Lọc Truyện

– Tổ trưởng Diệp à, Đại Trụ tôi lái xe thì cậu cứ yên tâm đi, sẽ tới nơi một cách tuyệt đối an toàn, mà tốc độ nhanh như bay, sẽ không làm mất thời gian của cậu. Cậu phải biết ở cái thị trấn Lâm Tuyền này chỉ cần có việc cần dùng đến xe chở thì đều gọi đến tôi đấy. Hì hì…

Một người đàn ông vạm vỡ, mình cao mét tám bước đến, đưa ra một điếu Mẫu Đơn rồi giúp Diệp Phàm xếp hành lý vào trong xe.

-Tổ trưởng Diệp à, cán bộ Lưu và cán bộ Lý ngồi phía trên, cậu ngồi ở chỗ lái phụ đi, thì sẽ đỡ xóc hơn.

– Như thế sao được? Để cô Xuân Thủy ngồi đi!

Diệp Phàm cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Nhưng cuối cùng Diệp Phàm vẫn ngồi lên chỗ lái phụ.

“Oành oành oành…”

Chiếc ba bánh nổ máy, xả ra luồng khói đen sì. Lúc mới đầu là đường nhựa còn đỡ một chút, không lâu sau chiếc xe đã rẽ sang một con đường nhỏ lổn nhổn những đá sỏi và bùn đất, dưới đất còn bị xe đi trước cày lên mấy rãnh sâu, xe bắt đầu rung lắc dữ dội, Diệp Phàm nắm chặt lấy thanh thép bên cạnh, cảm giác giống như đại cô nương đang ngồi trên kiệu, hay nói đúng hơn là giống như ngồi trên chiếc thuyền nát đang bập bềnh trên đại dương mênh mông.

Mười mấy phút đầu, Diệp Phàm còn cảm thấy gì đó mới lạ, vì hắn chưa từng ngồi trên loại xe ba bánh này bao giờ. Đường đi càng ngày càng hẹp hơn, Đại Trụ đánh nhẹ tay lái một chút, Diệp Phàm cảm thấy xe loạng choạng như thể chuẩn bị biểu diễn màn xe bay vậy, những giọt mồ hôi lấm tấm đã hiện lên trên khuôn mặt hắn.

Mà Lưu Trì và Lý Xuân Thủy thì dường như đã quen, nên chỉ dùng tay nắm chặt lấy thành xe, còn chân thì ghìm xuống thân xe nhưng vẫn lộ ra vẻ căng thẳng trên khuôn mặt. Bởi suy cho cùng, phía dưới là vách núi cao vài trăm thước, nếu rơi xuống thì chắc chắn tiêu đời.

Tốc độ xe chạy ì ạch giống như con bò già đang kéo cỗ xe rách nát, mỗi giờ chắc cũng chỉ được khoảng 15km mà thôi, chẳng nhanh hơn đi bộ là bao. Mặc dù tốc độ chậm như vậy nhưng vẫn khiến cho mọi người sợ khiếp vía, đã có mấy lần Diệp Phàm cảm thấy bánh trước của xe đã văng ra khỏi đường lạng vào vực rồi, nhưng quả thật tay lái của Đại Trụ không tệ chút nào, vẫn có thể đánh xe quay trở lại.

Lưu Trì và Xuân Thủy đều kêu lên vì sợ hãi.

– Đại Trụ, thằng tiểu tử ngươi chú ý một chút đi . Đừng để rơi xuống đấy.

Lưu Trì cười mắng.

– Yên tâm đi cán bộ Lưu, tôi lái xe chưa để xảy ra chuyện gì bao giờ. Hôm nay đi còn chậm đấy, nếu như là người trong thôn ngồi xe thì tôi đã sớm đi đến đầu kia rồi.

Đại Trụ cười một cách đắc ý, lại càng đi nhanh hơn, như thể là muốn thể hiện một chút trước Diệp Phàm, nếu sau này tổ công tác muốn trở về thị trấn Lâm Tuyền thì cũng thêm được vài chuyến làm ăn.

“ Thịch thịch… rầm’

Một tiếng nổ cực lớn, làm Đại Trụ vội vã phanh xe lại. Tiếng kêu “két…” đến chói tai của phanh xe lại vang lên. Diệp Phàm cảm thấy trước mắt hình như như có hòn đá to bằng nắm đấm từ trên núi rơi xuống đập vào vách đá rồi bật lại.

Nhanh chóng vận khí, mà chẳng thèm quan tâm là cái gì, thuận tay nắm chặt lấy chiếc túi nhỏ đang treo bên cạnh thanh thép, rồi vung nắm đấm vào chỗ bóng màu xám.

Hắn cảm thấy tay bỗng trở nên đau rát, một vật đã bị mình đấm bật vào kính xe kêu lên cái ‘cách..’, cửa kính xe bỗng chốc xuất hiện một lỗ thủng to như cái bát tô.

Mấy người liền nhảy xuống xe, sợ hãi toát cả mồ hôi hột.

– Xe của tôi!

Đại Trụ đau lòng kêu lên một tiếng, hiện tại một nửa bánh trước của xe đã lơ lửng bên vệ đường. Cũng chẳng kịp tiếc rẻ tấm kính chắn gió trước xe, hắn vội vàng kêu lên:

– Tổ trưởng Diệp, cán bộ Lưu, cô Lý, mau ra giúp tôi một tay kéo xe đi.

– Tảng đá chết tiệt này.

Diệp Đại Trụ gằn lên một tiếng chửi thề, mọi người cùng hợp lực kéo bánh trước của xe trở về vị trí cũ.

– Tổ trưởng Diệp, tay của anh.

Lý Xuân Thủy sợ hãi kêu lên.

– Ừ! Không sao, chỉ là vết thương nhỏ ấy mà.

Diệp Phàm nhìn lại cái tay bị tảng đá làm cho trầy xước, bụng nghĩ may mà mình đã tu luyện ‘Thuật Dưỡng Sinh’, nếu không thì chắc chắn sẽ bị gãy xương, xem ra môn khí công đó cũng có tác dụng đấy chứ, sau này phải tích cực luyện thêm mới được.

– Haiz! Chuyến này đã đi không rồi lại còn phải bù thêm tiền.

Diệp Đại Trụ thở dài.

– Trên đường này có thường gặp phải những tình huống như vậy không?

Diệp Phàm nhìn những tảng đá kỳ quái dữ tợn kia, ổn định lại một chút tâm tình đang có chút hoảng loạn rồi quay lại hỏi.

– Ừ! Tôi thì đã gặp ba lần rồi, con đường này thực sự phải nên sửa từ lâu rồi. Mẹ nó chứ, nếu không cẩn thận là tiêu đời như chơi.

Lưu Trì vẫn chưa hết sợ hãi gằn lên một tiếng, lúc này ông tổ tám đời của chủ nhiệm Vương ở phòng Đảng chính quyền cũng bị lôi ra tuốt.

– Mẹ nó chứ, kêu ông mày đến đập Thiên Thủy để chết à? Lão Vương chết tiệt này…

Lý Xuân Thủy thì càng chẳng thấy lên tiếng, như thể đang lên cơn sốt rét vậy, coi bộ trong phút chốc thì chưa thể hoàn hồn được.

– Không có chuyện gì chứ cán bộ Lý, vậy chúng ta tiếp tục.

Diệp Đại Trụ thở dài rồi lên xe ngồi, còn Diệp Phàm thì không còn dám ngồi chỗ phụ lái nữa, băng bó nắm tay bị trầy xước qua loa rồi ra thùng xe đứng. Như vậy có vẻ như an toàn hơn, nếu như lại gặp phải những tình huống như đá bay hay sạt lở thì dựa vào ‘Thuật Dưỡng Sinh’ đã tu luyện của mình thì cũng có thể lao ra khỏi xe để thoát thân nhanh hơn.

Nói thực ra, chết thì ai mà chẳng sợ, đặc biệt là những người sống ở thời đại hòa bình này, ‘chết vinh cũng chẳng bằng sống nhục’.

Thực ra Diệp Phàm cũng rất may mắn, nếu như không học ‘Thuật Dưỡng Sinh’ cùng với lão Phí thì nắm tay đã bị đá đập cho hỏng rồi, cho dù là có một túi đựng đầy quần áo rách chắn để giảm sức đập, thì chắc cũng phải nhận kết cục buồn là gãy xương, thậm chí còn bị vỡ cả xương tay.

‘Thuật Dưỡng Sinh’ này sau khi vận khí thì nắm tay sẽ được kích lên một tầng khí năng khó cảm giác được, làm cho nắm tay bỗng nhiên cứng rắn lên rất nhiều, giống như từng tế bào của bắp thịt đều được kích hoạt vậy, khả năng đỡ đòn cũng nhờ vậy mà được tăng lên không ít.

Diệp Phàm đã từng thử nghiệm sau khi vận khí Thuật Dưỡng Sinh này rồi dùng nắm tay nện vào gậy gỗ thì cũng chẳng thấy đau đớn gì, như thể luồng khí vô hình đó đã thấm xuống nắm tay, biến nắm tay thành cục gỗ. Đương nhiên các cảnh khí bốc ngùn ngụt ra trong các bộ phim truyền hình đều hoàn toàn là hư cấu. Nhưng việc trải qua luyện tập thì làm cho cơ thể con người ta trở nên mạnh mẽ và linh hoạt hơn là điều có thật.

Hai tiếng sau, sau khi trải qua nỗi bàng hoàng sợ hãi thập tử nhất sinh, thì cuối cùng cũng đã đến được đập Thiên Thủy.

Lần đầu tiên trông thấy thôn đập Thiên Thủy, Diệp Phàm như ngây ngẩn cả người, chỉ có mấy chữ – sự ưu ái của ông trời.

Một dòng suối vẫn còn phủ làn mây khói mờ ảo, kéo dài đến vài dặm chạy dọc cả thôn, mấy cây cầu đá cổ kính nối liền hai bên bờ, con suối thì chảy êm đềm, lặng lẽ. Hai bên bờ là nơi tập trung của gần chục thôn xóm.

Tiếng gà gáy, chó kêu, những con dê thì kêu lên ‘bebe’, thỉnh thoảng còn truyền lại mấy tiếng “ gâu gâu” và ‘quác quác” như thể là tiếng của chú chó đang bắt nạt đám gà trống.

Đúng là chốn bồng lai tiên cảnh.

“Ái! Nếu như lão Phí trông thấy thì nhất định sẽ rất thích nơi đây.” Diệp Phàm thầm nghĩ.

Chiếc ba bánh lại vang lên những âm thanh ‘thình thịch’, rồi chạy hướng về một thôn lớn nằm sát đoạn giữa của dòng suối, nghe Xuân Thủy nói, đây chính là thôn chính của đập Thiên Thủy.

Thực ra, đập Thiên Thủy tuy nói là phân thành 10 thôn tự nhiên nhưng thực tế thì tập trung thành ba xóm lớn, vì vậy mới phân thành ba thôn trên, ba thôn giữa, và ba thôn cuối. Người ở ba thôn trên tất cả đều mang họ Ngô, ba thôn giữa thì mang họ Diệp, còn ba thôn dưới thì mang họ Lý. Mà thôn chính thì nằm cạnh ba thôn giữa, và là trung tâm hành chính của đập Thiên Thủy. Tên họ thì rất đa dạng, họ Ngô, họ Diệp, hay họ Lý và các họ khác thì đều có, đây cũng là thôn tự nhiên lớn nhất.

 

Nhìn tổng thể thì cả thôn đã nhen nhóm hình thành nên xu thế của thành thị hóa, chỉ có điều những con đường đá rộng chừng bốn mét thay cho những con đường quốc lộ rộng lớn, những căn nhà gỗ rách nát thì thay thế cho kết cấu cốt thép. Trong thôn chỉ có mấy căn nhà xây vì thế mà trở nên vô cùng nổi bật, chẳng khác gì một con hạc đứng giữa cả đàn gà.

Chiếc ba bánh vốn định đi vào trong, nhưng giữa đường bị một đám đông chặn lại. Bên trong hình như đang có người đang diễn trò gì đó, khoảng trên một trăm người vây quanh để xem, ấn mấy hồi còi inh ỏi nhưng không có tác dụng nên Diệp Đại Trụ đành phải dừng xe lại.

Khi chiếc xe đã tắt máy, thì tiếng của đám đông này trở nên rõ ràng hơn, ‘đét..đét’ tiếng của chiếc roi mây như thể đang quất vào da lợn pha lẫn với tiếng kêu rên làm cho người ta có chút ghê sợ.

“Chẳng lẽ có người đang bị tra tấn hay sao?” Diệp Phàm cảm thấy có chút khó tin, hắn cố chen chân vào trong đám người đó xem sao, cảnh tượng trước mắt làm Diệp Phàm cảm thấy có phần bị choáng.

Một người đàn ông trông to béo như tên đồ tể dùng dụng cụ tra tấn làm từ những thanh gỗ to bằng ngón tay bó lại với nhau, đang ra sức quất lên người một thiếu niên quần áo rách nát, đầu tóc rối tung như tổ quạ, toàn thân bẩn thỉu.

Tên đồ tể này vừa đánh lại còn hét lớn một tiếng với mọi người xung quanh một cách đắc ý, những tiếng ‘đét..’ của chiếc roi cứ thế quất lên người của cậu bé chỉ chừng mười ba tuổi khiến chiếc áo của cậu càng trở nên rách nát hơn. Từ chỗ áo bị rách Diệp Phàm trông thấy rõ những vết roi lằn sâu chằng chịt trên người cậu bé.

Trên lưng cậu đã tóe cả máu tươi, nhưng kỳ lạ là cậu bé không hề kêu đau lấy một tiếng, như thể không chịu khuất phục. Sau mỗi phát roi quất lên người, cậu chỉ nhíu mày và khẽ rên lên một tiếng, đôi mắt thì hiện lên ánh mắt như thể muốn nuốt sống kẻ đối diện, nhưng tên đồ tể đó hình như lại chẳng chút sợ hãi mà ngược lại miệng hắn lại còn mắng một cách đắc ý:

– Còn dám lườm ông mày à? Hôm nay ông sẽ đánh chết mày.

Hàng trăm người vây quanh nhưng chẳng có ai dám đứng ra để xin cho cậu bé, mà đại bộ phận họ chỉ nhìn với ánh mắt cảm thông và vẻ mặt bất lực.

– Dừng tay! Sao anh lại đánh người?

Diệp Phàm không thể nhịn được nữa liền xông lên phía trước nắm chặt lấy tay của tên đồ tể.

Lý Xuân Thủy cũng chen vào trong đám đông để đỡ lấy cậu bé.

– Mẹ kiếp! Mày là thằng khỉ nào hả? Vắt mũi còn chưa sạch mà dám đến đây can thiệp vào chuyện của ông nội Lý Đức Quý mày à, mau cút đi! Nếu không thì tao đánh luôn cả mày bây giờ.

Tên đồ tể định giơ lên thì phát hiện tay của Diệp Phàm giống như một chiếc kìm nhanh chóng khóa chặt lấy cánh tay thô kệch của y, khó mà thoát ra được. Y cảm thấy rất kinh ngạc, bụng nghĩ không biết thằng oắt này từ đâu chui ra mà đôi tay lại mạnh mẽ như vậy.

– Lý Đức Quý! Cậu ấy là tổ trưởng tổ công tác của thị trấn Lâm Tuyền vừa cử đến thôn chúng ta đấy, anh đừng có làm càn.

Diệp Đại Trụ vốn cũng chẳng muốn đi lo chuyện bao đồng làm gì, nhưng thấy tổ trưởng Diệp ra mặt như vậy thì cũng đành phải chen lên phía trước nói lớn.

– Tổ trưởng Diệp thì cũng là cái thá gì? Chẳng hỏi xem Lý Đức Quý này sợ thằng nào ở cái thị trấn Lâm Tuyền ấy. Ngay cả chủ tịch Ngô trông thấy ông mày cũng còn phải cúi đầu chào đấy.

Lý Đức Quý trông thấy Diệp Phàm buông tay thì cũng vung vung tay, căn bản chẳng để cho Diệp Đại Trụ chút thể diện nào. Nói xong, y lại giơ chiếc roi lên như thể vẫn còn muốn đánh tiếp.

Thực ra thì y nói cũng chỉ là để cho oai thôi, gặp chủ tịch Ngô người phải cúi đầu chào đương nhiên phải là y rồi.

– Hừ! Anh thử vụt tiếp xem. Trời đất bao la, đập Thiên Thủy này còn lớn hơn cả lãnh đạo có phải không? Tôi không tin nắm đấm của Đức Quý anh lại có thể qua được khẩu súng của cảnh sát đâu.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Lý Đức Quý với ánh mắt lạnh như băng, Thuật Dưỡng Sinh tự nhiên được vận lên, khí thế cũng trào lên, hai người thật sự đã hăng máu lên rồi.

– Thằng nhóc, hôm nay mày ăn gan hùm hả! Ông sẽ vụt cho mày xem.

Lý Đức Quý đã ngang ngược quen ở cái thôn này rồi, chẳng thèm coi ai ra gì.

Ở cái thị trấn Lâm Tuyền đó chỉ cần nhắc đến tên Đức Quý ở đập Thiên Thủy thôi thì đám lưu manh cũng phải kiềng mặt.

Lý Đức Quý bị gọi là ‘Lâm Tuyền tam phách’, bình thường thì y đều trên thị trấn Lâm Tuyền, rất ít khi về nhà ở đập Thiên Thủy, trong tay y cũng có một đám đàn em. Hôm nay y cảm thấy vô cùng mất mặt, vì vậy không kiềm chế nổi nữa nên thừa lúc Diệp Phàm không chú ý liền động thủ.

Chiếc roi quất xuống, vốn là ‘dành’ cho cậu thiếu niên bẩn thỉu kia, nhưng không ngờ lại vụt vào người của Lý Xuân Thủy, khiến cô đau đớn kêu lên một tiếng ‘ái…’rồi ứa cả nước mắt.

– Dừng tay.

Diệp Phàm đã thật sự tức giận.

Một người đàn ông gặp phải cảnh một cô gái xinh đẹp bị bắt nạt mà vẫn có thể bình chân như vại được thì người đó không thể coi là đàn ông được, mà chỉ có thể coi là đồ bỏ đi mà thôi, vì vậy như phản xạ tự nhiên, hắn liền vung nắm đấm.

‘ Bộp!’

Lý Đức Quý thấy vậy liền cười nhạt rồi cũng vung ra một quả đấm về phía Diệp Phàm. Y luôn tin tưởng vào quả đấm thép của mình, vì y cũng từng học được vài chiêu từ một đạo sĩ giang hồ chuyên đi lừa đảo để kiếm ăn.

Nghe nói tên đạo sĩ giang hồ đó thường bắt Lý Đức Quý đấm vào một thân cây, nếu tay bị thương thì đắp lên một ít thảo dược, cứ thế thân cây bị nện như vậy vài năm thì cũng bị lõm vào thật. Mà nắm tay của Lý Đức Quý cũng bị biến dạng, chút nữa thì hình thành cả cục thịt thừa.

Bây giờ xuống một quyền đánh xuống cũng rất có uy phong, tự cảm thấy có phong thái của đại hiệp tay vung quyền đánh Nam Sơn mãnh hổ, chân đưa cước đá Bắc Hải giao long.

Y không thể tin được nắm đấm của một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như Diệp Phàm lại có thể mạnh hơn của y. Trong lòng y đang rất ngứa ngáy chờ đợi nghe tiếng xương nắm tay của thằng nhóc kia bị vỡ vụn.

Tuy nhiên điều khiến Đức Quý phải tròn mắt là Diệp Phàm vẫn bình tĩnh, chẳng hề thay đổi thần sắc, còn mình tung một quyền lại bị bật phải lùi mấy bước mà thiếu chút nữa thì đứng không vững. Nắm tay thì đau đớn như vừa bị kim đâm, y hoảng sợ quay thì thấy nụ cười lạnh lùng của Diệp Phàm, lần đầu tiên y có cảm giác lạnh cả sống lưng, và cũng chẳng biết có phải mình đang toát mồ hôi ra không.

Y nghĩ bụng lẽ nào thằng nhóc này cũng là con nhà võ hay sao, chắc chắn cũng thuộc vào hàng cao thủ võ lâm rồi, chẳng lẽ nó lại là bộ đội đặc chủng à?

Hai bên đang giằng co thì nghe thấy tiếng nói to vọng đến:

– Lý Đức Quý, cái thằng khốn này lại gây chuyện rồi. Mau cút về thị trấn Lâm Tuyền của mày cho tao nhờ, lâu lắm mới về một lần thì toàn gây phiền toái thêm cho tao thôi.

Sau khi tiếng nói được vọng đến không lâu thì một cụ già với chòm râu lơ thơ điểm bạc chen vào bên trong đám đông. Cụ có gương mặt tròn và đôi tai to như của tượng phật, mặc một chiếc áo choàng dài trông có chút giống với trang phục của thời nhà Thanh, thật đúng là một cụ già cổ lỗ sĩ.

– Là chú ba à! Chú đến rồi à, cháu có việc phải đi trước đây.

Trông vẻ tên Lưu Đức Quý có vẻ rất sợ cụ già này, rồi y như con rùa rụt cổ rời khỏi đám đông, nhưng vẫn quay lại nhìn Diệp Phàm với ánh mắt ‘mang hình viên đạn’, vừa đi còn vừa giơ nắm đấm lên đe dọa.

– Đứng lại, đánh người xong rồi muốn chuồn hả?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!