thế này, khó mà thành chính tông được.
Vạn Cẩm Sinh không thể hiểu nổi tại sao lúc này rồi mà Mã Sơn vẫn còn cười được, trong khi đó ông ta đã bị uy thế của kẻ mặc giáp đi đè đến mức không thở nổi.
Giáp bạc lấp lánh phát sáng, mà thanh kiếm lớn hình thánh giá kia lại càng chói mắt hơn.
Cả nhà thờ tràn ngập sát khí.
Mã Sơn đã từng nghe Lý Dục Thần nói, người phụ trách mỗi một đại khu của Thánh Quang Hội, cũng chính là đại giám mục, sẽ luôn có ky sĩ Thánh điện ở bên cạnh để bảo vệ.
Tên mặc áo giáp màu bạc kia có lẽ là một ky sĩ bình thường, còn những tên mặc giáp vàng đã từng giao chiến với Lý Dục Thần sẽ mạnh hơn.
Mã Sơn cảm thấy hơi hào hứng.
Ba năm qua, tu vi của anh ta đã tăng lên rất nhiều, nhưng chưa gặp được một đối thủ xứng tầm thật sự, vậy nên chính anh ta cũng không biết mình đã đạt đến trình độ nào.
Kể từ khi dung nạp đen Chuc Long Cửu Âm vào người, con đường tu hành của anh ta đã hoàn toàn rẽ sang một hướng khác với người bình thường. Vậy nên anh ta không thể nào dùng hệ thống đan đạo của Huyền Môn để kiểm tra.
Theo như Lý Dục Thần nói, tu pháp của anh ta khá giống với đại yêu viễn cổ, khi ấy rất có thể cả Thiên Đạo cũng chưa hoàn thiện. Cho nên thiên kiếp anh ta gặp sợ là sẽ khác với thiên kiếp của những tu sĩ khác, không có cách nào để đoán trước được, càng không thể nào dùng độ kiếp để xác định cảnh giới của anh ta.
Mã Sơn nheo mắt lại, đối diện với ánh sáng chói lóa kia, ngẩng đầu lên nhìn về phía kỵ sĩ giáp bạc cao hơn mình cả một cái đầu.
Kỵ sĩ giương thanh kiếm trong tay lên, lưỡi kiếm lóng lánh, một luồng sáng chém từ trên đỉnh đầu xuống, tựa như cả bầu trời nứt rạn.
Mã Sơn không né tránh, mà chỉ giơ một cánh tay lên, cứ như muốn che đi thứ ánh sáng chói mắt ấy, mà cũng giống như muốn dùng tay đỡ đòn kiếm đó.
Cả Vạn Cẩm Sinh và Nguyễn Hướng Đông đều hô lên thành tiếng.
Lúc vừa mới xuất hiện, kỵ sĩ Thánh Điện kia một nhát kiếm chém xuống, mặt đất nứt ra sâu cả thước, hỏng cả một vườn hoa.
Người bằng xương bằng thịt, làm sao có thể đỡ được một kiếm kinh thiên này chứ!
Ngay cả gã kỵ sĩ Thánh Điện to con ở phía sau cũng nở một nụ cười khinh miệt, như muốn nói: Phàm nhân chẳng khác gì con kiến hôi, giờ thì chịu chết đi.
Một tiếng nổ rung cả trời đất vang lên.
Nghe như tiếng kim loại va mạnh vào nhau.
Thanh kiếm lớn chém vào tay Mã Sơn, vậy mà lại bị bật ngược lên.
Ky sĩ thoáng sững sờ, kinh ngạc nhìn cánh tay kì quái như đúc ra từ sắt của Mã Sơn.
Mà đúng lúc này, Mã Sơn vặn người, một cánh tay khác vươn ra phía trước, năm ngón tay như vuốt rồng, nhắm thẳng vào ngực của ky sĩ.
Đó chính là vị trí cứng nhất của cả bộ giáp.
Nhưng lớp giáp bảo vệ cứng cáp ấy, lại bị năm ngón tay trần của Mã Sơn xé toạc ra.