Lọc Truyện

Thái Đại Giang nói một lượt về chuyện Diệp Phàm, hơn nữa còn khen ngợi:

– Thằng ranh này không đơn giản, nhiều mưu mô, vừa đến đã dẹp yên được một chuyện, hơn nữa còn thực sự làm được một chuyện.

– Đúng! Đúng là không tệ! Đập nước Thiên Thủy không thể lại xảy ra chuyện. Chuyện của lão Ngô chính là bài học lớn! Vì lão Ngô chúng ta đã bị Lý thiên vương sỉ nhục rồi, hơn nữa chuyện đó ảnh hưởng cực xấu. Cho nên nếu không được phải lập tức thay người, tiểu tử đó dù sao cũng quá trẻ. Nhưng nếu làm tốt chúng ta cũng cần phải tận lực đề bạt, không thể để người ta thất vọng được, hơn nữa phải chú ý đừng để Tần Chí Minh đoạt trước. Nếu có thể giải quyết vấn đề nan giải bấy lâu của đập Thiên Thủy thì tuyệt đối là thiên tài, nhân tài hiếm có …

Trương Tào Trung nói.

– Anh họ, cám ơn anh.

Trong một văn phòng khác, phó chủ tịch thị trấn Diệp Mậu Tài vừa mới được lên chức Đảng ủy viên quản lý công nghiệp của thị trấn Lâm Tuyền đang nói chuyện với Chung Minh Nghĩa.

– Mậu Tài, tôi vì chuyện của cậu đã đắc tội lớn với Lý thiên vương. Cậu cũng biết, bình thường mà nói tôi không muốn hòa vào với đám Trương Tào Trung. Nhưng cũng thấy tình huống hiện giờ rồi đấy, cậu cũng không cần quá nghe lời Thái Đại Giang, thỉnh thoảng cũng cần đưa ra một số điều kiện, sắp xếp một số người của mình. Hiện tại tôi cuối cùng cũng hiểu rõ rồi, trong tay không có người của mình thì chỉ là một “Tư lệnh không quân”, làm được cái rắm gì. Anh họ của tôi chính là một ví dụ! Cậu cố gắng lôi kéo một số người, xây dựng một cái vòng nhỏ của mình. Nhà chúng ta không thể lại bị người ta khinh thường được, tôi sẽ ủng hộ cậu, nhưng quan hệ của chúng ta tạm thời vẫn nên giữ bí mật thì tốt hơn…

Chung Minh Nghĩa đau lòng nói.

– Biết rồi anh họ, tôi sẽ chú ý phương diện này…

Diệp Mậu Tài thấp giọng nói.

Buổi tối ngày hôm sau Diệp Phàm mới quay lại thị trấn Lâm Tuyền, đương nhiên là hắn không biết gì về tất cả những chuyện phát sinh trong hội nghị thường ủy trên huyện, cũng không phải ở mức độ như hắn có thể biết được.

Chỉ có chuyện Thái Đại Giang tiếp nhận cái ghế của chủ tịch Ngô đã treo cổ thì trên đường về hắn có nghe thấy nhưng mà tối hôm đó đã nghe lén được là Thái Đại Giang sẽ lên vị trí này, cho nên Diệp Phàm cũng không có chỗ nào cảm thấy kỳ quái, vừa trở về cái ổ chuột của mình thì máy nhắn tin vang lên.

– Tiểu Diệp, sáu nghìn tệ do chúng ta cấp hôm qua đã đến thị trấn Lâm Tuyền rồi, cậu nhanh chóng về lĩnh đi, nếu không phiền toái đấy.

Giọng Triệu Bính Kiến vô cùng thân thiết.

– Cám ơn cục trưởng Triệu đã quan tâm đến trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy. cục trưởng Triệu, hình như vốn là năm ngàn tệ, tại sao thoáng cái lại biến thành sáu ngàn rồi.

Diệp Phàm có chút nghi ngờ, càng vô cùng cảm kích hơn, trong lòng hỏi thầm tại sao Triệu thần tài lại tốt với mình như vậy. Bản thân mình và ông ta không có lấy một chút giao tình, ngay cả một quả táo cũng không đem biếu. Lẽ nào thiên hạ thật sự có cán bộ vì dân làm việc tốt như vậy sao?

– A! Tiểu Diệp, sau này gọi anh Triệu là được rồi, đừng gọi cục trưởng cục trưởng nghe xa lạ lắm. Là như vậy, nghe nói chỗ đập nước Thiên Thủy thỉnh thoảng bắt được một loại động vật tên là chuột sói lông xanh, mùi vị rất ngon. Nếu có cậu bắt cho tôi một con, bắt được thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ kêu người xuống lấy.

Triệu Bính Kiến nói.

“Chuột sói lông xanh, đây không phải là món ăn thôn quê hôm đó phó chủ tịch huyện Cố đã gọi khi mời khách không? Xem ra rất hiếm lạ, một con khoảng hơn ngàn tệ. Thì ra anh Triệu cấp thêm một ngàn tệ chính là tiền mua chuột! Việc tư dùng tiền công, tại sao ai ai cũng muốn làm quan, lợi ích quá nhiều rồi”, Diệp Phàm suy nghĩ trong đầu nói:

– Được, anh Triệu, tôi sẽ dốc hết toàn lực, bắt được sẽ gọi điện cho anh. Anh Triệu sau này đến Lâm Tuyền nhất định phải gọi điện thoại cho thằng em, hôm đó làm phiền anh Triệu thật ngại quá.

– Được! Cậu là anh em do uống rượu mà có, tôi thích.

Triệu Bính Kiến cũng hết sức cao hứng, nếu cậu bé họ Diệp sau này trở thành con rể của phó chủ tịch huyện Tiếu, vậy mình có thêm chút quan hệ từ trước vẫn tốt hơn.

Hơn nữa gần đây nghe đồn chủ tịch huyện Trương Tào Trung sẽ thăng chức, nếu Trương Tào Trung thăng chức thì phó chủ tịch huyện Tiếu đang là phó chủ tịch thường vụ sẽ có khả năng tiến một bước làm chủ tịch huyện, vì sau lưng phó chủ tịch huyện Tiếu có thể là bí thư thị ủy Mặc Hương Dương Quốc Huy.

Trên đường tình cờ gặp Phó chủ nhiệm Ban Dân số và kế hoạch hóa gia đình Lý Hiên Thạch đang đi vội vàng, hơn nữa mặt rất vui sướng.

– Chủ nhiệm Lý, tối thế này còn đi giải trí sao?

Diệp Phàm thuận miệng trêu chọc.

– Ồ! Tổ trưởng Diệp, cậu về rồi.

Lý Hiên Thạch nhìn thấy Diệp Phàm trước mặt sáng ngời nói:

– Diệp huynh đệ, tôi đang muốn đi tới chỗ chủ tịch Thái, có định đi cùng không?

– Không được, tôi mới từ bên ngoài về còn mệt lắm.

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

– Diệp huynh đệ, nên nắm chặt. Hiện tại các chủ nhiệm, Giám đốc sở đều đi tới báo cáo công tác với chủ tịch Thái, cậu cũng phải…

Nói đến đây, Lý Hiên Thạch thấy Đồn trưởng Đồn công an Triệu Thiết Hải đi ra, vội vàng ngậm tăm không nói rồi bước đi.

– Mẹ kiếp! Chó săn!

Triệu Thiết Hải giống như không làm sao đối phó được với Lý Hiên Thạch, trông theo bóng lưng vội vàng rời đi của gã mà hừ nhẹ. Nhưng tai của Diệp Phàm nhờ tu luyện thuật dưỡng sinh nên vẫn nghe thấy. Trong lòng thầm nghĩ lẽ nào đồn trưởng Triệu và Lý Hiên Thạch không phải là cùng một bè hay sao?

Diệp Phàm tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Lúc này máy nhắn tin lại vang lên, bất đắc dĩ Diệp Phàm đành phải ra ngoài gọi điện thoại.

– Tổ trưởng Diệp, chú út tôi nói sáng nay cấp xuống 6000 tệ, đã đến thị trấn Lâm Tuyền rồi, cậu phải tranh thủ thời gian đi lĩnh tiền đi.

Hiệu trưởng Trương của trường tiểu học đập Thiên Thủy hơi có vẻ lo lắng nói.

– Được! Sáng ngày mai tôi sẽ đi nhận.

Diệp Phàm đáp, trong lòng cũng thầm nói,”Kỳ quái, ai cũng như đòi mạng vậy. Vừa rồi anh Triệu của Cục tài chính huyện cũng bảo mình đi lĩnh tiền về, giọng điệu còn có chút quỷ dị. Mới được nửa tiếng, hiệu trưởng Trương lại gọi đến nữa, lẽ nào trong đó phát sinh chuyện gì bất ngờ sao?”

“Được! Lần này có thể nói là thu hoạch lớn. Phó chủ tịch huyện Trương Tân Huy cho 6 ngàn, anh Triệu cho 6 ngàn. Hơn nữa Lý Xuân Thủy ở chỗ bí thư Tần cho một ngàn, Lưu Trì một ngàn. Cộng lại có mười bốn ngàn tệ rồi. Cho dù trừ một ngàn mua sói chuột lông xanh cho anh Triệu cũng còn dư lại mười ba ngàn. Mười ba ngàn! Sửa trường học hết 7 ngàn, còn thừa lại 6 ngàn tệ. 6 ngàn tệ thì có thể làm được chuyện lớn gì nhỉ?”, Diệp Phàm vui mừng hớn hở quay về phòng.

Vận chuyển thuật dưỡng sinh áp sát vào vách tường định nghe xem Thái Đại Giang động tĩnh gì không, nhưng bên kia tường vẫn là im ắng, đoán chừng Thái Đại Giang hiện giờ không ở trong phòng.

Nghĩ cũng phải, Thái Đại Giang hôm nay chính thức ngồi lên chiếc ghế chủ tịch thị trấn, trong lòng nhất định là vô cùng vui sướng, đoán chừng cả tối phải vui mừng suốt đêm rồi. Nghe nói chủ nhiệm các phòng và một số nhân vật quan trọng cũng không biết đang báo cáo công việc với lão ở chỗ nào. Nhưng Diệp Phàm cho rằng mình mới vừa tới đây, còn không nên tùy tiện trộn lẫn vào trong.

Trong một quán ăn nhỏ vắng vẻ của thị trấn Lâm Tuyền, Tần Chí Minh và Tống Ninh Giang đang uống rượu giải sầu.

– Lão Tống, tình hình hiện giờ không tốt lắm! Lão Tiếu và lão Thiết vốn trước kia vẫn xem như là ủng hộ tôi, cũng rất ít khi ngáng chân. Nhưng hôm nay Trương Tào Trung và Trưởng ban tổ chức Phí Mặc xuống tuyên bố Quyết định bổ nhiệm, hình như còn tiếp riêng hai lão này.

Tần Chí Minh sắc mặt âm trầm.

– Cũng không biết bí mật nói những chuyện gì, nếu hai lão quỷ này đều nghiêng về phía Thái Đại Giang thì sau này chúng ta ở trong đảng ủy sẽ gặp phiền toái. Trương Hi Lâm hình như cũng cùng một phe với lão Thái, lại cộng thêm Diệp Mậu Tài từ thị trấn Giác Lâm vừa được điều tới, bọn họ ít nhất có 3 phiếu rồi. Còn chúng ta mới có 2 phiếu, nếu lão Tiếu và lão Thiết cùng liên hợp với lão Thái thì sau này hội nghị đảng ủy sẽ chỉ là cái rắm! 5 chọi 2! Ai.

Lý Hồng Dương phí nhiều sức lực mới đẩy được Tống Ninh Giang lên, đương nhiên là hi vọng hắn và Tần Chí Minh hai người có thể hợp lực một lần nữa khống chế thị trấn Lâm Tuyền vào trong tay bí thư huyện ủy mình. Chuyện này khiến Tần Chí Minh và Tống Ninh Giang rất buồn lòng. Cho nên Tống Ninh Giang cũng tỏ vẻ vô cùng lo lắng.

– Ai! Gió thổi báo giông tố sắp đến, coi bộ phải đưa vào dòng máu mới rồi. Lão Tống, anh xem xem trong thị trấn chúng ta có đối tượng nào có thể phát triển không?-

Tần Chí Minh cũng là bất đắc dĩ, nếu sau này mình là nhân vật số một của thị trấn Lâm Tuyền mà không thể khống chế vững vàng được đảng ủy thì chức bí thư còn là cái rắm gì nữa.

 

– Khó lắm! Ngày mai tôi sẽ đi thăm dò khẩu khí của lão Thiết rồi hãy nói!

Tống Ninh Giang thở dài nói:

– Người mới khó tìm a! Trong thị trấn chúng ta chỉ chủ nhiệm văn phòng Đảng – Chính Vương Nguyên Thành xem ra mới có thể đưa vào đảng ủy, nhưng nếu như vậy thì phải có người rời đi. Lão Thiết và lão Tiếu khẳng định là không rồi, Diệp Mậu Tài cũng là vừa mới lên chức cũng không thể nào chuyển hang ổ. Chỉ có thể xem vào Trương Hi Lâm thôi.

– Người như Nguyên Thành cũng không dễ nói, ngoài mặt cũng được. Tôi cảm thấy thằng ranh tên là Diệp Phàm vừa mới được cử tới cũng không tệ, chỉ là là vừa mới tham gia công tác. Nước xa không cứu được khát gần, nhưng người này vừa mới tham gia công tác, trong đầu vẫn là tờ giấy trắng, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng làm một con cờ tốt.

Tần Chí Minh hớp một ngụm rượu nói.

– Đúng! Thằng ranh đó không tệ. Nghe nói sáng hôm nay phó chủ tịch huyện Trương và lão Triệu của cục tài chính cũng cấp tiền xuống rồi. Con số cũng không nhỏ, tổng cộng là mười hai nghìn đồng. Tiểu tử này làm sao lại trèo lên được ‘xe’ của bọn họ, kỳ quái,, lẽ nào sau lưng nó có một cấp lớn nào đây, lão Tống, ông điều tra qua chưa?

Tống Ninh Giang vẻ mặt nghi hoặc.

– Tìm hiểu qua rồi, bố hắn cũng chỉ là chủ nhiệm văn phòng Cục lao động huyện Cổ Xuyên không có việc làm, cực kỳ nhàn rỗi. Mẹ chỉ là một giáo viên tiểu học, hình như không nghe nói đến sau lưng có cấp lớn gì hết cả.

Tần Chí Minh lắc đầu.

– Nghĩ ra cũng đúng, nếu có cấp lớn chống lưng, khi nghe nói hắn làm tổ trưởng của tổ công tác thôn đập Thiên Thủy, đoán chừng đệ tử của cấp lớn đó cũng sẽ lộ đầu ra chứ. Có lẽ là gặp phải đại vận, phó chủ tịch huyện Trương và cục trưởng Triệu thông cảm với hắn, nhưng tiểu tử này có tiềm lực, tôi đồng ý thử bồi dưỡng một chút trước đi.

Tống Ninh Giang nói.

– Ừ! Ngày mai thằng ranh đó đoán chừng sẽ tới chỗ lão Thái lấy tiền.

Tần Chí Minh sắc mặt vô cùng quái dị.

– Anh là…nói có trò hay để xem.

Tống Ninh Giang mỉm cười nói.

– Ha ha! Lão Tống, anh đoán thử xem Thái Đại Giang sẽ cho Diệp Phàm bao nhiêu?

Tần Chí Minh cũng lộ ra một nụ cười hiếm hoi.

– Mười hai nghìn đồng, chắc là sẽ đưa cho hắn số tiền này. Dù sao thôn đập Thiên Thủy cũng quá nghèo, xem chừng lão Thái cũng sẽ không chi li quá.

Tống Ninh Giang giơ tám ngón, ý tứ chính là tám ngàn.

– Chúng ta đánh cuộc đi, tôi cảm thấy là con số này. Nếu ai thua sẽ mời một bữa rượu, thế nào hả?

Tần Chí Minh giống như một đứa trẻ nhỏ, đưa ra năm ngón tay.

– Chỉ năm ngàn! Không thể, không đến một nửa nữa, nếu là những thôn khác còn được, thôn đập Thiên Thủy tuyệt đối là không thể. Đó là một thôn cứng đầu, lão Thái không sợ thằng ranh họ Diệp đó tuổi trẻ tinh lực đang sung sức phát động quần chúng sao, phải biết rằng nghé con mới đẻ không biết sợ cọp…

Tống Ninh Giang lắc lắc đầu căn bản không tin:

– Cược đi! Tối mai tôi sẽ không về nhà, đợi Tần bí thư mời đi uống rượu! Ha ha…

– Ha ha…

Trong phòng nhỏ của quán cơm truyền đến tiếng cười quỷ dị của hai lão hồ ly.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Đúng 8 giờ, Diệp Phàm đã ngồi ở cửa phòng làm việc của chủ tịch thị trấn mới lên.

Nguyên phòng làm việc của chủ tịch Ngô nằm ở bên trái, mà hiện tại Thái Đại Giang cảm thấy phòng làm việc của Ngô Tín Dân khẳng định là không thể dùng được nữa, tránh dính vận xui vào người, bất kể phòng làm việc đó làm tương đối có quy cách. Người Trung Hoa đều mê tín, đặc biệt là làm quan, sửa mộ, xây nhà, ngay cả ra khỏi cửa cũng đều chọn ngày.

Nếu chuyển lên tầng năm lại cảm thấy cùng một tầng với lão quỷ Tần không được tự nhiên, hơn nữa thỉnh thoảng bản thân muốn gặp thân tín của mình sẽ lo tai vách mạch rừng không thuận tiện.

Kỳ thực tường gạch của chính phủ là tương đối dày, lại cộng thêm lắp đặt thiết bị, bình thường mà nói là nghe không thấy. Chỉ là thường nói đảng là người lãnh đạo cao nhất, nếu mình chuyển lên thì sẽ thành cùng cấp với đảng, như vậy cũng không hay, sợ tạo thành lý do cho người khác công kích.

Đương nhiên, chuyển lên tầng ba, Thái Đại Giang càng không dám. Suy nghĩ cũng có lý, phòng làm việc chủ tịch thị trấn vốn nằm ở tầng bốn, bản thân chuyển lên tầng ba đó không phải là biểu thị bản thân mình sắp sửa mất chức hoặc xuống chức sao. Làm quan đương nhiên cũng hi vọng ngày ngày tiến bộ, ngày càng lên cao, Thái Đại Giang đương nhiên sẽ không đi tìm xui xẻo rồi.

Cho nên Thái Đại Giang suy nghĩ trước sau, cuối cùng nghĩ ra được một cách, một khi chủ tịch Ngô đã treo cổ ở phòng làm việc bên trái, ông mày ngược đường chuyển sang phòng bên phải. Phía đông không sáng, phía tây ắt sáng, vận xui đi qua thì sẽ là vận may.

Vì vậy Thái Đại Giang dứt khoát đem phòng hội nghị nhỏ bên phải sửa thành phòng làm việc của mình. Còn phòng làm việc vốn của chủ tịch Ngô dứt khoát trực tiếp đập vách tường đi, sau khi nối liền phòng hội nghị nhỏ lại trở thành phòng làm việc của mình. Vừa vặn quay đầu lại, theo quan điểm của phong thủy học như vậy sẽ đem suy khí đuổi đi, tiếp theo chính là đại cát đại lợi.

Đương nhiên, những chuyện này Thái Đại Giang còn đặc biệt mời đại sư thuật phong thủy ở trên ngọn núi Tam Phong Quan nổi tiếng nhất của Ngư Dương là Cát Phác đến xem phong thủy một phen.

Cát đại sư lúc ấy nói:

– Ủy ban thị trấn Lâm Tuyền giống như một con rồng, bên trái là đầu rồng, bên phải là đuôi rồng, long khí là vượng vô cùng, Chủ tịch Ngô chính vì khí quan trên người không đủ, không đè ép được khí ngược dữ dội trên đầu rồng. Cho nên cuối cùng quan khí bị long khí cắn ngược, dẫn đến như vậy.

Đuôi rồng bên phải mặc dù nói là phương diện long khí kém một chút, nhưng đối với người làm quan mà nói là tốt nhất. Không những không bị long khí đả thương, hơn nữa nếu dùng tốt ngược lại có thể dính chút long khí, mượn thế mà lên làm được từng bước thăng chức.

– Cát đại sư, vậy chỗ vốn là đầu rồng tôi đang cải tạo thành phòng hội nghị nhỏ có phải sẽ bị khí đầu rồng đả thương không?

Thái Đại Giang có chút bận tâm, vẫn là hỏi rõ mới được. Dù sao mũ quan trên đầu là thứ quan trọng nhất, những thứ khác đều là chuyện nhỏ.

– Ha ha! Tuyệt đối sẽ không, còn có lợi ích, hơn nữa là lợi ích cực lớn.

Cát đại sư thần bí lắc lắc đầu, nhưng khi Thái Đại Giang hỏi thì lão cũng không nói ra làm trong lòng Thái Đại Giang lúc ấy như lửa đốt.

“Hừ! Không đưa một phong bì khiến lão phu hài lòng ra còn muốn dính long khí, không có cửa đâu”, nhìn Thái Đại Giang nôn nóng, đại sư vẫn nhàn nhã ngồi uống trà Long Tĩnh thượng hạng, chờ cá mắc câu.

Phảng phất giống như nghĩ ra, Thái Đại Giang cung kính nói:

– Cát đại sư, nghe nói Tam Phong Quan gần đây có tu sửa. Tôi chuẩn bị quyên góp một pho tượng Bão Phác Tử (một vị tổ sư của Đạo gia) bằng đồng, xin đại sư chỉ giáo.

– Ha ha ha! Chủ tịch Thái còn nhớ đến lão tổ tông Cát gia ta, quý quá! Tam Phong Quan hình như đang thiếu một pho tượng đồng. Vậy tôi sẽ để lại một vị trí tốt ở chính giữa đại điện bên ngoài để đợi. Nhưng phải nhanh lên một chút, cứ để trống để dâng hương nhìn thấy cũng…

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!