Chương 56:
“Tôi không có!” Trần Hà Thu hét lên, mới nhận ra sự phủ nhận của mình ra sao cũng là vô nghĩa:“Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, anh hận tôi vì tôi đã cưới anh, ngăn cản anh ở bên chị tôi mà? Anh còn muốn trả thù tôi như thế nào nữa?”
Nguyễn Hoàng Phúc bóp chặt cằm cô, nhìn vẻ mặt có chút đau đớn của cô, lý trí của anh lập tức quay trở lại.
Anh còn muốn trả thù cô như thế nào?
Lý do lúc trước anh trả thù cô là vì cái chết của An Như, lý do đưa cô vào tù là vì cái chết của quản gia, nhưng bây giờ cả hai đều không liên quan gì đến cô, anh còn vì cái gì mà trả thù cô?
Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Em trai của cô…”
Trần Hà Thu liền giống như một con mèo nhỏ đang xù lông lên: “Đừng động vào em trai tôi, anh đã đồng ý với tôi, muốn trả thù như thế nào hãy nhắm vào mình tôi!”
Đột nhiên, Nguyễn Hoàng Phúc cảm thấy không có ý nghĩa gì, buông cô ra ngồi trở lại ghế sô pha, dùng răng mở nắp chai uống một ngụm rượu: “Em trai cô đã như vậy, cho dù tôi không động vào nó, nó sớm muộn gì cũng chỉ là một người tàn phế mà thôi.”
“Việc này không phiền Tổng giám đốc Nguyễn lo lắng.”
Không còn bị anh ta kiểm soát, Trần Hà Thu nói một câu rồi liền chạy khỏi phòng VIP.
Trở về phòng, Phùng Xuân vẫn có chút lo lắng: “Trần Hà Thu chị không sao chứ? Sao sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy?”
“Chị không sao” Trần Hà Thu uống vài ngụm nước lạnh: “Có người đến tìm chị sao?”
“Đúng đúng, chị Trân vừa đến, em nói chị đi đưa rượu, chị Trân đột nhiên hoảng sợ, một mạch chạy đi.”
Trần Hà Thu đã hiểu được phần nào, cô chỉ có thể gật đầu: “Chị ra ngoài gọi điện thoại, nếu chị Trân quay lại, em nói với chị ấy là chị ra ngoài, một lát sẽ quay lại.”
Phùng Xuân gật đầu: “Được.”
Ra tù đã nhiều ngày như vậy, Trần Hà Thu vẫn không dám liên lạc với nhà họ Trần.
Cô sợ bản thân sẽ làm mất thể diện của em trai, sợ cha mẹ cô sẽ đòi tiền.
Nhưng Trần Minh Tuấn dù sao cũng cùng một mẹ với cô, vừa rồi Nguyễn Hoàng Phúc nói “tàn phế” là có ý gì? Cô do dự hết lần này đến lần khác, quyết định gọi đi.