Nghe tiếng tâng bốc, Chu Thanh kiêu ngạo lại kết thêm năm đóa mẫu đơn lớn nhỏ thần thái khác nhau. Những đóa hoa được làm ra, liền cố định vào cành lá đã chuẩn bị từ trước. Chu Thanh cố ý chọn những chạc cây có nhiều nhánh con, dùng sa lụa màu nâu cùng màu xanh lá quấn quanh thân cành, làm thành nhánh hoa.
Cắm nhánh hoa vào chậu, lại dùng sa lụa màu xanh sẫm kéo căng thành lá cây cố định trên nhánh cây. Cứ như vậy, một cành hoa mẫu đơn cực kì sống động liền hiện ra trước mắt mọi người.
Nhìn chậu mẫu đơn trước mắt, một nhà tam phòng đều kinh ngạc đến ngây người.
"Thanh nha đầu, tay nghề này của cháu, quá tuyệt!"
"Đúng vậy a Thanh nha đầu, tam thẩm cũng không biết cháu lại có thể làm hoa lụa tốt như vậy!"
Chu Dao không nhịn được tiến lên trước, nhắm mắt ngửi một hơi thật sâu.
"Đại tỷ, nếu như có chút hương hoa thì còn tốt hơn."
Chu Thanh gật đầu cười nói: "Ừm, còn thiếu chút hương liệu, có điều cái này không cần vội."
"Thanh nha đầu, hoa đẹp như vậy, sa lụa cũng rất đắt, một chậu hoa như thế này, ít nhất cũng phải bán mười lượng bạc a!" Chu Hoài Lâm nhìn chậu hoa lụa không chớp mắt, vuốt cằm nói.
"Tam thúc, 10 lượng là quá ít so với công sức ta bỏ ra, một chậu này, ít nhất phải 30 lượng!"
Hôm nay dạo phố, nàng cố ý nhìn một chút, toàn bộ huyện Thanh Hà cũng không có nơi nào bán hoa lụa đâu. Hoa của nàng là độc nhất.
Nghe xong giá tiền này, Triệu thị lập tức trừng lớn mắt: "30 lượng? Ai có thể mua được!"
Chu Thanh liền cười nói: "Tam thẩm, chậu hoa lớn như thế này, tự nhiên là phải bán cho những nhà giàu."
Chu Bình liền reo lên: "Nương, nhị bá con bán một cái lồng dế hai mươi lượng đấy, một chậu hoa như thế này bán 30 lượng, còn không phải sẽ bị tranh mua hết sao! Người huyện thành không giống với chúng ta đâu."
Nói rồi, Chu Bình quay đầu nhìn Thẩm Lệ. Ừm, chỗ này còn đang ngồi một ông chủ mua một tặng hai đây này!
Thẩm Lệ.. Ánh mắt này của thằng nhóc ngươi là có ý gì? Người nhiều tiền thì đều là kẻ ngốc sao?
Khóe mặt giật một cái, Thẩm Lệ nhìn về phía Chu Thanh.
"Một chậu hoa lụa như thế này, ít nhất phải năm mươi lượng bạc, quá tiện nghi, thiệt thòi cho thủ nghệ của cô nương."
Chu Bình.. Nhìn đi, ta đã nói cái gì rồi!
Thẩm Lệ..
Chu Thanh nói 30 lượng đã khiến Triệu thị vô cùng khiếp sợ. Không ngờ, Thẩm Lệ vậy mà còn nói 50 lượng! 50 lượng!
Triệu thị.. Khẽ nhếch miệng, nhìn chằm chằm chậu mẫu đơn, giống như đang nhìn một chậu cây rụng tiền vậy.
"Thanh nha đầu, cháu nhanh chóng dạy tam thẩm a!"
"Đại tỷ, nhanh chóng dạy ta a."
"Thanh nha đầu, bàn tay này của tam thúc không kết được hoa lụa, nhưng làm khung trúc thì vẫn có thể."
"Khuê nữ, ngày mai cha cùng làm hoa lụa với mọi người.."
Chu Thanh quay đầu, sâu sắc liếc nhìn Chu Hoài Sơn: "Ngày mai cha phải bắt đầu đọc sách!"
Chu Hoài Sơn lập tức phiền muộn thở dài, mặt mũi tràn đầy vẻ không đành lòng nhìn Chu Thanh.
"Khuê nữ, tất cả mọi người đều bận rộn kiếm tiền, cha lại không thể giúp được gì, trong lòng cha rất khó chịu a!"
Chu Thanh trợn trắng mắt, nói: "Nếu cha thật khó chịu, thì thi đậu trạng nguyên đi, tương lai mang theo chúng ta đến kinh đô ăn ngon uống sướng!"
Chu Bình ôm chặt lấy Chu Hoài Sơn: "Nhị bá, ăn ngon uống sướng, toàn bộ nhờ người! Cố lên!"
Chu Hoài Sơn.. Ngươi xem ta có hứng thú không?
Bởi vì ngày mai Chu Hoài Sơn còn phải bắt đầu chăm chỉ học tập, sau khi làm xong một chậu hoa lụa, mọi người thảo luận một hồi liền tản đi. Ngày mai còn phải đi theo Chu Thanh học tập làm hoa lụa, trong lòng cả nhà đều vô cùng hưng phấn.
Duy chỉ có Chu Hoài Sơn, sau khi mọi người rời đi, ai oán nhìn Chu Thanh: "Khuê nữ, đến mai ta có thể nghỉ thêm một ngày được không?"
Chu Thanh không thèm nhìn gốc rạ này, mà nói: "Cha có biết hôm nay ở huyện thành con đã gặp phải chuyện gì không?"
Chu Hoài Sơn kinh ngạc, hỏi lại: "Chuyện gì?"
Có chuyện gì còn nghiêm trọng hơn so với việc hắn ngày mai sẽ phải bắt đầu đọc sách sao!
Chu Thanh liền đem chuyện hôm nay gặp phải Chu Hoài Hải cùng với những lời chưởng quỹ Từ Phong của Vân Hải Thư cục nói, kể lại cho Chu Hoài Sơn nghe. Lại thuật lại mấy lời của Huyện lệnh cùng Triệu Đại Thành.
"Bây giờ Chu Viễn có được chức vị trong Kinh vệ doanh ở kinh thành, nhưng nếu cha không thể đỗ cao trung, với tính tình của Chu Hoài Hải, cha cảm thấy hắn có thể để cho cha sống tốt được không? Cha còn có thể sống được mấy năm?"
Chu Hoài Sơn trợn cả mắt lên. Mẹ nó! Trước đó chỉ cảm thấy đọc sách muốn mạng! Bây giờ, không đọc sách liền không sống nổi?
Khóe miệng giật một cái, Chu Hoài Sơn hừ hừ nói: "Kinh vệ doanh, cũng không phải làm việc đứng đắn gì."
Chu Thanh liền nói: "Cha đã từng là Vinh Dương Hầu, chắc chắn không để kinh vệ doanh vào mắt, nhưng bây giờ người chỉ là một anh nông dân, người ta muốn bóp chết cha, dễ như trở bàn tay!"
Chu Hoài Sơn sắp khóc rồi! Mệnh của hắn, làm sao lại yếu bạc như vậy chứ hả!
"Khuê nữ, không có biện pháp khác sao?"
Chu Thanh lắc đầu: "Không có, trừ phi cha trở nên nổi bật, bằng không, cứ đợi đến khi bị Chu Hoài Hải trả thù thôi!"
Bỏ lại một câu cuối cùng, Chu Thanh xuống giường rời đi. Lưu lại Chu Hoài Sơn nằm trên giường, bi thương nước mắt chảy thành sông.
Lúc Chu Thanh đi ra, Thẩm Lệ đang ở trong sân dạy Chu Bình đứng trung bình tấn. Chu Bình muốn đi theo Thẩm Lệ học công phu, trụ cột nhất bắt đầu từ việc đứng trung bình tấn, mỗi ngày đều phải đứng tấn khoảng một nén hương. Mặc dù chỉ năm tuổi, nhưng Chu Bình lại rất ra dáng giơ cánh tay nghiêm chỉnh đứng tấn. Nhìn diện mục dữ tợn kia của thằng nhóc, cũng biết nó đang cắn răng liều chết.
Thẩm Lệ quay đầu nhìn Chu Thanh, nói: "Cô nương yên tâm đi, sư phó thi phủ không có vấn đề."
Chu Thanh kéo miệng cười khổ, đáp: "Dù tiên sinh có cao minh đến đâu, mà học sinh không chịu học thì cũng vô dụng a!"
Thẩm Lệ liền cười nói: "Sư phó đầu óc nhạy bén, thi huyện có thể được Huyện án thủ, dù phủ thí không được Phủ án thủ, thì ít nhất cũng có thể thi đậu, cô nương phải tin tưởng sư phó."
Chu Thanh liền thở dài một hơi.
"Tin tưởng ông ấy, còn không bằng tin tưởng đề luyện thi mô phỏng của huynh!"
Thẩm Lệ..
"Hả? Cái gì?"
Chu Thanh xua xua tay, cười hắc hắc nói: "Ta tin tưởng huynh!"
Vành tai Thẩm Lệ lập tức đỏ lên. Cũng may bây giờ là buổi tối, không có người thấy rõ.
Ánh mắt đầy nhu tình nhìn Chu Thanh, đáp: "Ừ, tin ta."
* * *
Thời gian lưu chuyển, chớp mắt đã đến trước lễ Phật Tiết hai ngày. Sáng sớm, Chu Thanh chọn lấy hai chậu hoa lớn nhỏ, cùng mấy cành hoa đặt lên xe la, dùng giấy dầu thật dày bọc xung quanh, cùng Chu Hoài Lâm đánh xe vào thành.
"Thanh nha đầu, hòa thượng chùa Bạch Vân có mua hoa này của chúng ta không? Mấy ngày nay thời tiết luôn rất tốt, hoa mà họ tự chăm sóc liền có thể dùng a." Chu Hoài Lâm có chút bận tâm.
Hoa đã làm được cả nửa phòng, nếu như không bán được..
Chu Thanh ngửa đầu nhìn một bầu trời trong xanh trên đầu: "Chúng ta cứ đi thử vận may xem sao."
Nàng cũng không dám khẳng định chắc chắn. Nhưng chuyện là do người làm a. Không thử một chút, vĩnh viễn sẽ không thành công. Cứ vậy, hai chú cháu bọn họ tiến thẳng đến chùa Bạch Vân.
Tại một tòa viện trong huyện thành.
Chu Hoài Hải trải qua một tháng điều dưỡng, cuối cùng có thể ngồi lên nói chuyện cùng mọi người.
Sáng sớm, Chu Viễn đã gửi tin từ kinh đô tới. Trên thư nói, hắn cần gấp mấy chậu hoa cúc tím thượng hạng để dùng làm lễ vật tặng cho cấp trên, tìm khắp kinh thành đều không hợp mắt, bảo Chu Hoài Hải đến chùa Bạch Vân xin cho hắn mấy chậu. Bỏ cùng phong thư, còn có hai tấm ngân phiếu 1000 lượng.
Đọc thư xong, Chu lão gia tử nhíu nhíu mày.
"Chùa Bạch Vân đúng là có hoa cúc tím, nhưng ta nghe Tôn Trạch Niên nói, hoa cúc tím trong chùa chỉ có ba chậu, toàn bộ chờ đến lễ Phật Tiết sử dụng a."
Từ lần trước bị Chu Thanh làm cho tức giận thổ huyết trên đường, cơ thể Chu lão gia tử liền không gượng dậy nổi. Ăn uống thuốc thang bổ dưỡng đều vô dụng, về sau đại phu đề nghị ông ta nên đi đến chùa, ngồi thiền nghe kinh phật có lẽ sẽ hữu hiệu. Những ngày này, Chu lão gia tử thường xuyên hẹn Tôn Trạch Niên cùng đến chùa Bạch Vân. Thường xuyên qua lại, quả thực sảng khoái hơn không ít.
"Lễ Phật Tiết cũng phải náo nhiệt ba ngày, ba ngày này, vạn nhất ba chậu hoa kia héo gãy đi thì phải xử lý thế nào?"
"Đúng vậy a, hơn nữa chỗ này của chúng ta cách kinh đô cũng phải ba, năm ngày đi đường, trên đường đi vạn nhất.."
Chu Hoài Hải cắt ngang lời Vương thị: "Trên đường không sợ, có được hoa cúc tím chúng ta chú ý vận chuyển đưa đến kinh đô là được, ngược lại như nương nói a, lễ Phật Tiết náo nhiệt ba ngày, khó tránh khỏi hoa cúc tím này sẽ bị tàn phá."
Nói rồi, Chu Hoài Hải giật giật thân thể.
"Hay là bây giờ, ta và cha liền đi đến chùa Bạch Vân một chuyến, xem có thể thương lượng với nhà chùa một chút hay không, mua lấy một chậu của họ cũng được."
Nói liền làm. Hai người ngồi kiệu liễn xuất phát. Bởi vì lấy Chu Hoài Hải vẫn không được hoạt động nhiều, đến cổng chùa, liền có hai hộ viện cẩn thận từng li từng tí đỡ hắn xuống kiệu liễn.
"Lão gia, ngài nhìn xem kia có phải là Chu Thanh không?" Đang vào cổng chùa, một tên hộ viện chợt chỉ người phía trước nói.
Chu Hoài Hải lập tức nhìn về phía hắn chỉ.
Phía trước, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm đứng nói chuyện, không biết là nói cái gì, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười. Chu Hoài Hải lập tức đen mặt.
"Hai người phía trước tới đây làm gì vậy?" Chu lão gia tử quay sang hỏi một vị hòa thượng đang đứng tiếp khách bên cạnh.
Bởi vì lấy Chu lão gia tử thường xuyên đến chùa nghe thiền, vị sư thầy tiếp khách chắp tay làm một phật lễ với Chu lão gia tử đáp: "Là tới bán hoa, đang đợi sư huynh mời chủ trì ra."
Bán hoa? Chu lão gia tử cùng Chu Hoài Hải liếc mắt nhìn nhau.
"Cha." Chu Hoài Hải kéo Chu lão gia tử sang một bên, nói: "Đây chính là cơ hội cho chúng ta lấy lại tờ giấy kia a."
Chu lão gia tử nheo mắt, nhìn Chu Hoài Hải. Chu Hoài Hải liền cúi đầu nói thầm với ông ta vài câu.
Chu lão gia tử lập tức cự tuyệt, nói: "Không được, ngươi đây không phải.."
Không đợi Chu lão gia tử nói xong, Chu Hoài Hải liền nói: "Cha, người đã quên vì sao người lại hộc máu rồi sao? Người quên ta bị bọn chúng đánh như thế nào rồi sao? Hơn nữa chùa Bạch Vân chưa chắc đã chịu bán hoa cúc tím đâu!"
Chu lão gia tử nhất thời tâm loạn như ma, ông ta trầm mặt do dự một hồi, mời nhắm mắt thở ra một hơi, đáp: "Thôi, chừa lại cho chúng đường sống là được."
"Cha yên tâm, ta không phải là người không chú ý đến thân nhân như vậy a!"
Chu Hoài Hải quay đầu gọi một tên hộ viện, thấp giọng phân phó vài câu, tên hộ viện tuân lệnh quay đầu liền vào chùa.
Hắn vừa đi, Chu lão gia tử liền hít sâu một hơi, đi về phía Chu Hoài Lâm.
"Lâm?"
Chu Hoài Lâm đang nói chuyện với Chu Thanh, chợt nghe thấy có người gọi mình, theo âm thanh quay đầu liền thấy Chu lão gia tử.
"Cha?" Chu Hoài Lâm một mặt chấn kinh.
Chu lão gia tử đầy mắt mừng rỡ hô: "Thật sự là ngươi sao, Lâm."
Nhìn Chu lão gia tử như thế, Chu Hoài Lâm trong lúc nhất thời chua xót trong lòng, tiến lên nghênh đón Chu lão gia tử.
Chu lão gia tử giữ chặt lấy tay Chu Hoài Lâm, vỗ vỗ mấy cái vào mu bàn tay hắn, lão lệ tung hoành: "Lâm, cha nhớ ngươi."
Lời này của Chu lão gia tử thật sự không phải là nói dối. Nước mắt này, cũng không phải là giả. Rốt cuộc cũng là con ruột, nói không mong không nhớ mới là giả.
Chu lão gia tử vừa khóc, Chu Hoài Lâm liền có chút hoảng.
"Cha, đừng khóc, đừng khóc a, ta đây không phải là vẫn rất tốt sao."
Chu lão gia tử vừa khóc vừa cười nhìn Chu Hoài Lâm, nói: "Đúng vậy, thật tốt, thật tốt, là cha không tốt, không khóc, không khóc, sao ngươi lại tới đây? Có thể nói chuyện với cha một chút không?"